Yêu thương là thứ cảm giác đặc biệt mà Thượng đế đã dành tặng riêng cho Trái tim…
Ngay từ ngày lần đầu tiên trong thấy Khánh Ngân trong buổi tiệc sinh nhật của mình, Xuân Du – chàng trai nổi tiếng lạnh lùng và cao ngạo đã có ấn tượng sâu sắc với cô.
Ngay từ lần đầu tiên nghe được giọng nói của cô, trái tim của chàng trai đã đập lỡ một nhịp.
Xuân Du là một anh chàng lớn lên trong giàu sang nhung lụa, muốn gì có đó. Những thứ thuộc về vật chất, chàng ta không thiếu. Không một ai dám lên mặt xấc xược với anh. Chính vì thế nên anh mới trở nên tự kiêu, cao ngạo như lúc này. Nhưng những gì gọi là tình cảm, anh rất thiếu thốn. Cho nên bây giờ anh mới lạnh lùng như vậy.
Xuân Du có một người anh trai là Khang Uy. Anh ấy là một người tài giỏi, đẹp trai, nói chuyện rất có duyên nên lúc nào cũng thu hút được sự chú ý của người khác. Chỉ có điều, anh không phải là con ruột của ba mẹ. Lúc xưa, vì tờ xét nghiệm nhầm lẫn mà ông bà họ Ngô những tưởng rằng suốt đời mình không thể nào có con nối dõi tông đường. Trong khi đó, chị họ của bà Ngô lâm bồn hạ sinh đứa con thứ 7. Gia cảnh nghèo khó lại thêm phần đông con không đủ điều kiện nuôi dưỡng. Vừa hay nghe tin bà Ngô không thể có con, mẹ ruột của Khang Uy liền gửi con cho bà Ngô, lạy lục cầu xin bà nuôi dưỡng đứa bé. Ông bà Ngô thuận lòng, phần vì cũng là chỗ họ hàng thân quyến, phần vì họ cũng muốn có thêm con cho vui nhà vui cửa.
Khang Uy là đứa trẻ thông minh, hiếu động nhưng rất biết nghe lời. Ngay từ nhỏ anh đã làm vừa lòng cha mẹ nuôi, khiến họ thực sự thấy hãnh diện vì đứa con trai không cùng chung huyết thống này. Dần dần, họ quên mất anh không phải là con ruột của họ. Họ yêu thương anh như yêu chính bản thân mình, đặc biệt là bà Ngô.
Không ngờ, khi Khang Uy được năm tuổi thì bà Ngô phát hiện ra mình đã mang thai. Chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau, bà lâm bồn hạ sinh một thằng nhóc kháu khỉnh. Tuy nhiên, không vì thế mà tình yêu của ông bà dành cho Khang Uy thuyên chuyển sang đứa bé này. Xuân Du càng lớn càng tỏ ra ương bướng, nghịch ngợm. Cậu chẳng bao giờ nghe lời ai cả.. Bất cứ ai nặng nhẹ gì, cậu cũng đều gắt gỏng. Nếu là gia nô trong nhà cậu đã dùng dây thừng phát cho một bài học nên thân. Cũng vì là một “con ngựa chứng” không thể thuần hóa như thế mà tình yêu thương của ông bà Ngô dành cho cậu không lớn bằng Khang Uy.
Đủ chín chắn để nhận ra ba mẹ yêu anh trai hơn mình, Xuân Du đã rất ghen tị. Nhưng vì cái tính hiếu thắng, tự cao tự đại không cho phép cậu phân bua, so bì với anh trai. Hơn nữa, anh trai đối xử với cậu rất tốt. Dù lạnh lùng mức nào đi nữa, cậu cũng không thể phủ nhận tình yêu mà anh Khang Uy dành cho mình nhiều đến dường nào.
