truyện ngắn : 13

Tác giả:


-- Ibingo --

7h13 phút, 13/02/2009


Tôi nhìn chăm chăm vào cái đồng hồ trên tay. Số 3 chậm rãi chuyển thành số 4. 1 phút đứng như tượng đã qua. Giờ là 7h14 phút.

7h30 vào lớp, và tôi vẫn lù lù ở bến xe bus như một thằng ngớ ngẩn. Không thể tin rằng chiếc xe 32 thân thuộc mà ngày nào tôi cũng cố sống cố ૮ɦếƭ chen lên hôm nay đã bỏ tôi lại phía sau, phóng vụt đi để cùng một màn “sương khói” xám ngoét mù mịt.


Tôi không quan tâm đến việc phổi tôi vừa hít phải một lượng lớn khí độc hại thế nào. Tôi cũng không quan tâm trông tôi nực cười ra sao khi chạy theo chiếc xe bus đến cửa rồi mà còn bị gạt xuống vì đông. Tôi chỉ biết tôi sắp muộn học, và tiết đầu là tiết cô chủ nhiệm.


Một đứa con gái mặc đồng phục phù hiệu cùng trường thủng thẳng bước lên từ phía sau, nói nhẹ qua tai tôi, khẽ như một làn gió :


“Thứ sáu ngày 13 mà”


Và không kịp để tôi nhìn rõ mặt, đứa con gái ấy đã đặt chân lên chiếc xe bus mới đến, đỗ phịch trước mặt ngay khi đồng hồ chuyển 7h15.


Xe bus số 13.


Tôi chưa đi xe này bao giờ, nhưng chờ đã, cô ta học cùng trường tôi đúng không? Như vậy là xe này cũng có thể tới trường. Tôi chạy thật nhanh, và ngay khi tôi kịp rút chân lên, chiếc cửa xe đóng “Xịch” một tiếng nặng nề. Tôi đang ở trên xe bus số 13, chiếc xe kì lạ nhất từ trước tới giờ mà tôi có dịp “thưởng thức”.


……


Với thâm niên đi xe bus được 2 năm rưỡi, và tôi thề có Chúa trên trời (hay bất kì một vị thần thánh nào bạn có thể nghĩ ra, tùy bạn muốn, đấy là tôi tự nhiên nghĩ đến Chúa mà thôi), tôi có thể khẳng định rằng những ai vốn giàu trí tưởng tượng muốn đi xe bus để tìm kiếm những điều lãng mạn là sai lầm, hoàn-toàn-sai-lầm.


Nếu buổi sáng bạn vừa muốn đến trường sớm, vừa muốn kết hợp tập chạy ngắn, xà đơn (với chỉ một tay) thì xin mời, hãy bước lên một chiếc xe bus bất kì vào lúc 6h30. Bạn sẽ được bonus thêm cả một số kĩ năng như đứng thăng bằng một chân (không sợ ngã đâu, xung quanh bạn lèn toàn là người, chỗ đặt chân còn chả có lo gì ngã), kĩ năng bon chen hạng nhất, kĩ năng bảo vệ tài sản cá nhân … Có lẽ vì được “rèn luyện”như thế nên lúc nào phẩy thể dục của tôi cũng cao chót vót.


Vậy mà lần này bước chân lên xe bus số 13, tôi đã shock. Chưa-bao-giờ trong lịch sử đi bus đi học của tôi, tôi thấy một cái xe vắng nhường ấy vào cái giờ ấy. Tất nhiên là các ghế trên xe đã kín, nhưng những chỗ đứng thoải mái thì vẫn còn, như thế đã là xa xỉ với tôi lắm rồi. Bạn đã bao giờ đi xe 32 vào 7h sáng và hi vọng có một chỗ để ngồi?


Đứa con gái lên trước tôi vài giây, đã kiếm cho mình được một chỗ gần cửa sổ. Có vẻ nó đã quen đi xe này, cười nói với chú phụ xe vui vẻ lắm. Tôi thấy xe 13 này từ trước Tết, mới vào hoạt động được hơn 1 tháng. Có lẽ vì mới nên chưa nhiều người chọn đi. Người ta vốn gắn với những gì đã thân quen, nhất là vào buổi sáng vội đi làm đi học, lên nhầm xe bus quả thật là một thảm họa.


