Lần đầu tiên nhìn thấy Tống Đĩnh Ngôn, toàn thân Tô Anh trên dưới đều điên cuồng gào thét: “Muốn ngủ… ngủ với anh ấy…”
Rốt cuộc về sau khi đạt được ước nguyện, bị người nào đó đặt dưới thân, cơ thể tiếp nhận từng đợt sóng tình, run rẩy rối tinh rối mù.
Cô khóc nhẹ: “Thầy… thầy…”
Người nào đó dừng lại động tác, đầu lưỡi nóng ấm liếm lỗ tai cô, “Gọi anh là cái gì, hửm?”
Cô nhỏ giọng yếu ớt, “Ưm… anh họ…”
Trán kề trán, anh dùng sức tiến sâu vào nơi ẩm ướt phía dưới, âm thanh cười khẽ: “Thật ngoan…”
^2^
Tống Đĩnh Ngôn áp cô vào góc tường, khuôn mặt ôn hòa hiếm khi tức giận.
“Đùa bỡn xong liền bỏ chạy, là ý tứ này sao?”
Tô Anh cúi đầu không nói.
Đầu ngón tay anh thon dài vân vê đôi vai mảnh khảnh, thanh âm trầm thấp quẩn quanh nơi tai cô, “
Tiểu Anh Đào, anh nói rồi, đã lên giường của anh thì không xuống nổi đâu…”
Đọc Truyện