Cho tới khi gặp Khánh Ngân trong sinh nhật lần thứ 18 của mình, Xuân Du lần đầu tiên mới biết cảm giác hồi hộp và tim đập rộn ràng vì một người con gái là như thế nào. Thế nhưng với bản chất cao ngạo ấy, cậu không cho phép mình nghĩ rằng sẽ yêu bất cứ đứa con gái nào. Những cô gái bên cạnh cậu nếu không phải vì gia sản kếch sù nhà cậu thì cũng chỉ vì vẻ ngoài bắt mắt mà cậu có được thôi. Không ai thực sự yêu cậu vì chính bản thân cậu..
Khánh Ngân thì khác. Cô dịu dàng, đoan trang và tình cảm sâu sắc. Giọng nói thỏ thẻ, trong suốt tựa pha lê. Đôi mắt to sâu thẳm, đen láy nhưng mơ hồ tựa làn sương hơi buổi sớm ở phố núi. Ánh nhìn của cô khiến cho cả đá cũng phải run lên từng hồi rõ ràng. Chỉ riêng lần này thôi, trái tim của Xuân Du trở nên mê muội không nghe lệnh của lý trí nữa.
Ngân luôn tỏ ra quan tâm Xuân Du rất đúng mực, vừa đủ.. không quá sâu để người khác hiểu rằng mình đang được quan tâm chứ không phải bị soi mói. Nụ cười của cô làm tan chảy cả băng tuyết vĩnh cửu. Giọng nói cuốn hút, thanh thót như chuông nhà thờ ngân vang. Chỉ những ưu điểm đó thôi cũng đủ khiến cho cô có hàng tá các vệ tinh đuổi theo sau rồi. Nhưng Khánh Ngân chỉ đặc biệt quan tâm tới mình Xuân Du.
Trở thành đôi bạn thân, Ngân và Xuân Du đi đâu cũng kè kè theo sau. Những cô gái bên cạnh Du lần lượt rút lui vì tự hiểu mình không thể so sánh được với Khánh Ngân. Còn những tên vệ tinh đáng ghét của cô cũng dần xa hơn và khuất dạng hẳn. Chẳng ai dám đứng ra đối đầu với cậu chủ nhỏ nhà họ Ngô, nổi tiếng kiêu căng ngạo mạn, lại còn hay gây gổ đánh người nữa. Có điều, không biết có phải vì vị ngọt tình yêu không mà từ khi chơi với Khánh Ngân, anh chàng bớt hẳn gây gổ, thậm chí còn tập trung cao độ cho học hành thi cử – một việc anh từ cho là mình không bao giờ có thể làm được.
Tưởng chừng như tình cảm đã đến lúc chín muồi, Xuân Du quyết định tỏ tình với Khánh Ngân. Anh chàng hí ha hí hửng chọn nhẫn, lựa đi lựa lại mới được một cái ưng ý mà không biết có vừa với tay Ngân hay không, nhưng cậu vẫn quyết định mua. Lúc chọn hoa, Du định rằng sẽ chọn những bông hoa hồng đỏ – tượng trưng cho tình yêu nhưng chợt khựng lại. Có một ai đó đã nói với anh rằng, hồng đỏ không tượng trưng cho tình yêu mà tượng trưng cho tình dục. Chẳng hiểu sao câu nói đó cứ ám ảnh Du mãi.. anh đắn đo không biết có nên mua hồng đỏ hay không. Khánh Ngân là một người con gái trong trắng, tinh khiết tựa một giọt sương mai trên đóa bách hợp sáng sớm. Không thể làm hoen ố hình ảnh thiếu nữ sinh tươi sống động ấy chỉ vì thứ Dụς ∀ọηg trần gian tầm thường kia… Không biết từ khi nào, Xuân Du đã biết nghĩ cho hình tượng của người khác!!
Sinh nhật Khánh Ngân, anh chàng âm thầm đặt một chỗ lãng mạn và vắng vẻ, lại là nhà hàng ở trên cao, buổi tối có thể nhìn ngắm toàn cảnh của thành phố hoa lệ. Khánh Ngân đồng ý nhưng không muốn ở một mình cùng Du trong đêm này, sẽ rất tiếc. Cô nàng đề nghị được dẫn theo bạn của mình. Không muốn phật lòng người đẹp, Du miễn cưỡng đồng ý. Thầm nghĩ tới lúc tỏ tình sẽ đuổi người bạn của cô đi chỗ khác là được.
