Tác giả: Mỹ Nhân Vô Sương
Thể loại: Hiện đại, nam chính xác ướp, nữ chính nhà văn, đáng yêu, hài, sạch, sủng, HE.
Độ dài: 68 chương
Tình trạng: Hoàn cv - đang edit--
Văn án:Trước đến nay Ninh Mật Đường chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày mình lại bị một cái xác ướp bám dính không rời.
Đoạn ngắn: [Trước khi trở thành bạn trai]
Xác ướp nọ túm lấy góc áo Ninh Mật Đường, ngón tay trắng nõn thon dài nắm chặt.
Ninh Mật Đường quay đầu lại, hung tợn mà trừng hắn: "Có buông tay ra không?"
Xác ướp nhấp đôi môi mỏng, đầu ngón tay nắm chặt đến trắng bệch nhưng nhất quyết không buông.
"Nói rồi, đừng có đi theo tôi, anh như vậy thực khiến người ta chán ghét."
Đoạn ngắn: [Sau khi trở thành bạn trai]
Trong phòng bật máy sưởi cho nên có chút khô nóng.
"Đường Đường, em chờ một chút, quần này hơi khó cởi."
Mạc Hoài mắt đen láy, ướt át mê ly, nhìn Ninh Mật Đường bằng ánh mắt khẩn cầu, lại e sợ cô ghét bỏ anh tay chân chậm chạp.
Ninh Mật Đường thanh âm mềm mại, nhẹ trấn an: "Từ từ thôi, A Hoài, anh gấp cái gì?"
Mạc Hoài dùng sức, lôi lôi kéo kéo thắt lưng: "Anh tất nhiên gấp rồi."
Anh ngượng ngùng lại xấu hổ: "Đường Đường, là lần đầu tiên muốn sờ... Sờ anh, anh thực sự vui lắm."
Ninh Mật Đường: "..."
Truyện còn có tên khác là [
Cùng xác chết nói chuyện yêu đương]
1. Nữ chính xinh đẹp có thể ngửi được cái chết X bậc đế vương dính người, lại hay làm nũng, nam chính là xác ướp.
2. Nam chính cơ thể lạnh băng, không có nhịp tim, đặc biệt dính người yêu, toàn
văn ngọt ngọt, ngọt đến sâu răng.
3. Toàn văn không có logic, logic chết ở nơi nào đó rồi, chỉ là tiểu thuyết, tất cả không cần quá suy tính để ý, có thể thích hoặc không thích, đừng tổn thương trái tim tác giả.
--
Mình công nhận lời tác giả là đúng, đọc truyện này không cần mang theo não, nhất là cái logic xác ướp nghìn năm trước phải là tóc dài nó không có tồn tại đâu.
Đây là một truyện với cốt truyện hơi hơi lạ, ừm mà thật ra đối với mình nó rất lạ rồi.
Nữ chính Ninh Mật Đường cùng bạn đi tham quan một ngôi mộ cổ vừa được phát hiện, cô lỡ đứt tay để máu mình chạm vào một chiếc áo bào trong quan tài và rồi một tối mưa sa bão táp cái xác ướp quấn đầy vải trắng đó đứng sừng sững cạnh chân giường cô. Không phụ sự kỳ vọng của mọi người, nữ chính sợ ngất cmnl.
Sáng dậy Ninh Mật Đường còn nghĩ mình nằm mơ, cho đến khi đi ra khỏi phòng vẫn thấy cái xác ướp quấn băng trắng đó đang ở trong nhà mình, băng vải trên người vẫn ướt do tối qua “nó” tự lẻn đi khỏi khu nghiên cứu khảo cổ thì bị mắc mưa :v
Đằng sau lớp vải quấn kia là một anh chàng đẹp trai cao to tám múi, chính là nam chính xác ướp Mạc Hoài của chúng ta, nam chính đã lên sàn một cách đáng sợ như vậy đấy.
Mạc Hoài là một cái xác ướp có vẻ giàu có, khi khai quật mộ anh là cả một khung cảnh chói lóa bởi bạch ngọc, bởi trận pháp hồi sinh tùy táng 111 người. Nhưng Mạc Hoài tỉnh lại sau hơn nghìn năm và không nhớ gì cả. Anh chỉ biết đi theo Ninh Mật Đường vì mùi máu của cô, đó là một sự ràng buộc. Sau đó Mạc Hoài bám dính lấy Ninh Mật Đường cầu thu dưỡng cầu chở che cầu yêu thương.
