Tình Yêu Tựa Khói Sương

Tác giả: Đang cập nhật

Đời nhạt hay não bà ấy đã cùn đi rồi? Bà ấy nằm trên chiếc ghế sofa bọc da kiểu hiện đại nhất, cầm chiếc remote ti vi và chuyển hết các kênh, chẳng có gì làm bà ấy thích thú. Bà ấy cũng chẳng buồn đi ngủ. Chưa bao giờ bà ấy thấy lương tâm mình có chút gì đấy day dứt như hôm nay. Có phải bà đã quá nặng lời với con trai và con dâu của bà?

Đêm đang mơ màng trong vũ điệu của các loài côn trùng thì bị đánh thức bởi tiếng sấm vang rền. Tiếng gió đuổi bắt nhau va vào cửa kính, tiếng lá rơi lào xào. Đêm giật mình thức giấc vì những hạt mưa mát rượi quất vào mặt. Mưa nửa đêm làm lòng bà thấy hiu quạnh.

Phương Trang, cái tên hiền hòa, cao sang biết mấy, nhưng thêm một chút nữa thì khuôn mặt bà mới hiền hậu, thêm một chút nữa thì nhìn bà mới toát lên được cái vẻ kiêu sa của thân phụ giám đốc. Căn biệt thự quá lớn mà neo người nên nỗi cô đơn sẵn sàng bủa vây bà bất kì lúc nào. Người con trai út đang độ tuổi ăn chơi, sao có thể thấu hiểu nỗi tâm tư của bà. Rõ ràng bà còn chồng, nhưng giờ ông ấy có còn nghĩ tới bà? Ông ấy có đang hạnh phúc? Ông ấy có nghĩ tới hạnh phúc của bà?

Bà có mấy người con trai, nhưng trong tất cả những người con ấy, bà tự hào nhất là Quốc Đạt. Đứa con trai thành đạt và tình cảm nhất. Vậy mà giờ này Đạt lại không ở cùng bà. Bà bỗng cảm thấy ghen tỵ với người con gái ấy_ Thúy Vy. Cứ nghĩ tới Vy là bà lại thấy nóng hết cả mặt. Vy chẳng làm vừa lòng bà, cũng chẳng vừa lòng những chị em dâu còn lại, nhưng chẳng biết Vy có cái gì mà hớp hồn con trai yêu dấu của bà ngay từ lần đầu gặp mặt. Giận lắm ! Bà đã bảo là không được rồi, chẳng ưng con nhỏ đó tí tị nào. Chính Vy đã làm cho mẹ con bà phải xa nhau. Bà muốn về ở cùng con trai, để mỗi ngày được Đạt chăm sóc cho...Nghĩ thế bà thấy người lảo đảo.

Đêm nay mưa lâu dứt quá. Nước vã vào tấm kính rồi chạy thành dòng, cứ vậy nối tiếp xô nhau. Vô tuyến cứ chuyển hình liên tiếp, thứ ánh sáng tỏa vào bóng tối. Ngoài kia mưa chếnh choáng, bà cũng thấy người chông chênh. Bà có cảm giác giống như vừa uống một lúc cả chục lon bia, hay là uống hết sạch một chai rượu ngoại. Trong chới với, bà muốn cất tiếng gọi ai đó. Nhưng đêm quá khuya rồi. Tất cả xảy ra quá nhanh khiến bà cảm tưởng như tâm trí bà đang lạc tới nơi nào rồi. Tựa hồ như xa xăm lắm. Tất cả như một cuốn phim quay rất chậm. Chỉ khi bà trở thành khán giả của vở kịch cuộc đời, bà mới nhận ra bà sai từ đâu. Suy nghĩ lệch lạc và thiếu lòng vị tha, khiến cho bà lạc lối vào bi kịch.

Bà nhớ từ cái thuở bà theo ông Khương về làm dâu miền trung. Quê hương thứ hai của bà với những dãy núi cao, và dốc. Một bên là đèo Hải Vân, một bên là bán đảo Sơn Trà hoang vu. Miền quê với những cồn cát, với đất mặn mòi. Dù chưa từng phải ở chung với mẹ chồng ngày nào nhưng ở với bà nội thì càng khó khăn hơn. Sự chênh lệch về tuổi tác, khiến cho suy nghĩ của mỗi thế hệ cũng khác xa nhau. Đôi khi mong muốn của các cụ lại trở thành sự áp đặt đối với các con. Ở cái tuổi khi nhớ khi quên, các cụ lại càng khiến con cháu muộn phiền. Nhưng may thay cái thuở hai vợ chồng còn đầu ấp vai kề, cũng khiến bà vơi bớt đi phần nào. Có lúc trong tâm tưởng của bà, bà chỉ muốn chạy đi nơi nào đó thật xa. Tránh cái nắng khét lẹt. Tránh cái mưa chát chúa. Giờ đây khi Đạt xây cho bà căn biệt thự này thì ông Khương lại không còn bên bà khi bóng đã xế. Chẳng biết ông ấy tệ, hay số phận đẩy đưa như vậy rồi? Cho nên là Vy sướng hơn bà cả ngàn vạn lần ấy, thế mà không biết thân phận.

