Qua cơn sốt đêm nay, rồi mai đời sẽ khác… Em rồi sẽ tỉnh, mộng mị rồi sẽ tan…
Cho dù những điều đã qua suýt tí nữa làm đứa con gái bướng lì như em gục ngã, thì hôm nay đây, em biết mình mạnh mẽ hơn rồi.
Dù thế nào đi nữa, em vẫn tin, trong cái đời sống nhiều hoang mang mà cả anh và em đang trải qua vẫn có những xúc cảm vô hình gắn kết con người ta lại với nhau. Em ở đây, và anh ở đó, cách xa nghìn trùng mà cơ hồ như chạm được cả vào ngõ ngách nào của trái tim mang màu khát nhớ. Em vẫn tin, giữa mải miết dòng người xô bồ vô tình trên phố, vẫn thảng đâu đó đằng sau chiếc mặt nạ của ngày, những ân cần thiết tha môi chôn giấu, dù cuộc đời trăm mối ngổn ngang lo.
Suy cho cùng, anh nói đúng, công việc rốt cuộc cũng chỉ là công việc, không phải hoàn toàn là cuộc đời em. Có những điều em không thể nào kiểm soát được thì buông tay là điều nên làm, để cho ai kia được một lần thỏa mãn cái tôi quá lớn trong mình, và hơn thế, để cho chính em có cơ hội mọt lần nhìn lại mình với đủ đầy thương tổn và bất lực trước những tính toan và ích kỷ của con người. Cuộc đời không đòi hỏi em phải trở thành người thành công, để rồi bằng cách này hay cách khác, giẫm đạp lên tình thân mà dấn bước; cuộc đời chỉ cần ở em, một giá trị thực sự mang đủ đầy ý nghĩa của một “con người”, để gieo mầm xanh vào mớ hy vọng không nguôi thời trẻ tuổi, để những đứa con của chúng ta sau này lớn lên sẽ nhìn vào đó mà tự hào bước tới. Cho nên anh à, ngày mai em sẽ vẫn vui cười, ngày mai em vẫn sẽ nghêu ngao hát bài đồng dao tháng Bảy, dù biết trong tim vài vết xước chưa lành. Ngày mai, em sẽ thôi ham công tiếc việc, về ngồi dưới mái hiên nhà để mặc anh mắng nhiếc, rằng bảo ban hoài mà vẫn chẳng chịu thương lấy bản thân mình…
Hai ngày cho một cơn đau (cả nghĩa đen và nghĩa bóng), đủ để em biết cô gái trong em trót yêu cuộc đời này quá đỗi cho nên anh đừng lo nữa nhé, vì em sẽ chẳng thể nào đủ sức để gồng mình lên mà chán ngán cái đời sống quá đẹp tươi này.
Cánh đồng tháng Bảy của em, anh cũng đừng lo khô cằn mùa cạn, lũ cua đồng trốn đi đâu hết mất, lo em cứ ngồi chơ vơ trong chiều mà rơm rạ khóc than cho ngần ấy nhớ thương về tuổi nhỏ; anh đừng lo nữa, em sẽ chẳng một mình bơ vơ đi tìm lời đồng vọng cũ xưa của mùa nữa vì bên em đã có một bàn tay ấm. Ở đây, cùng em, đừng rời xa nữa, có được không?!
Em đã từng trách con phố trọ nơi em ở cớ sao cứ hoài trầm mặc với những nhịp điệu lặp đi lặp lại tẻ nhạt của ngày, với những đi về sáng tối của riêng em… Nhưng chưa một lần em tự hỏi, thế Thảo ơi, mày đã tự làm gì cho đời mày bớt phần tẻ nhạt hơn hay chưa? Và rồi em khựng lại, úp mặt vào tay mình trong một đêm gió thổi lộng hoang ngoài bang công vắng ngắt. Có lẽ nào chính em đã vô tình góp nên một phần nhàn nhạt của mùa trên phố em qua. Em cứ lì lợm vận vào người những mốt sơmi cũ kĩ, những váy áo màu tối trên nền sáng của nắng trời xanh biếc xanh; em cứ hệt như một con vẹt mỗi sớm mai bước thấp bước cao vào công ty, vẫy vẫy tay chào, toét miệng cười và "say morning" với những người đồng nghiệp trẻ, dù sáng hôm ấy lòng buồn hay có chút thoáng vui… Vậy đấy, để rồi một ngày nhận ra mình trở nên quá lỗi thời và mèm cũ trong mắt nhìn của những người em quen. Là giản dị trong từng bước đời qua hay thô kệch cả trong dòng suy nghĩ, em không biết, nhưng chính em trong cái đêm phủ mặt vào tay nghĩ ngợi ấy, tự biết mình nên và cần phải đổi thay cho quãng đời còn lại nhiều vui sống…
Đêm qua trên làn sóng FM cũ kĩ, tình cờ nghe chị phát thanh viên ấy luận bàn một chút về triết lý cuộc đời, bản tin lỡ dở... Đại loại là, khi con người ta bị dồn đẩy đến bước đường cùng của ranh giới giữa sự sống và cái ૮ɦếƭ, trong tòa cao ốc 208 tầng sắp sụp đổ, hàng nghìn người mang trên mình những số phận đời khác nhau. Nhưng suy cho cùng chỉ có ba kiểu người: những người muốn sống, những người sợ ૮ɦếƭ, và những kẻ nắm sự sống trong tay nhưng lại tự cho phép mình định đoạt quyền sống của người khác. Kiểu người thứ nhất, vì muốn sống mà bình tĩnh tìm cho mình một con đường sau chót, hay vì muốn ai đó sống mà hy sinh cả những ngọt lành của đời sống mình đang có. Kiểu thứ hai vì quá sợ hãi trước tử thần, mà giẫm đạp nhau tạo thành mớ hỗn loạn không cùng của cái ૮ɦếƭ người, cũng không trách họ được, vì họ quá yêu cuộc đời mà thôi. Kiểu thứ ba, không còn gì để nói, vì chúng lỡ sinh ra trong hình hài một con người nên ta gọi chúng là “người” mà thôi. Em đã nghĩ nhiều về từng lời chị ấy phát ra, trong cái đêm mà cơn sốt trong em tê tê nóng nóng… rồi em tỉnh hẳn.
Suy cho cùng, là vì em yêu quá cuộc đời của chính em với không ít niềm vui và thảng hoặc nỗi buồn chông chênh cùng phố…