Ninh Mật Đường là sinh viên năm nhất chuyên ngành Trung văn, hơn hết cô là một nhà văn mạng nổi tiếng, thành công trong việc
xuất bản sách và cả bản quyền phim. Đặc biệt, cô có thể ngửi được mùi vị không bình thường, mùi vị đó cho cô biết người đối diện có bình an, sắp gặp nguy hiểm hay sắp tử vong. Ninh Mật Đường với tính cách không tranh đoạt, không so đo, tính cách khá trầm tĩnh và chững chạc.
Sau khi Ninh Mật Đường tìm mọi cách mà không “bỏ rơi” được Mạc Hoài, cô đành chấp nhận phải ở cùng anh ta. Ban đầu Ninh Mật Đường vẫn còn rất bài xích bởi vì Mạc Hoài đẹp thì có đẹp, hiền thì có hiền, lại hay bán manh tỏ ra ủy khuất, nhưng việc giữ một cái xác ướp sống lại trong nhà cũng rất thách thức thần kinh đó nha.
Nhưng dần dần Ninh Mật Đường lại bị sự ngây ngô quan tâm của Mạc Hoài làm cảm động và sa chân vào lưới tình ngọt ngào mà Mạc Hoài giăng ra – cách tán tỉnh do anh học từ tivi ra ạ :v Nên phải công nhận với mấy nam chính “không bình thường” kiểu này thì tivi là cả kho tàng kiến thức.
Khi tình cảm hai người đang êm đẹp sến súa ngọt ngào ngược chết biết bao nhiêu F.A thì đùng một cái, Mạc Hoài có lại ký ức. Mạc Hoài vốn nghìn năm trước là một đế vương, với đế vương thì không nên có điểm yếu mà anh thấy Ninh Mật Đường chính là điểm yếu của mình nên đòi chia tay dọn nhà đi.
Người ta nói “quân vô hí ngôn”, nhưng Mạc Hoài lại tự vả mặt mình một phát vang dội khi chính anh chỉ vài hôm sau lại chạy theo Ninh Mật Đường cầu cô đừng bỏ rơi anh.
Dù có nhớ lại thì Mạc Hoài vẫn là Mạc Hoài, bản tính thích bán manh ủy khuất hay ghen tuông làm nũng cầu hôn hôn sờ sờ vẫn không thay đổi. Sở thích không mặc quần áo thích khoe thân với Ninh Mật Đường vẫn không thay đổi. Chỉ là sau khi nhớ lại thì bớt đi một xíu ngây ngô mà thôi.
Sau khi đọc xong mình cực thích tính cách nam chính vì anh ấy chính là muối của truyện mà:
Mạc Hoài có đặc tính đặc trưng của nam chính trung khuyển thê nô, đội Ninh Mật Đường lên đầu và cực bám người.
Mạc Hoài là xứng với câu “cao thủ không bằng tranh thủ”, là một thanh niên biết tranh thủ cơ hội.
Mạc Hoài không thích mặc quần áo, Mạc Hoài thích khoe thân cho Ninh Mật Đường xem, hạnh phúc khi được Ninh Mật Đường sờ sờ, dù cô không muốn xem đâu.
Mạc Hoài nói trừ anh ra tất cả đàn ông đều là người xấu, không ai tốt bằng anh đâu.
Mạc Hoài nói với Ninh Mật Đường đừng ghét bỏ anh, em “ghét” anh cũng được nhưng đừng “bỏ” anh.
Mạc Hoài thích ngược đám FA bằng cách khoe ân ái trắng trợn.
Mạc Hoài sau khi có lại ký ức hay xưng “trẫm”, nhưng “trẫm” khi xưa hậu cung không một bóng hồng, nay sống lại triều đại cũng mất, nghèo túng.
Tóm lại là Mạc Hoài cực cực đáng yêu.
Mình khá dễ tính trong việc đọc truyện nên đối với mình truyện này không có gì để chê được, kết cục hoàn mỹ giải quyết được hết những vấn đề đã nêu ra suốt truyện, tình cảm của hai nhân vật chính thì ngọt ngào vô cùng, chết chìm trong đó mất rồi.
Đọc Truyện