“Đến lúc này đây, khi tôi viết những dòng tâm sự này, tôi chợt nhận thấy: ” yêu em, lấy đc em là điều đúng đắn nhất trong cuộc đời tôi đã làm đc”
Thỉnh thoảng thấy đám học trò túm tụm, ríu rít trước cửa nhà em, mẹ tôi lại ao ước có cô con dâu làm giáo viên. Mẹ tôi bảo: Con gái là giáo viên giàu nữ tính lắm, đảm đang, chăm chỉ thì không dám chắc nhưng ít nhất là có đức kiên nhẫn, khoan du
ng, đoan trang, từ tốn… Người phụ nữ như thế sẽ giữ được sự bình yên của gia đình… Điều mẹ tôi tâm đắc nhất là: Cô giáo làm việc có giờ giấc cố định, có nhiều thời gian dành cho gia đình, lại có kinh nghiệm dạy con cái…
Khi ấy, tôi đang yêu Hương nên những lời của mẹ cứ đi từ tai này lọt sang tai kia rồi bay vào không trung, chẳng để lại chút nào trong óc anh. Người yêu của tôi xinh đẹp vậy mà mẹ tôi chê ngay từ lần đầu mới gặp, chê điệu quá, mắt lẳng quá, nũng quá, vụng quá, vô ý quá…
Tôi nghĩ mẹ ác cảm vì cô ấy không phải là cô giáo nên kệ mẹ chê, mình thấy yêu là được. Nhưng chẳng để mẹ tôi phải chê thêm lần nữa, chính Hương là người bỏ tôi. Cô không bỏ tôi vì bị mẹ tôi chê mà bỏ tôi vì anh chàng trưởng phòng tổ chức nơi cô ấy xin việc. Tôi chán đời nên buông xuôi, chấp nhận mẹ đặt đâu con ngồi đấy.
Từ khi thất tình, nghe mẹ nói mãi về em – cô giáo trẻ nhà hàng xóm, tôi mới chú ý đến em.
.. Tôi thất vọng vì em không đẹp, không sành điệu, ăn nói ngọt ngào nũng nịu như Hương,
nhưng mẹ tôi cứ lần này, lần nữa mời em sang nhờ dạy thêm cho mấy đứa cháu,
ra gặp vào chào.. thì tôi cũng bắt đầu chú ý đến em, tôi thấy em cũng dễ mến, nhất là nụ cười duyên của em, rất tươi và hiền, toát lên sự dịu dàng, đằm thắm của người con gái nhân hậu.
Tiếp xúc hằng ngày với học trò nên tính em trẻ trung, vô tư, trong sáng. Em sống khoan dung, rộng lượng, không giận hờn để bụng chuyện gì bao giờ. Làm sai, làm hỏng cứ cười khúc khích xin lỗi rối rít rất dễ thương.
Nghề nghiệp rèn cho Em một lối sống nề nếp, có văn hóa, em không thất hẹn với ai bao giờ, làm việc gì cũng chỉn chu, khoa học.
Phần vì em cũng dễ thương, dịu dàng, phần vì em rất đc lòng mẹ, nên sau nửa năm quen biết, em với tôi về cùng 1 nhà.
..Từ ngày có con dâu, mẹ tôi không phải lo toan việc nhà. Ngày nào đi dạy về, em cũng đem chuyện học trò ra kể, hai mẹ con cứ rủ rỉ khúc khích với nhau, mẹ tôi lại có dịp truyền kinh nghiệm dạy trẻ cho con dâu, hai mẹ con nói chuyện tâm đắc chẳng khác gì mẹ và con gái. Là cô giáo nên em hay quan tâm đến chuyện học hành của trẻ con hàng xóm. Nghe bác bán xôi đầu ngõ ca cẩm chuyện con trai học kém, chị hàng xóm than con gái khó dạy…
Em nói ngay: Các bác để em giúp một tay…
Em chẳng giúp người bằng một tay mà em giúp bằng cả trái tim mình. Đám trẻ kháo nhau, người lớn kháo nhau, thế là cái lớp miễn phí của em ban đầu có ba đứa trẻ sau lên đến hơn chục đứa, toàn con, cháu các nhà hàng xóm. Em bảo: Đằng nào cũng một công dạy… Mẹ tôi thì bảo: Để đức cho con cháu về sau…
Chả đợi đến lúc con cháu được hưởng đức của em mà người đầu tiên được hưởng là tôi. Anh hàng xóm có con học dốt được em kèm thi đỗ trường chuyên chẳng thể trả công cô giáo bằng tiền nên anh đã mời tôi về làm phó giám đốc dự án chung với anh. Một người quen làm bên xây dựng đã xi-nhan cho vợ chồng tôi một mảnh đất mà chỉ hơn một năm sau, giá đã lên đến chóng mặt…
Nhưng điều mà tôi nể phục nhất ở vợ là đức vị tha. Dạo tôi lấy vợ được gần một năm thì gặp lại Hương, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến hay do bản tính tham lam mà tình cũ không rủ đã đến. Tôi bỏ quên em, lao vào cuộc tình vụng trộm như bị quỷ ám được hơn một tháng thì anh phát hiện ra Hương chẳng phải là vợ của anh trưởng phòng tổ chức mà đang là gái bao của một thương gia già người Đài Loan, cứ 2 tháng một lần, người đàn ông Đài Loan ấy lại sang Việt Nam làm việc một tuần…
Cơn say nắng chấm dứt, tôi tưởng không ai biết, vậy mà em đã biết. 2 năm sau, cô bạn thân của tôi mới kể: một lần Cô và em đang ngồi uống cà phê đối diện với nhà nghỉ, em đã nhìn thấy tôi khoác vai Hương đi ra. Khi ấy em đã khóc nhưng không nói gì…
Đến bây giờ em vẫn không nói gì, vẫn không 1 lời trách móc, không 1 câu hờn giận. Có lẽ nghề giáo đã rèn cho em sự bình tĩnh và lòng vị tha ấy chăng?
Tôi yêu em, nể em, sợ em và càng trân trọng em hơn cũng vì thế…
Đến lúc này đây, khi tôi viết những dòng tâm sự này, tôi chợt nhận thấy: ” yêu em, lấy đc em là điều đúng đắn nhất trong cuộc đời tôi đã làm đc”
– Anh yêu em, vợ anh, cô giáo của riêng anh –
Sưu tầm