ban-ngam-1-thichtruyenvn.jpg

Bán Ngâm

Tác giả: Nhược Thủy Thiên Lưu

Chuyên mục: Truyện Ngôn Tình

Chương: 73 | Full

Nguồn: Sưu tầm

Đọc Truyện

ban-ngam

REVIEW: BÁN NGÂM

Năm 19 tuổi, nữ chính Nguyễn Niệm Sơ vì trốn bố mẹ mà lén chạy đến Campuchia làm giáo viên tình nguyện, nhưng xui xẻo thay, cô nàng lại không biết thế nào mà đụng phải một nhóm tổ chức buôn lậu vũ khí và bị bắt cóc. Tại đây, cô gặp được Lee, cũng là Lệ Đằng.

Ấn tượng của cô về anh là một người đàn ông anh tuấn với khí thế cực kì mạnh mẽ.

Khi Lệ Đằng nhìn thấy cô gái này, có lẽ là vì đồng hương, cũng có lẽ vì nghĩa vụ, anh quyết định cứu cô.

Đương nhiên, cứu ở đây không có nghĩa là thả cô đi, mà là giữ cô ở lại bên cạnh, che chở cô dưới đôi cánh của mình.

Trong suốt những tháng ngày bị cầm tù, Nguyễn Niệm Sơ chưa bao giờ thôi suy nghĩ về việc chạy trốn, và cũng đã thử chạy trốn, nhưng sau lần thực hiện không thành, và lời cảnh cáo của nam chính, cô cũng chỉ nghĩ trong đầu chứ không dám ho he gì nữa.

Trong suốt 21 ngày ở chung, hai người dần hiểu về nhau hơn, Nguyễn Niệm Sơ biết được kì thực Lệ Đằng cũng chẳng phải kẻ lạnh lùng, hoàn toàn mất hết nhân tính, ít nhất, anh đối tốt với cô, và ở nơi đây cũng không phải ai cũng là những kẻ trên đao dính máu, giết người không ghê tay.

Ngày ngày trôi qua, đến ngày cuối cùng bị giam cầm, Nguyễn Niệm Sơ được quân đội giải cứu, trở về quê nhà của mình, cũng chẳng kịp nói một câu tạm biệt với người kia.

Lúc này cô mới biết được thân phận thật sự của anh. Hoá ra Lệ Đằng là người được quân đội cài vào nằm vùng trong tổ chức này bốn năm, chỉ chờ một thời cơ, một lưới bắt gọn.

Nhưng cũng chính lúc này đây, cô buộc phải quên hết tất cả mọi thứ về nơi này, bao gồm cả người đàn ông lạnh lùng mạnh mẽ ấy.

Cuộc gặp gỡ tình cờ của họ, dường như chỉ là một nốt nhạc đệm, như hai đường thẳng tình cờ giao nhau nhưng sau đó, lại mỗi người một ngả.

Hơn hai mươi ngày đêm bên nhau, kết thúc bằng một bó hoa đòng đòng lúa, như là minh chứng cho một thứ tình cảm nào đó đang lặng lẽ đâm chồi nảy lộc trong lòng hai người, mà cả hai dường như chưa thể phát hiện ra.

Với Lệ Đằng, Nguyễn Niệm Sơ là một điều ngoài ý muốn, nhưng không hiểu sao, hình ảnh về cô gái xinh đẹp với nụ cười tươi sáng và thân hình thiếu nữ như ẩn như hiện trong làn hơi nước mờ ảo lại in sâu vào tâm trí anh như thế.

Đã dặn lòng mình phải quên đi, nhưng càng phản kháng thì càng nhớ nhung điên cuồng. Cô tựa như một loại mê dược, khiến anh thần hồn điên đảo, nhớ mãi không quên.

Vì thế, sau bảy năm, hai người lại hội ngộ lần nữa.

Lúc này Lệ Đằng đã là thượng tá không quân, phó đội trưởng bộ đội đặc chủng của “Liệp Ưng” thiện chiến, lập nhiều chiến công hiển hách nhất.

Mà Nguyễn Niệm Sơ, lại trở thành một thành viên của đoàn nghệ thuật quân khu thành phố Vân.

“Cái gọi là duyên phận trên đời này, phân nửa đều chỉ là tính toán trăm phương ngàn kế của người kia.”

Thật vậy, để gặp lại cô, Lệ Đằng đã hao tốn sức lực trăm phương ngàn kế để tạo dựng một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên, dẫu trong lòng hồi hộp là thế, nhưng khi đối mặt với Nguyễn Niệm Sơ, anh lại giả vờ dửng dưng làm như không quen biết.