Hơn nữa, đó lại là xe 13. Con số không may mắn.


Xe 13 chỉ được cái tiếng là mới đi vào hoạt động, chứ cái xe thì cũ mèm, không muốn nói là khá thê thảm. Xe nhỏ xíu, chỉ bằng nửa cái xe 32, không điều hòa, cửa sổ được mở ra hết cỡ. Thoát ra khỏi cái ngã tư đông đúc, 13 phóng thẳng ra một đại lộ lớn và rộng, gió tháng 2 qua những ô cửa kính thổi phần phật, lạnh rát. Nhưng nó có một ưu điểm, nó vắng. Và biết nói sao nhỉ, những người đi xe ấy đều có gì đó thật đặc biệt.


Từ hôm nay, tôi đã trở thành một phần trong số những người đặc biệt (hay kì quái) ấy.


Thứ 6 ngày 13, tôi đã được xe 13 cứu thoát một cách ngoạn mục khỏi một tội lỗi mà tôi đã có ý định thực hiện: bùng tiết học đầu tiên trong ngày.


…..


Tôi là một thằng học sinh lớp 12. Giờ là tháng 2, nghĩa là còn 5 tháng nữa tôi sẽ bước chân vào một trong những cuộc chiến lớn nhất trong cuộc đời của một con người, và sau đó là gì : Tự do (tất nhiên điều kiện đi kèm là đỗ đại học). Vì hai cái chữ đó mà ngày ngày có hàng ngàn đứa học sinh như tôi miệt mài đến trường, đến lò luyện thi, về nhà lại miệt mài bên bàn học với sách và đề ôn tập. Học càng nhiều càng tốt, nhớ càng nhiều càng ít. Đầu óc lúc nào cũng căng như dây đàn. Thế mà đến lúc này, đột nhiên tôi cảm thấy chán học, muốn buông xuôi,muốn bỏ lại tất cả vác ba lô đi đến một nơi thật xa, thoát khỏi cái thực tế mà mở mắt ra là sách vở bài tập bao vây như thế.


Thật bất ngờ là chính lúc ấy, xe 13 cùng những con người kì lạ đã xuất hiện trong cuộc sống của tôi, và sáng sáng tôi lại vác ba lô (toàn sách vở), “trốn”ở đó 30 phút mỗi ngày (cả đi và về). Tôi đã cầu được ước thấy, phải không nhỉ?



Một hôm nào đó cuối tháng 2!


“Cháu mang cho chú tập 5 đây này, khi*p, nặng ghê gớm”- con bé cùng trường hì hụi lôi từ trong cặp ra cuốn Harry Potter xanh biếc, dúi vào tay chú phụ xe. Chú phụ xe, chắc tầm ngoài ba chục tuổi cười toe, đưa lại cho nó quyển tập 4. Xe chuẩn bị về bến, lác đác vài người, chú ngả người ở chiếc ghế đầu, bắt đầu đọc truyện.


Bạn đã từng thấy một chú phụ xe ngồi đọc Harry Potter như thế? Còn cả bác lái xe nữa. Sáng nào cũng chăm chăm bật Xone FM “để cho xe nó vui vẻ, trẻ trung một tí, toàn người già thế này ai muốn lên xe 13 nữa”. Lại còn có cả một ông cụ, ngày nào cũng ngồi ghế đầu tiên, không rõ cụ đi những đâu mà lúc cầm ô (dù trời không mưa và cũng không có vẻ gì là sẽ mưa), lúc cầm những bó hoa rất tươi, được bác lái xe nhẹ nhàng để lên đâu cho khỏi nát.


Nhưng kì lạ nhất là con bé cùng trường. Hay chí ít đấy là ý kiến của tôi. Con bé mà để đến được trường, từ nhà nó phải đi hai chuyến xe bus.