Nhưng chưa bao giờ bà mở lòng mình để đón nhận Vy. Thương nhau thì trái ấu cũng tròn, mà ghét nhau thì quả bồ hòn nó cũng méo. Bà đang bị những lời đồn đoán về tuổi tác của Vy dẫn đường. Rõ ràng Vy được rất nhiều người yêu quý. Người con gái với nước da trắng ngần, vẻ mặt thanh tao, tiếng nói nhẹ nhàng nhưng lòng dạ thì dạn dày, mạnh mẽ. Đúng là một người con gái lý tưởng để làm vợ. Nhưng mà con trai mình lại sợ vợ. Thế thì thật khổ cho bà quá đi.

Hai năm trời chung sống cùng nhau, có khi nào bà thấy con trai bà to tiếng với Vy một lần. Kể cả khi nó sai mười mươi, mà Đạt vẫn không chịu chỉnh vợ. Như thế không gọi là sợ vợ thì là gì hả trời?

Bà nhìn thấy con trai bà vui mừng khi Vy lần đầu tiên đi phỏng vấn. Đạt đã yêu Vy ngay cái nhìn đầu tiên. Với sự thông minh, nhanh nhạy nhưng điềm tĩnh Đạt chọn cách quan sát Vy mỗi ngày. Cho tới một ngày anh quyết định nói lời yêu với cô gái ấy. Dễ cũng đến chục năm trời rồi. Lúc đó bà thấy con trai bà vui lắm. Nhưng chẳng lẽ Vy lại tốt số đến vậy, cô sẽ hưởng thụ tất cả những gì mà con trai bà có ư? Nhưng nếu chẳng có Vy thì có lẽ người con gái nào cũng vậy thôi, chả xứng đáng để cho con bà. Vì bà mà họ đã nhiều lần muốn buông tay cho tình yêu trôi vào dĩ vãng. Nhưng số phận phải cho người đó làm dâu của bà.

Bà nhìn thấy Đạt tay trong tay đi hưởng tuần trăng mật. Những ngọt ngào, nồng say, đắm đuối của buổi đầu, vẫn không làm cho Đạt quên nhiệm vụ là hỏi thăm mẹ ở nhà. Nhưng gọi rồi mà bà lại không có nhà để nghe máy. Thế mà khi trở về nhà, bà nói như tát nước vào mặt nàng dâu trẻ rằng, chắc bà có ૮ɦếƭ ở nhà cô cũng chẳng cần biết. Gía như khi ấy bà đừng vội vã trách móc, và cũng đừng có thiếu lòng tin về lời giải thích của con thì có lẽ Đạt đã không giận bà khi phá vỡ những dư âm còn đọng lại, và Vy cũng chẳng nghĩ bà là người mẹ chồng hà khắc bảo thủ. Giọt nước mắt bà lăn khi nhìn thấy nét cau mày của con trai khi tiếng chuông tút tút tút...

Bà đã từng trải qua những phút vui, khi mà bà nhận được bưu phẩm chuyển theo bưu điện. Lúc ấy trong lòng bà hoan ca lắm. Vậy mà món quà đó lại là của Vy. Bà đâu có thiếu tiền mà phải tặng bà những món quà như thế? Bà cần cái gì đó chân thật hơn. Nhưng bà thấy mình ác lắm, khi nhìn thấy Vy khẽ quay mặt đi để dấu giếm nỗi buồn nào vương. Cô đã cố gắng để làm bà vui. Như vậy chưa đủ để trân trọng hay sao? Ôi trái tim bà nhức nhối quá. Định kiến khiến bà đi hết sai lầm này tới sai lầm khác.

