Khi vợ con Vinh van xin tôi buông tha chồng, cha của họ, tôi đã nói rằng họ hãy nói chuyện đó với Vinh chứ tôi không liên can. Nhưng tôi cũng nói rằng họ đừng mất công sức làm gì bởi người Vinh chọn là tôi.
Khi quyết định từ bỏ gia đình để đến với tôi thì anh đã cân nhắc cho lựa chọn của mình. Bởi một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đầu biết quyết định của mình sẽ gây ra kết quả gì và chịu trách nhiệm cho quyết định đó. Tôi nhớ khi ấy Minh, cậu con trai đầu của Vinh đã nói: “Rồi đây cô sẽ bị quả báo vì đã phá nát gia đình tôi, làm khổ mẹ tôi. Mình về đi mẹ, không cần nói phải trái với hạng người này”. Nói rồi không chờ tôi kịp phản ứng, anh ta đã kéo tay mẹ bỏ đi.
Khi tôi kể với Vinh chuyện này, anh đã đùng đùng nổi giận. Ngay lập tức anh ký vào đơn ly hôn mà bấy lâu nay còn chần chừ. Anh bảo tôi: “Cho mẹ con nó biết tay”. Tòa xử ly hôn, tài sản chia đôi. Vợ con Vinh thối lại tiền một nửa ngôi nhà. Chúng tôi thuê một căn hộ cao cấp ở Phú Mỹ Hưng. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có một cuộc sống vương giả như vậy.
Vinh là bác sĩ ở bệnh viện, anh lại có phòng mạch tư ở nhà. Tôi chẳng phải làm gì ngoài việc vui vẻ đếm tiền cho vào két sắt cuối ngày, tôi sắm sửa, đi spa chăm sóc sắc đẹp; cuối tuần lại vi vu ra Nha Trang, Phan Thiết, Đà Nẵng... Tôi muốn ăn gì, chơi gì, làm gì đều có thể thoải mái thực hiện mà chẳng bị bất cứ một lực cản nào.
Có lần Vinh hỏi tôi: “Em có hạnh phúc không?” Tất nhiên là tôi rất hạnh phúc. Tôi đã được đền bù xứng đáng. Đúng là ông trời có mắt. Sau nhiều gian khổ, lận đận vì những người đàn ông không ra gì, tôi đã gặp được người đàn ông đích thực của đời mình. Với tuổi 32, tôi vẫn còn quá nhiều thời gian để tận hưởng hạnh phúc. Mà cớ gì tôi không hạnh phúc khi tôi vừa trẻ đẹp, lại thông minh? Trước đây tôi chỉ không may mắn khi sinh ra trong một gia đình có cha là một người chạy xe ba gác, mẹ bán xôi chè và một lũ em nheo nhóc. Giờ thì mọi thứ đã đổi thay.
Ở với nhau được hơn 1 năm, chúng tôi tổ chức cưới. Một đám cưới thật hoành tráng ở nhà hàng New World với khách mời là những vị chức sắc, tai to mặt lớn trong ngành y từ trung ương đến thành phố; cả những bạn bè ở nước ngoài của Vinh cũng gởi thiệp, gởi quà chúc mừng. Tôi nói với Vinh: “Em đã được đền bù cho những tháng ngày phải lén lút, lẩn trốn khi mới yêu anh”. Vinh ghì tôi vào lòng: “Cục cưng của anh, em chính là ngọn lửa đã sưởi ấm trái tim anh, sưởi ấm cuộc đời anh sau những năm tháng dài phải chịu đựng người đàn bà nhạt nhẽo ấy”.
