Cốt
truyện của “
Cô đơn vào đời” là câu chuyện tình yêu thật cảm động. Nhưng “
Cô đơn vào đời” không phải chỉ là một câu chuyện tình yêu. Nó là hành trình tự thức nhận về sự trưởng thành đầy cô độc của cô gái đang lớn. Dù trải nghiệm cả ngọt ngào và đau đớn nhưng kết cục mất mát của chuyện tình càng khiến Thủy Tha Tha thấm thía sự cô độc của con người.
Những mối quan hệ mà chúng ta cứ tưởng rằng cả hai bên đều vô cùng thương yêu nhau, những người đã từng đem lại rất nhiều niềm vui cho người mình yêu mến, những kỉ niệm luôn ấm áp trong kí ức đến cuối cùng, nếu như không dần dần phai nhạt đi theo thời gian thì cũng có một kết cục vô cùng thê thảm. Tình yêu là một việc rất bắt đắc dĩ. Tình yêu là một hỗn hợp của sự tất yếu, không thể tránh khỏi, nhưng nó cũng chẳng thể nào làm chúng ta thỏa mãn.
Còn tình cảm gia đình thì sao? Cũng bất đắc dĩ như vậy cả thôi. Bạn không có quyền lựa chọn bố mẹ sinh ra mình. Bạn cũng không có quyền lựa chọn tình cha hay tình mẹ. Bạn sẽ nhận được bao nhiêu tình cảm của cha mẹ, điều đó bạn chẳng thể quyết định được. Cho dù không vừa lòng thì bạn vẫn cứ phải sống và chấp nhận điều đó, vẫn phải cố gắng yêu thương, vẫn phải làm tròn chữ hiếu. Bởi vì họ chính là người đã nuôi dưỡng chúng ta.
Tình bạn thì còn bạc bẽo hơn nữa. Giữa nam và nữ không có tình bạn, một là yêu, hai là không yêu. Tôi là một đứa con gái, chỉ có thể có tình bạn với một đứa con gái. Mà tình bạn của con gái thì không có gì để nói! Chỉ cần môt ánh mắt ghen tị với chiếc vòng tay mới hoặc một cái tin nhắn của một người con trai cũng đủ để hủy diệt một tình bạn ngọt ngào. Tình bạn của con gái giống như một quả bóng bay, lúc bình thường có thể thỏi lên rất to, rất căng, rất đẹp. Nhưng ở trong ruột thì trống rỗng. Chỉ cần một lần chịu sự tác động nhẹ nhàng ở bên ngoài là nó sẽ lập tức nổ tung và chẳng còn gì nữa.
Vậy là trong tình cảm, chẳng thể tin cái gì được cả, đều là những chuyện bất đắc dĩ cả thôi. Nhưng những điều đó lại vô cùng cần thiết. Bởi vì chúng ta là một con người. Có thể những quan điểm của tác giả quá tiêu cực và khác người, nhưng chẳng sao cả, vì cuối cùng tác giả đã có thể nói hết những quan điểm đó trong cuốn sách này.
Người kể chuyện có phần bi quan về cuộc sống bởi những trải nghiệm riêng tư. Song, điều thực sự mà tác giả muốn gửi gắm, không phải là thông điệp về sự đơn độc bất khả của con người. Lắng sâu hơn, là lời nhắc nhở con người, phải biết trân trọng và nâng niu hạnh phúc mà mình có, bởi khác với tình yêu, trong cuộc sống này, hạnh phúc không bao giờ đến với bạn như một món quà.