Nó nhỏ tuổi hơn tôi, điều này tôi chắc chắn. Căn bản vì lúc này tôi đã thuộc hàng đàn anh trong trường, mà ở vẻ mặt của nó cũng không có cái “phong thái” của dân lớp 12. Vẫn còn nhởn nhơ lắm. Một hôm tôi thấy nó một tay vịn thanh bám, một tay cầm quyển sách Lịch sử lớp 10 lẩm nhẩm thì tôi mới vỡ lẽ. Thảo nào mà trông nó rất lạ, chưa bao giờ tôi gặp nó trong cái khuôn viên bé tí bé teo gọi là trường học.


Nhưng ở nó có một điều khiến tôi thấy hơi…ghen tị: nó luôn luôn thảnh thơi, gương mặt rất nhẹ nhõm và đầy thỏa mãn. Tựa như cả thế giới này đều là của nó, và không lúc nào tôi thấy nét buồn trên mặt nó cả. Nó cười nói và bàn tán về Harry Potter với chú phụ xe như người bạn tâm giao, đôi lúc nó vừa đứng vừa thủ thỉ gì đó với ông già, và lúc nào trước khi xuống xe nó cũng chào bác lái xe với cái giọng lảnh lót mà tôi chắc khi hét lên cũng sẽ to không kém gì cái còi xe bus.


Ước gì tôi được như con bé ấy, lúc này tất cả xung quanh tôi đều đang quay cuồng. Lên xe tôi chỉ muốn đứng yên một chỗ nhìn đường cho qua thời gian, hoặc ngồi vào một góc nhắm mắt ngủ vùi, bù cho đêm qua thức muộn.


08/03/2009


Quay đi quay lại đã gần một tháng trôi qua, vậy là chỉ còn lại bốn. Hôm nay mùng 8/3 cơ đấy, mong là đến lớp mấy đứa con gái lớp tôi sẽ lèo nhèo xin thầy Địa không kiểm tra bài cũ. Tôi chưa học bài, lại cũng chưa có điểm miệng nữa. Nhưng mà nhỡ thầy lại chuyển tông sang “chỉ gọi các bạn trai” thì chắc ૮ɦếƭ, mà điều này dễ xảy ra lắm. Lát lên xe lại phải học vậy chứ biết làm thế nào.

Chiếc cửa xe lại đóng “Xịch” một tiếng, nhưng không phải tự động như mọi khi, mà lần này là do tay người. Chú lại xe nhíu mày nhìn cảnh cửa bất trị, ngán ngẩm :


- Cứ mấy hôm lại dở chứng thế này, tay mình mấy hôm nữa lại có bắp ấy chứ.
- Thôi hôm nay 8/3, đứng đấy mở cửa cho các chị các cháu cho nó khỏe người - bác lái xe mắt vẫn nhìn đường, nói chen.
Chú lái xe cười lớn, rút tập vé đi xuống cuối xe. Hôm nay tôi lại lên trước, có được chỗ ngồi cuối cùng. Còn con bé vẫn giữ bộ mặt tưng tửng như mọi hôm, đứng vịn vào thanh bám ngay bên cạnh.

Tôi phải làm điều gì khác nhỉ, đường đường một đấng nam nhi, lại còn 8/3 nữa. Gập quyển vở Địa lại, tôi đứng dậy, bám vào thanh bên cạnh. Con bé nhìn tôi tròn mắt.


Nhưng nó chưa kịp ngồi xuống thì một chị đã chen ngay trước mặt hai chúng tôi, nhanh nhanh chóng chóng yên vị trên chiếc ghế. Tôi nhìn chị ta chằm chằm, còn con nhỏ kia chỉ bụm miệng nín cười. Thôi vậy, đằng nào thì cũng là nhường ghế.


Xe chạy đều, chú phụ xe vẫn cần mẫn đứng ở cửa mở cho khách lên xuống. Tôi nhìn những dòng người ngược xuôi , cả những người đang túm tụm rất đông ở dãy những hàng hoa đầu phố.


- Anh học Địa thầy Hà hả? - con bé vẫn một tay bám, mắt nhìn về cùng hướng với tôi, khi nó không nói to, giọng nó nhẹ kinh khủng. Dường như những từ nó nói chỉ có mình người đứng cạnh nghe nổi.