Bạn đang đọc
truyen ngan tại: WWW.thichtruyen24h.com
Tôi đúng là đã đặt chân tới thiên đường. Chẳng bù cho trước đây, sống với người đàn ông nào tôi cũng phải quỳ lụy, cầu cạnh, van xin họ. Không ít lần tôi đã muốn kết thúc cuộc sống của mình vì không chịu nổi sự bạo hành cả về thể xác lẫn tâm hồn. Gần đây nhất là Chí. May mắn là tôi chỉ sống với anh ta hơn 1 năm. Tôi gọi Chí là thằng điên vì anh ta ghen tôi với chính cái bóng của mình. Có lần chỉ vì gọi điện về nhà mà tôi đang tắm không nghe được, Chí đã hùng hổ chạy về lôi tôi ra đánh đập không thương tiếc. Mấy ngày liền anh ta không cho tôi tiền nhưng tôi đi ra ngoài kiếm tiền anh ta cũng không cho...
Đến khi tôi gặp Vinh thì tất cả những người đàn ông trước đó đều là con số không. Thầy bói nói số tôi tiền hung, hậu kiết. Điều đó đã ứng nghiệm rồi. Tôi nghĩ đôi khi cũng phải tin tưởng vào sức mạnh siêu nhiên để tự an ủi mình. Hôm đó nếu Chí không đánh tôi đến ngất xỉu phải đi cấp cứu thì làm sao tôi gặp được Vinh, người đàn ông của đời mình?
Thế nhưng “ngày vui ngắn chẳng tày gang”. Đúng dịp chúng tôi tổ chức kỷ niệm 3 năm ngày cưới thì Vinh bất ngờ lên cơn đau. Cứ tưởng là bị chột bụng do ăn nhiều món lạ, anh nấn ná ở nhà không chịu tới bệnh viện. Đến khi không chịu nổi, anh giục tôi đưa đến bệnh viện. Kết quả chẩn đoán sau đó thật khủng khi*p: Anh bị ung thư dạ dày. Tôi đã ngất đi khi nghe báo tin này.
Sau phẫu thuật, tinh thần anh sa sút hẳn. Anh ít nói, không cười, biếng ăn, mất ngủ. Rồi tóc anh bắt đầu rụng sau những lần trị liệu. Anh gầy tọp đi. Thú thật, nhiều khi tôi không dám nhìn anh, không dám lại gần, mọi việc chăm sóc anh tôi giao hết cho bà giúp việc. Đôi khi tôi thoáng nghĩ, thằng con của anh đúng là độc mồm, độc miệng. Nó trù tôi bị quả báo, không lẽ điều đó bây giờ ứng nghiệm hay sao?
Cho đến một hôm anh gọi tôi đến gần. Giọng anh yếu lắm rồi. Anh thều thào: “Em gọi dùm mẹ con thằng Minh tới dây. Anh có chuyện muốn nói với họ”. Tôi nhìn người đàn ông của đời mình. Sao trông anh bây giờ thảm hại như vậy? Mới đây thôi anh còn mạnh mẽ, đẹp đẽ thế kia mà sao giờ lại thê thảm như vậy? Tôi còn phải nhìn thấy cảnh tượng này tới bao giờ?
Tôi gọi cho vợ cũ của anh. Thoạt đầu tôi không nói cho chị ta biết chuyện anh bị bệnh. Câu trả lời là: “Tôi không có việc gì phải gặp ông ấy cả”. Tôi đành thú thật. Chị ta chần chừ: “Được rồi, để tôi suy nghĩ”.
Nghe câu nói của chị ta, bất ngờ đầu tôi lóe lên một ý nghĩ: Hay là nhân cơ hội này, tôi trả anh về cho gia đình, vợ con? Họ chẳng đã từng van xin tôi như vậy sao? Ít ra thì anh cũng sẽ được ૮ɦếƭ trong nhà mình, bên cạnh vợ con mình. Còn tôi sẽ tiếp tục những tháng ngày tự do với khoản tiền không nhỏ mà tôi đã tích cóp mấy năm qua?
Khi nghe tôi nói điều này, anh nhìn tôi bằng ánh mắt đờ đẫn. Rồi anh lặng lẽ khóc. Tôi bỏ ra ngoài vì không muốn chứng kiến cảnh tượng đau lòng đó. Tôi đã làm gì sai mà ông trời lại nỡ lấy đi của tôi những thứ mà tôi vừa có được?
Theo Lệ Mỹ (Người lao động)