Bà nhớ về tấm vải màu xanh vỏ đỗ. Vy đã cẩn trọng lựa chọn. Cô hi vọng bà may một chiếc áo, hay váy, hay bất cứ cái gì từ tấm vải đó. Cô trông chờ bà nở một nụ cười trìu mến vì món quà này đủ chân thành rồi chứ? Nhưng mà bà lại chẳng ngại ngần chê bai. Màu thì xấu mà vải thì nhăn. Chẳng phải một thời người ta từng vò nhàu quần áo, nịt lại và nhét vào vali để nó có được cái nhăn nhúm cá tính. Chẳng phải có thời gian người ta chuộng cái màu xanh lạ lẫm ấy sao? Bà cần nước để làm dịu lửa đang cháy trong lòng. Phê phán người khác thật dễ, nhưng đối mặt với sai lầm của chính mình thì quá khó. Nhất là giờ đây, khi bà đang nằm trên tấm thảm này, chỉ có đôi mắt có thể cử động được, còn toàn thân bất động. Và nhất là khi bà bắt đầu cảm nhận sâu sắc được cái gì đó. Mà thời gian và kí ức chạy qua tâm tưởng. Bà sợ không có cơ hội để hòn than cháy lại sau khi đã rực hồng.

Bà nhớ tới chồng. Lúc này bà cần bàn tay ấm áp của ông đến nỗi là khát khao. Chẳng ai có thể hiểu mình như là người bạn đời. Ông cũng từng si mê bà. Vậy mà bà lại nỡ cắt chia Đạt và Vy. Chẳng ai có thể cứ yêu quý mãi một người ghét mình. Khi mình chẳng cho đi thì sao lại cứ đòi nhận lại?

Bà nhớ tới người con dâu thứ. Chính cô đã nói với bà rằng, anh chị ấy không có thương em ún. Ai lại xúi nhân viên của mình nghỉ hụi ngay, để cho nó bể kèo làm ăn. Chính cô đã đẩy nỗi bức xúc của bà lên đến đỉnh điểm. Để rồi bà ban tặng cho con trai bà cái câu ăn ở thất đức. Nếu sự thật là như vậy thì bà cũng quá nhẫn tâm khi nói thế. Còn giả như không phải thì tòa án lương tâm của bà có bao giờ bào chữa cho lời nói ấy. Ai sẽ giúp bà viết ra lời xin lỗi đây?

Bà chẳng có con gái để mà những khi như thế này, bà có đứa con để sẻ chia. Dù sao thì con gái vẫn đồng cảm hơn con trai. Và nếu mà có con gái thì bà cũng đối tốt với con dâu hơn, kẻo biết đâu cái thứ chồng nó lại chẳng chở che cho nó được.

Bà nhớ tới con gái của Đạt. Bà cũng yêu nó nhiều lắm. Nhìn nó hồn nhiên như thế, rồi chẳng biết đến vài chục năm nữa, nó có được một tấm chồng tốt. Phận con gái, như một canh bạc đỏ đen. Có khi chọn được người mà chẳng chọn được nết. Có khi chọn được chồng mà chẳng chọn được gia đình chồng.

Khi người ta kiếm được quá nhiều tiền, người ta lại hỏi, có bán tiền để mua được hạnh phúc hay không?

Mưa đã tạnh chưa? Mà sao lòng bà cứ như cơn thác lũ sau trận mưa dầm dề. Nếu như bà trở lại được một lần nữa. Nếu như bà có thể yêu thương, và được yêu thương...

Lại nói về Thúy Vy. Sau một đêm mưa ồn ã, cô quyết định tới nhà mẹ chồng thật sớm. Một lần cuối cùng, nhất định cô phải nói hết những suy nghĩ trong lòng. Và cô cũng mong đợi những ngày sau này Phương Trang có thể hiểu được tấm lòng của cô.

Cô bước vào phòng của bà, thấy chiếc giường trống trơn. Cô toan bước ra thì giật mình khi thấy bà nằm dưới đất tự bao giờ. Cô hét lên. Và vội vã đưa bà tới bệnh viện. Chính cô cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Khi cô tới thì bà đã như vậy rồi. Nhưng bác sĩ nói rằng, não của bà gần như ngừng hoạt động, có lẽ là do một sang chấn nào đó về tâm lý vì thực thể không hề có tổn thương, vô tình trở thành một lời kết án với Vy.

Vy bị cấm bước tới giường bệnh của bà, và phải sám hối về những gì đã gây ra cho bà. Chính Đạt cũng nhìn Vy với ánh mắt nghi ngại. Chưa bao giờ người đàn ông đó lại hờ hững và vô tình đến vậy. Vy bật khóc.

Bà cứ nằm thế, mỗi ngày - câm lặng. Chỉ có bà mới giải thoát được cô khỏi lời buộc tội, nhưng bà...Vy tới thăm bà mỗi ngày sau khi các con và dâu của bà về hết. Cô nắm bàn tay bà thật chặt. Không biết tự lúc nào, cô nhận ra nét hiền từ hiện dần trên khuôn mặt bà. Có những lúc quẩn quanh, cô không thể đối diện được với Đạt khi nghĩ trở về căn nhà ấy.