- Ừ…


- Vì anh hôm nay rất tốt, anh sẽ không bị gọi lên bảng đâu.-vẫn cái giọng đều đều thổi vào tai tôi.
- Hả ? - tôi không hiểu nổi nó đang nói gì nữa.
- Ừm, nhưng chỉ hôm nay thôi. Buổi sau thì em không chắc, nhưng đúng đấy, hôm nay anh sẽ không phải lên bảng. - Nó nói, không để ý đến phản ứng của tôi, và kết thúc bằng một nụ cười nhẹ.

Và các bạn biết không ? Đúng là hôm đó tôi không phải lên bảng. Cả lớp chẳng ai phải lên hết, thầy giáo hôm nay nghỉ dạy đưa vợ vào viện sinh em bé. Con bé có gương mặt nhẹ nhõm, giọng nói nhẹ tênh, đến nụ cười cũng như không trọng lượng Thế nhưng ấn tượng mà nó để lại trong tôi không nhẹ một tí nào.


Để kỉ niệm ngày tôi và nó nói chuyện, tôi không gọi nó là “nó” hay “con bé” nữa, mà sẽ là “em”.


……


Bạn có thể nói là tôi thích em.


Ừ, điều đó có thể đúng, nhưng tôi cũng có thể phản biện là tôi không hề thích. Đó là một cảm xúc lạ, bởi vì em thật khác thường.


Một ngày khác vào cuối tháng 3…


Đã cuối tháng 3 nhưng trời vẫn rất lạnh. Con đường đi bộ dài dẫn ra bến xe bus gió thổi hun hút. Siết chặt hơn chiếc khăn trên cổ, tôi ngồi xuống ghế đợi, và thấy em bước xuống từ một xe bus khác. Nhẹ nhàng như chiếc lá, em nở nụ cười nhẹ tênh quen thuộc, và tôi phải thề một lần nữa, nụ cười ấy khiến tôi thấy ấm áp vô cùng. Khăn quàng màu xanh lá và kem, ba lô da cam tươi tắn, em làm sáng bừng cả một góc trời xám xịt. Nhìn một cô bé có gương mặt, giọng nói và nụ cười nhẹ vào mỗi sớm có lẽ đã trở thành điều không thể thiếu trong một ngày.
Để có một chút thanh thản, với em thật dễ dàng.

Giữa tháng 4/2009…


Lũ học sinh lớp 12 láo nháo chuẩn bị cho các môn thi tốt nghiệp. Xếp lại chồng sách, nhìn thấy quyển vở Địa, tôi lại nhớ đến em. Xe 13 giờ đã đông lên trông thấy,có lẽ vì người ta đã nhận ra nó có những điểm hay ho đến cỡ nào. Nhưng xe đông nghĩa là tôi chỉ có thể thoáng nhìn thấy em, rồi lại hối hả chen để có được một chỗ đứng tiện lên xuống. Mà thật ra với tôi thế là đủ, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt và nụ cười ấy mỗi ngày thôi, là ngày hôm ấy tôi sẽ làm tốt tất cả mọi thứ. Thật sự là như thế, đó như thể là loại bùa may mắn, loại bùa của riêng tôi mà chỉ mình em có thể đem đến.

Đầu tháng 5/2009…


Có một ngày nọ 13 không có em. Vẫn bác lái, bác phụ xe và cụ già ngồi ghế đầu như thế, nhưng 13 không còn là 13 của mọi ngày. Vắng nụ cười nhẹ và tiếng chào lảnh lót, trống trải lạ. Rồi hôm ấy trả bài kiểm tra mấy môn học thuộc có thi tốt nghiệp, mặc dù tôi nhớ là tôi làm không đến nỗi nào, nhưng kết quả thì thật kinh khủng. Nhầm đề, nhầm tên chiến dịch. Thầy cô nhắc khéo, cứ học thế này trượt tốt nghiệp đấy em ạ. Những lời nói lùng bùng bên tai, vào tai này rồi qua tai nọ, tôi chán nản. Giờ ra chơi tôi không túm tụm với mấy thằng như mọi ngày, mà ra ngồi ở ghế đá đằng sau canteen, ngửa mặt ngắm giàn gấc đầu hạ rồi mà vẫn loe hoe vài cái lá.