Xuân Du đã rất mong chờ đến buổi tối. Anh chàng tới chỗ hẹn sớm hơn cả tiếng đồng hồ, vì háo hức không thể chờ đợi được. Đóa hoa hướng dương vàng óng (suy đi nghĩ lại, Du quyết định chọn loại hoa này vì Khánh Ngân không khác gì một mặt trời bé con) trên ghế ngồi bên cạnh, Xuân Du hồi hộp cứ nhìn hoài vào đồng hồ. Cuối cùng thì cũng tới bảy giờ.
Khánh Ngân có mặt thật đúng giờ.. Nhưng cô ấy không đi một mình. Sao thế này? Cô ấy đã bảo là đi cùng với bạn.. nhưng người đó lại là… Khánh Uy – anh trai của Xuân Du. “Người bạn” này của cô khiến cho Xuân Du thực sự rất bất ngờ..
- Er, thì ra bạn của em là Xuân Du ư? – Khánh Uy cũng tỏ ra ngạc nhiên không kém.
- Vâng ạ! – Ngân thỏ thẻ đáp, mỉm cười – Cậu ấy là cậu bạn thân nhất của em.
- Vậy còn… – Lúc này Xuân Du cũng lên tiếng thắc mắc – … đây là người bạn mà cậu nói sao?
- Ừ. Tớ nghĩ giờ là lúc nên giới thiệu với cậu. Anh Khánh Uy là bạn trai của tớ!!
Cụm từ “là bạn trai của tớ” được thốt lên từ đôi môi xinh xắn của Khánh Ngân như hàng tấn chữ phang thẳng vào đầu Xuân Du.. Làm sao có thể chứ? Từ lúc nào mà…
- Từ lúc nào… – Du lắp bắp, mặt mày tối sầm lại.
- Đã lâu lắm rồi. Từ trước khi tớ gặp cậu! – Ngân dịu dàng đáp lời.
- Tại sao… tại sao…? – Ánh mắt Xuân Du đầy vẻ thắc mắc. Anh không lộ vẻ đau khổ hay thương tâm vì đó không phải là anh.
- Anh đã mấy lần định nói với em. Nhưng em cứ gạt phăng đi có chịu nghe đâu? – Khánh Uy nháy mắt, cười cợt.
- Quà sinh nhật của tớ đây sao? – Ngân òa lên khi nhón thấy những bông hoa hướng dương nằm kế bên Xuân Du.
- Ừm.. Tặng cậu! – Anh bối rối chìa bó hoa cho Ngân.
- Em trai của anh cũng có mắt thẩm mĩ ghê nhỉ! – Khánh Uy cười đùa.
Bàn tay Xuân Du siết chặt. Chiếc nhẫn trong tay không bị méo mó nhưng đã đâm thủng tay anh, rướm máu. Nhưng bàn tay chảy máu thì có đau đớn gì cho cam. Trái tim này, lần đầu tiên biết rung động trước một cô gái. Tình yêu đầu đời của một anh chàng cao ngạo đã có kết thúc. Nhìn Khánh Ngân và anh trai quấn quýt, yêu thương nhau nhường vậy, Du không nỡ. Anh cũng không đủ can đảm và tự tin để đối mặt với anh trai, anh càng không muốn làm cho Khánh Ngân đau khổ.
Đôi khi, hạnh phúc là nhìn người mình yêu được mỉm cười.
Khóe môi Du bất giác nhếch lên, thật chua xót.
Anh rút lui.
Thực ra Xuân Du yêu Khánh Ngân hơn mình tưởng nhiều. Và anh cũng yêu ông anh trai tài giỏi mà hiền lành kia của mình nữa.
Không đủ cam đảm để đối mặt..
Không đủ tự tin để giành lấy..
Càng không đủ kiên nhẫn để chờ đợi.
Anh buông tay, để em được hạnh phúc bên người mà em chọn!
Một khi yêu thì cho đi nhiều hơn nhận lại
Chỉ cần em vui anh cũng sẽ không đau lòng!
[Sưu tầm]