Anh từng thừa nhận rằng có rất ít chuyện có thể làm cảm xúc của anh dao động, ấy vậy mà chỉ gặp cô thôi cũng có thế khiến anh căng thẳng khẩn trương.

Nhờ một chút mưu kế, Lệ Đằng thành công trở thành đối tượng xem mắt của Nguyễn Niệm Sơ.

Nguyễn Niệm Sơ khi gặp lại anh, có bất ngờ, có vui mừng, nhưng cũng ít nhiều có chút thất vọng, vì anh không nhớ cô.

Nhớ đến cô gái 19 tuổi bảy năm trước nơi đất trời Campuchia hỗn loạn.

Nhớ đến cô gái đã từng đáp lễ anh bằng một bó hoa lúa vàng kim thay lời cảm ơn.

Nhưng cô không biết, anh không thể…

Dù trong lòng có thích đến cỡ nào, nhưng anh vẫn luôn cứ không gần không xa như thế. Vừa muốn gặp cô, lại vừa muốn không để cô bị liên luỵ, bởi dính dáng tới anh, đồng nghĩa với việc dính tới nguy hiểm. Anh không nỡ để cô vì mình mà gặp phải nguy hiểm.

Nguyễn Niệm Sơ đã từng nghĩ rằng, nếu có thể quen biết nhau từ trước, chí ít cũng hiểu biết đối phương ít nhiều, thì hẳn hai người sẽ có được một kết cục viên mãn nào đó. Nhưng thái độ của anh khiến cô thất vọng.

Sau đó, một sự kiện xảy ra đã giúp anh thông suốt, để anh biết được dù có cố gắng trốn tránh thế nào, thì anh vẫn không thể không đối diện với thực tế, đối diện với tình cảm nơi đáy lòng mình.

Anh thích cô.

Lệ Đằng thích Nguyễn Niệm Sơ.

“Chẳng phải em luôn muốn biết cô gái anh thích là ai sao?”

“Cô gái ấy chính là em.”

“Hôm đưa em đi bảy năm trước, anh nói với mình, dù thế nào cũng phải quên sạch về em, nếu hai ta thật sự có duyên, chỉ có thể là ý trời…Nguyễn Niệm Sơ, bản lĩnh của em lớn thật đấy, có thể khiến con người ta nhớ nhung em như phát điên suốt bảy năm…”

Một người đàn ông hoàn mĩ như Lệ Đằng, sao có thể thiếu người mến mộ theo đuổi, nhưng anh lại dùng hai mươi hai năm học tập, bốn năm nằm vùng, còn bảy năm còn lại, chỉ dùng để nhớ đến cô, nhớ một cô gái mà anh chỉ mới quen biết có 21 ngày.

“Suy nghĩ của con người, người bên cạnh không thể khống chế, tình cảm của con người, lý trí không thể kiểm soát. Nếu thất tình lục dục dễ dàng thay đổi hoặc loại bỏ như thế thì ngàn vạn nỗi buồn và đau khổ trên đời từ đâu mà ra.”

Mà khi đã thông suốt rồi thì kế tiếp là con đường theo đuổi vợ không lối về. Và đương nhiên là, sau một lần bị tổn thương, cô nàng Nguyễn Niệm Sơ sẽ không dễ gì mà tha thứ cho anh như vậy. Nhưng với bản lĩnh và sự mặt dày của Lệ Đằng, cô làm sao có thể cầm cự nổi, cuối cùng toà thành cứng rắn mà cô xây nên cũng phải đổ sụp trước tình cảm chân thành của anh.

Tình yêu đích thực là thứ hiếm có khó tìm, không phải ai cũng may mắn gặp được, hoặc gặp được, rồi bỏ lỡ.

Nhưng may mắn là, tình yêu đích thực của Nguyễn Niệm Sơ cô không cần phải chờ quá lâu, bởi năm 19 tuổi ấy, nó đã xuất hiện, cùng với sắc vàng lóng lánh của bó hoa đòng đòng lúa xinh đẹp.

Sau khi chính thức bên nhau, Lệ Đằng yêu thương cưng chiều cô hết mực, như bảo bối nâng niu trong tay, không nỡ để cô chịu khổ dù chỉ một chút, nhìn thấy cô khóc, dù có phải giả vờ hay không thì bất tri bất giác anh vẫn cảm thấy đau lòng. Như anh nói “Anh thì chẳng sao hết, nhưng anh không thể để người phụ nữ của mình chịu thiệt thòi.”