Bất chợt em đi qua.


Em bước từ cổng sau của trường, cánh cổng chỉ dành cho những học sinh đi học muộn. Ra là thế, lý do không có mặt trên xe 13 hôm nay là đây.


Em đi vòng theo cầu thang phụ, một lúc đã thấy thấp thoáng chiếc ba lô màu da cam ở tầng 3. Tự nhiên những bực bội về chuyện học hành thi cử dường như theo chiếc ba lô màu cam ấy biến đi đâu mất. Thở dài một cái, cười toe, lại quay lại tiếp tục với cuộc chiến học hành.


Vậy đấy. Không hẳn là tôi thích em, đó chỉ là cảm giác về một thứ bùa may mắn đã gắn bó thân quen, một thứ ma lực nào đó tỏa ra từ gương mặt với nụ cười nhẹ bẫng.



Tháng 03/2010…


8 tháng trôi qua, và 6 tháng tôi không đi bus. Từ ngày thành sinh viên, xe máy trở thành người bạn mới của tôi. Tiện lợi, chủ động, ra dáng người lớn, nhưng không còn được nghe radio vào mỗi buổi sáng, nhìn dòng người ngược xuôi qua lại qua ô cửa rộng, hay ngủ quên trên chiếc ghế trên cùng của 13. Nhất là không được nhìn thấy em. Khi đã có được tự do thực sự, tôi vẫn không tài nào tìm được sự thanh thản đến thế trong chính mình,hay trong bất cứ người nào tôi quen. Em là người thật đặc biệt,và duy nhất, cô nhóc với gương mặt nhẹ bẫng, giọng nói nhẹ tênh, và nụ cười không trọng lượng.

- Về trường lấy bằng tốt nghiệp không mày? Ra trường được gần một năm mà cái bằng còn chưa lấy?- thằng bạn thân cấp 3 gọi điện cho tôi vào một buổi tối tháng 3. Lúc này Hà Nội đã sang xuân,nhưng mùa xuân năm nay nóng nực như mùa hè chứ không lành lạnh như năm ngoái.


- Ờ - tôi trả lời bâng quơ - Bao giờ mày?
- Sáng mai. Hẹn nhau cổng trường 8h nhé. Xong anh em đập phá với nhau một hôm. Cả tháng rồi chưa thấy cái mặt mày đâu.
- OK.

Buổi sáng, tôi dắt xe ra khỏi cổng, rồi nghĩ thế nào lại dắt xe vào. Không biết sau 8 tháng, 13 của tôi đã thay đổi ra sao…


Mỗi chiếc xe bus đều có đặc điểm riêng. Xe 32 đông và nhốn nháo với đủ mọi loại người, xe 18 đi qua chợ Long Biên, trên xe phảng phất mùi hàng khô của các bác bán hàng trong chợ, xe 20 mỗi ngày mưa lại đóng một lớp đất đỏ dính đầy vào đế giày. Và xe bus 13 lúc 7h15 và 12h05 cũng thế, nó có bác lái hay nghe Xone FM, có chú phụ xe mê Harry Potter, có cụ già ưa ngồi hàng ghế đầu, và có em.