Càng lúc Đạt càng rời xa cô. Nhất là khi bác sĩ nói, bà đã nằm quá lâu ở bệnh viện mà không tiến triển gì rồi, gia đình nên đưa bà về và chăm sóc ở nhà. Thế là Đạt ở hẳn trong căn biệt thự của mẹ. Nhìn ai cũng hanh hao hơn vì những ngày tháng giông tố trong cuộc đời.

Thúy Vy dường như không thể vực lên dậy. Vì từ trước giờ, cô luôn chọn cách im lặng, im lặng để sóng gió qua đi. Cô gần như rơi vào trạng thái trầm cảm. Và cuối cùng để giải thoát khỏi tấn bi kịch đó. Cô tới gặp bố chồng. Cô nói với ông hãy giúp cô một lần.

Đó là lần cuối cùng cô tới gặp anh. Khi cánh cổng mở ra, những giọt sương còn đọng đêm qua lay động và rơi rớt xuống cánh tay cô. Cô rùng mình, khi chỉ cần nghĩ anh sẽ quay mặt đi.

Trong lúc bố chồng cô ở lại bên Phương Trang thì cô ngồi cạnh Đạt. Cô nắm hai bàn tay thật chặt, bặm môi lại để cố dấu cái run rẩy về những điều đang chạy qua trong suy nghĩ. Cô không biết nên bắt đầu từ đâu. Chỉ tới khi Quốc Đạt nhìn cô và cất tiếng:

- Nhìn em xanh xao quá.

Vy bật khóc tức tưởi.

- Em không có...

Quốc Đạt khẽ kéo cô lại, vén mấy lọn tóc vương trên má lên, và nhìn thẳng vào mắt cô. Đôi mắt đầy trắc ẩn, đôi mắt vẫn còn đấu tranh giữa đau khổ và thương yêu.

Vy đẩy Đạt ra trong nhạt nhòa nước mắt. Kéo chiếc túi nhỏ và đưa lá đơn ly dị.

- Em muốn giải thoát cho chúng ta.

Ông Khương cũng vừa bước tới :

- Con hãy giữ gìn sức khỏe.

Đạt chẳng nói được tiếng nào khi lòng anh đang tê dại. Mẹ như vậy rồi mà giờ vợ anh lại rời đi. Những ngày tháng qua, anh vẫn chưa ngừng yêu thương Vy một ngày. Nhưng vì sự mệt mỏi khiến anh không thể cất nổi những lời yêu thương, và anh cũng không muốn sự có mặt của anh khiến Vy nặng nề hơn mỗi ngày. Nhưng ngay khi cả hai vừa bước qua cánh cổng, Đạt chạy theo:

- Đừng đi, vợ ơi.

Anh siết tay Vy đến nghẹt cứng, kéo Vy lại. Để những lọn tóc xòa trên vai anh. Chẳng cần biết đất trời thế nào, chẳng cần biết họ đang đứng ở đâu, chẳng cần biết ai ở gần họ. Hai vợ chồng lặng yên, chỉ có tiếng con tim thổn thức. Đến nỗi cơn mưa ào qua mới khiến họ tỉnh thức.

Ngay lúc đó tiếng người vui mừng, reo lên.

- Bà tỉnh rồi.

Đạt cứ siết tay Vy mà chạy, như thể nếu buông ra thì cô sẽ tuột mất. Hay là anh muốn nói với Vy rằng, cô phải luôn bên anh cả những khoảnh khắc anh khổ đau nhất, hồi hộp nhất, hay vui mừng nhất.

Phương Trang bật ra khỏi giường, lao tới Thúy Vy, giằng tay Quốc Đạt ra và siết chặt tay Vy. Bà gục mặt vào vai Vy như một đứa trẻ lớn xác.

Sóng gió qua, ở nơi sóng gió tới.

Đêm đó Đạt có được một giấc ngủ thật ngon vì có hơi ấm của Vy. Còn Vy thì nằm áp tai lên иgự¢ Đạt mà nghe tiếng tim đều đặn, trầm ấm.

Trong cơn vô thức, cả hai cùng cười. Vy thì cười vì bỗng nhiên lại trở thành mẹ của một đứa trẻ lớn xác. Còn Đạt cười vì nghĩ tới một bé trai kháu khỉnh.

Ngoài sân mưa lại vừa làm lá trút. Ánh đèn ngủ mờ mờ trong sương khuya.

Bão tố nào rồi cũng qua đi. Có trốn chạy được thời gian thì những gì đã làm vẫn để lại vết. Đừng ngừng yêu thương và hãy quan tâm nhau khi còn có thể.

Gửi tới chị - người con gái Sài thành xinh đẹp và giàu tình cảm. Cố gắng lên chị nhé! Em tin chị là người mạnh mẽ.

[Sưu tầm]