“Không được khóc!” Anh tức thì phát ra âm thanh uy hiếp: “Em mà dám khóc, tôi lập tức sẽ hôn em cho đến khi em không thể thở được mới thôi. Em có tin không?”
Tôn Phật Nhi nghe thấy thế liền liền dùng tay che miệng mình lại, kinh hoàng nhìn anh, nước mắt không biết đã biến đi đằng nào rồi. Dáng vẻ kinh hoàng sợ hãi của cô giống như là cô đang nhìn thấy rắn độc hay ác thú gì đó, khiến cho anh không biết mình nên tức giận hay nên buồn cười vì điệu bộ thật thà, ngốc nghếch của cô nữa.
“Nếu tôi nói muốn thật sự hôn em thì em nghĩ đôi tay nhỏ bé của mình có thể ngăn cản được tôi sao?” Bốn mắt trừng trừng nhìn nhau, một lúc lâu sau, anh mới nói với vẻ không vui: “Kỹ thuật hôn của tôi tệ đến vậy sao?”
“A…” Cô do dự rồi buông bàn tay nhỏ nhắn của mình ra, len lén lùi xa khỏi người anh. Nhìn thấy anh trừng mắt lên nhìn mình nhưng lại không có hành động gì, cô liền lui ra thêm một chút nữa, lúc này cô mới cảm thấy yên tâm. “Tôi chưa từng hôn người khác, làm sao biết được kỹ thuật hôn của anh có tệ hay không?”
“Vậy thì em sợ cái gì?” Anh lại trừng mắt lên nhìn cô.
Đọc Truyện