Là một người quân nhân mạnh mẽ, khí thế đầy mình, khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng khó gần khiến người ta phải run sợ, nhưng đối mặt với người mình yêu, trái tim cũng sẽ tự động trở nên mềm mại.

Anh không biết vì sao lại thích cô, thứ tình cảm ấy đã cắm rễ trong lòng anh từ lúc nào không hay, cho đến khi anh phát hiện ra, thì đã khó có thể quay đầu.

“Có lẽ lí do anh thích cô chính bởi cô là Nguyễn Niệm Sơ.”

Cô cười một cái, ngay cả mạng anh cũng dâng cho cô luôn.

Nếu Lệ Đằng là đêm tối, thì Niệm Niệm của anh chính là ánh trăng sáng. Đêm tối và trăng sáng không bao giờ tách rời.

Đối với Nguyễn Niệm Sơ, Lệ Đằng quá hoàn mĩ, hoàn mĩ đến mức khiến cô cảm thấy mình không xứng với anh, không phải cô tự ti, mà là tự biết mình.

Vì thế, vốn chỉ là một cô gái không tranh sự đời, vô tư bất cần, lần đầu tiên cô nảy sinh suy nghĩ cần phải cố gắng hơn, để có thể ngẩng cao đầu đứng bên cạnh anh.

Ai cũng biết rằng một khi trở thành quân nhân, thì tính mạng sẽ thuộc về tổ quốc, sống để cống hiến cho tổ quốc, chết cũng vì cống hiến cho tổ quốc, đó là niềm vinh quang vô hạn, nhưng làm người thân của quân nhân là một chuyện khó khăn cỡ nào, khi ngày hôm nay mới ân ái bên nhau, ngày hôm sau đã bị gọi đi vì nhiệm vụ, và cũng có thể một ngày nào đó, chính là một tờ giấy báo tử. Chính bởi vì điêù đó, đã có lúc tình cảm của cô bị nghi ngờ.

“…Bác cảm thấy cháu còn trẻ tuổi, chưa trải qua bao nhiêu sự đời, có lẽ đầu óc nóng lên, nhất thời kích động nên mới đưa ra quyết định…Mỗi người đều có cuộc sống do chính mình lựa chọn, cháu đã về cùng anh ấy, có nghĩa là cháu đã qua cửa ải này của bản thân. Về sau, cho dù gặp phải chuyện gì, cháu cũng sẽ tôn trọng lựa chọn của Lệ Đằng, tôn trọng điều anh ấy theo đuổi, tôn trọng đức tin của anh ấy.”

Cô thành toàn cho tín ngưỡng của anh, cũng sẽ luôn ở bên cạnh anh mỗi khi anh cần.

“Mỗi người đều có sự theo đuổi, có thứ để mình kiên trì…Lệ Đằng, em biết tín ngưỡng và sự theo đuổi của anh là gì đấy.”

“Là gì?”

“Là tổ quốc!”

“Vậy anh biết, điều em kiên trì theo đuổi, tín ngưỡng của em, là gì không?”

“Là gì?”

“Là anh.”

Một cô gái thấu hiểu lòng người như cô, sao lại không khiến Lệ Đằng yêu thương cho được.

Cô gái ấy nhìn thì dịu dàng mong manh yếu đuối, nhưng lại có một trái tim thiện lương, kiên cường hơn bất kì ai.

Đối với Lệ Đằng, tổ quốc là tín ngưỡng, mà Nguyễn Niệm Sơ cô, chính là chấp niệm cả đời.

Gặp anh, là may mắn của cô.

“Nguyễn Niệm Sơ, cả đời này anh có lẽ chỉ nói những lời này một lần, cho nên em phải nhớ kĩ nhé!”

“Em là cô gái tốt nhất mà anh từng gặp, đã nhận định em rồi, anh sẽ không thay đổi. Một nửa trái tin anh là tổ quốc, một nửa là em. Cuộc đời này của anh, một nửa sống vì đất nước, một nửa sống vì em….”

“Anh yêu em! Nếu đời này của Lệ Đằng anh đủ dài thì anh yêu em, Nguyễn Niệm Sơ, đến khi anh chết. Nếu kiếp này anh “vắn số”, vậy kiếp sau của anh cũng bù cho em.”

Mà gặp được cô cũng là may mắn của anh.

“Việc thứ nhất,…Anh không được chia tay với em.”

“Việc thứ hai, cho dù bao lâu, anh cũng phải đối xử tốt với em như bây giờ…”

“Việc thứ ba, em muốn anh giữ tính mạng an toàn, chúng ta bên nhau đến răng long đầu bạc.”

Đọc Truyện

Thử đọc