12h trưa…


Bến xe chỉ có 2 tuyến, lố nhố bóng mấy đứa học sinh đứng ngóng . Lấy bằng và đàn đúm với bạn trong chốc lát, tôi lại về chỗ đứng quen thuộc suốt năm lớp 12. Đợi xe, và đợi một người.
Em tới. Bước vội từ phía cổng trường cùng hai cô bạn.
Chiếc ba lô da cam ngày nào đã chuyển thành một chiếc túi màu đen. Trời không đủ lạnh để lại quàng chiếc khăn xanh lá, nhìn em đã chững chạc hơn nhiều so với cô học trò lớp 10. Nhưng nét nhẹ nhõm thuộc về bản chất thì vẫn không thay đổi, em lại cười. Nụ cười độc quyền của riêng em.
Nhìn thấy tôi, em dừng lại. Đôi mắt mở to lạ lùng. 13 đến. Và chúng tôi lại cùng lên xe.
Một người khác nữa bất ngờ khi nhìn thấy tôi. Chú phụ xe vỗ vai như gặp lại người bạn lâu ngày :
- Lâu lắm mới thấy anh bạn này lại đi 13.
Tôi cúi đầu chào, có lẽ đến lúc này chú đã đọc xong cả 7 phần Harry Potter rồi. Cụ già vẫn ngồi ghế đầu như thế, bác lái xe đã chuyển sang nghe VOV1 vì buổi trưa không có XoneFM. Xe chạy, có ánh mắt nhìn về phía tôi. Không khí thân thuộc, gió tháng 3 thổi qua những ô cửa mát lạnh, thấp thoáng bóng những cây hoa sưa trắng muốt ven đường.

Tôi và em xuống xe. Theo thông thường, tôi sẽ về nhà , còn em ngồi đây chờ chiếc xe bus thứ hai. Tôi ngần ngừ, chưa dám nói muốn nói một điều gì đó.


- Anh gì ơi ?
Tôi giật mình. Không ngờ em lại là người lên tiếng trước. Quay lại thì em đã đứng ngay sau tôi rồi.
- Không ngờ là có ngày anh lại đi 13 như thế. Em đã để nó trong cặp suốt từ ngày xuất bản, vẫn tin là sẽ gặp lại anh- em cười, nụ cười nhẹ nhạt nhòa trong nắng. Em ấn vào tay tôi một quyển sách.
- Sách của em. Hãy đọc nó nhé, và biết nói sao nhỉ…chào anh- em cúi đầu, chiếc xe bus thứ hai vừa dừng lại.
Tôi đứng nhìn theo chiếc xe cho đến khi nó rẽ vào một con phố khác và khuất hẳn. Tất cả diễn ra thật nhanh, vụt qua như chiếc xe 32 bỏ lại tôi ngày nào, và giờ tôi đứng đó với cuốn sách của em trong tay.
……
Cuốn sách ấy đúng là của em. Không phải vì em mua nó, mà là vì em là tác giả. Tôi nhận ra ảnh em cười tươi tắn, nụ cười nhẹ nhàng trên bìa sau cuốn sách nhiều màu. Nó là tuyển tập truyện ngắn, loại sách mà giờ đây được xuất bản “dành cho teen”. 13 truyện ngắn, với một lời tựa:
“ Tặng những người bạn thân thiết nhất đời tôi
Tặng xe 13 và những con người dễ mến
Đặc biệt là tặng anh, cảm hứng của em…
Nếu một ngày em còn gặp lại…”
Bây giờ thì tôi đã hiểu.

Ông già ngày nào cũng ngồi xe 13, lúc cầm theo ô lúc lại cầm một bó hoa, vì ngày nào ông cũng đến thăm mộ người vợ quá cố.


Bác lái xe hay nghe Xone FM vì bác có tới 3 cô con gái thích nghe chương trình này, nhưng chúng lại đang học ở xa.


Chú phụ xe thực ra là một nhà văn trẻ, muốn thử làm nghề này để có thêm kinh nghiệm sống.


Còn tôi…


Trích nguyên văn nhé :
“ Tôi hay thấy anh đứng bất động, nhìn dòng người ngược xuôi ngoài phố. Có lúc anh ngủ gục trên chiếc ghế cao cheo leo cuối cùng, nét mặt mệt mỏi nhưng lạ lùng. Không rõ làm sao nhưng anh làm tôi nghĩ đến những anh chàng diệt ma ở các ngôi nhà hoang vào buổi tối, trong các bộ phim tôi hay xem vào mỗi dịp Halloween. Có lẽ vì thế mà anh hay thiếu ngủ, học sinh lớp 12 chỉ là cái vỏ bọc thôi. Nếu mà như vậy, liệu anh có cần một người bạn đồng hành không nhỉ?”

Biết nói làm sao đây, có lẽ ngày mai tôi lại phải đi xe bus nữa rồi…


Lại một ngày 13, nhưng hôm nay không phải là thứ 6.