Tớ sẽ trở lại tớ của cái ngày cậu chưa từng đến.... cậu nhé....!

Tác giả:

[ Truyện do thành viên ThichTruyen sáng tác, mong nhận được phản hồi từ các bạn]

Người ta thường nói tớ đa cảm, họ xem tớ là người đại diện cho mẫu người lạnh lùng. Họ gọi tớ là con người có trái tim băng đá, họ nói ánh mắt tớ có thể làm đóng băng người đối diện. Họ bảo người ta xem mắt như cửa sổ tâm hồn, còn đối với tớ nó lại là νũ кнí....
Tớ nhớ có lần cậu nói với tớ rằng trên cõi đời này có hai loại người. Loại người luôn luôn vui vẻ và loại người không vui vẻ. Nói xong, cậu quay sang nhìn tớ và hỏi tại sao tớ lại làm loại người không vui vẻ đó trong khi bản chất thật của tớ không phải như vậy....


Ừm thì đúng vậy, đúng là tớ không phải là loại người như thế. Tớ của trước kia là một tớ hoàn toàn trái ngược với bây giờ. Yếu đuối, mít ướt và lạc quan mới là tớ thật sự. Nhưng vì đâu mà tớ mạnh mẽ và trầm tính như bây giờ ư? Vì thời gian, vì biến cố cuộc sống... và vì một tình bạn. Cậu à cậu không biết đấy thôi, trước đây tớ là một con bé luôn luôn vui vẻ, tớ có rất nhiều bạn. Nhưng rồi cho đến một ngày tớ nhận ra họ chẳng xem tớ là một người bạn như đúng nghĩa của cái chữ tình bạn đó. Họ xem tớ như một món đồ, khi hết giá trị sử dụng thì quẳng đi không thương tiếc...
Và kể từ đó, tớ không dám tin rằng trên đời này lại có tri âm tri kỉ, chẳng dám tin lại có thứ gọi là tình bạn đích thực, hiện hữu mãi mãi trên cõi đời này. Tớ bắt đầu chui rúc trong vỏ bọc chính mình, bắt đầu sống khép kín, sống hướng nội. Tớ chẳng buồn giao tiếp với ai, chẳng buồn trao cho ai yêu thương thật lòng.... và cậu biết đấy, tớ trở thành tớ đứng trước mặt cậu ngày hôm nay....
...
Nhưng mọi thứ của tớ dường như đã thay đổi từ khi gặp cậu... Cậu mang đến cho tớ hơi ấm tình bạn, đốt cháy trái tim đã đóng băng lâu ngày của tớ. Cậu bảo tớ hãy khóc thật to mỗi khi buồn vì bên tớ luôn có cậu, cậu bảo sẽ mãi là người bạn tốt của tớ.... Và thật vậy, tớ được là chính mình mỗi khi bên cậu.
Nhưng mà cậu này, có phải tớ quá ích kỉ chăng? Chắc là vậy, tớ đã quá ích kỉ, quá bảo thủ ý kiến của mình. Nghĩ kĩ lại thì có lẽ chưa bao giờ tớ chịu lắng nghe cậu dù chỉ một lần. tớ luôn bắt cậu phải làm cái này, cái kia theo ý nghĩ và sở thích của tớ cả trong lời nói lẫn hành động. Tớ luôn bắt cậu phải chờ đợi tớ mỗi khi đi học với lí do vì chúng ta là bạn, và có lần vì đợi tớ mà cậu và tớ phải bỏ học vì trễ. Vậy mà tớ đã không hiểu lại còn trách móc rồi hờn dỗi cậu...Tớ bắt cậu phải kể cho tớ nghe về người cậu thích rồi cười nắc nẻ khi thấy bộ dạng lúng túng của cậu.......
Tớ quá đáng lắm phải không? Là một con bé đáng ghét lắm phải không cậu?....
Mấy ngày này tớ thấy cậu có cái gì đó khác lạ lắm. Cậu không còn giống như trước kia luôn giữ lời hứa với tớ. Cậu không đứng chờ tớ mỗi khi tan trường, cậu mặc tớ cơn gió lạnh đứng đó một mình. Cậu vui vẻ bên cô bạn mới , tớ thấy cậu cười rất tươi , tươi hơn cả khi cậu bên cạnh tớ.
Tớ cảm thấy cậu không còn là cậu nữa. Tớ và cậu không còn đi học cùng nhau, lên lớp gặp tớ cậu cũng chẳng nói gì. Tớ thấy như xa cách lắm, như có một khoảng cách nào đó đã ngăn cản tớ và cậu, tớ thấy thoáng nét buồn trên khuôn mặt cậu...
Cậu nè, có phải cậu cảm thấy chán lắm không, cậu cảm thấy như bị làm phiền nhiều lắm đúng không? Tớ xin lỗi cậu vì tất cả, vì những lần làm cậu buồn, vì những sự quan tâm không cần thiết... tớ biết mà, tớ sẽ đưa mọi thứ trở về nơi xuất phát của nó, như cái ngày tớ chưa gặp cậu. Cái gì là quá cũng sai hết phải không cậu, là tớ sai vì đã quan tâm cậu quá nhiều, vì làm cậu cảm thấy bị làm phiền và mệt mỏi vì tớ....
Có lẽ là tớ thích cậu mất rồi, nhưng thích đơn phương là có tội sao cậu? Tình cảm là sai sao cậu? Nhưng mà cậu hãy yên tâm và đừng lo lắng về tớ nhé, tớ mạnh mẽ lắm cậu à. Bắt đầu từ ngày hôm nay, tớ không còn thích cậu nữa, và cũng chẳng quan tâm cậu nhiều như trước nữa. Tớ sẽ vẫn là tớ, mạnh mẽ và lạnh lùng. Tớ sẽ trở lại tớ của cái ngày cậu chưa từng đến.... cậu nhé....!
__ Nước Mùa Thu __