Hơn một năm trước vào tháng 12, nhóc và anh tình cờ quen nhau trên Facebook thông qua vài lần bình luận trạng thái của một người bạn.
Sau nhiều lần nói chuyện, nhóc được biết anh qua Canada định cư đã gần 3 năm rồi một nơi nổi tiếng về lạnh.
Anh và nhóc nói chuyện như những người bạn rất thân, mọi tâm sự anh đều chia sẽ với nhóc. Công việc của nhóc cũng nhàn rỗi nên có nhiều thời gian online để yahoo, facebook hay đọc tin tức, lúc nhóc online trong giờ làm bên anh cũng là buổi tối sắp tới giờ đi ngủ. Ngày qua ngày những lần online mà không gặp anh nhóc thấy thiếu thiếu một cái gì đó, dường như nói chuyện với anh là đã trở thành một thói quen của nhóc. Rồi nhóc và anh trao đổi webcam và số điện thoại. Cuối tuần, anh hay gọi cho nhóc để hỏi thăm, chia sẽ hay tranh luận về một vấn đề nào đó, nhóc cảm thấy rất thích nói chuyện với anh, những lần được nói chuyện với anh, nhóc như sống với con người thật của mình vậy, nhóc thích lắm anh à.
Hôm đó là một ngày tháng tư đẹp trời, hôm nay nhóc không phải đi học nên về sớm tranh thủ online tí rồi đi ăn tối. Anh đang trên xe buýt đi học và pm qua cho nhóc đề nghị nhóc làm bạn gái của anh đi.
Nhóc bất ngờ lắm, nhóc không biết phải nói gì cả, dường như những lần nói chuyện nhóc đã thích anh nhưng không hiểu sao nhóc lại từ chối. Nhưng nhóc nói ra câu từ chối nhóc lại sợ, nhóc sợ không còn được nói chuyện với anh như ngày nào nữa. Thật sự lúc đó tim nhóc như ngừng đập và hình như nhóc đang vui, vui vì anh thích nhóc.. Nhóc hỏi tại sao anh muốn vậy, anh nói vì anh muốn anh và nhóc có những kỉ niệm đẹp, vì anh muốn có người chia sẻ, có người tâm sự.
Anh đề nghị yêu nhau trong 100 ngày, nếu sau 100 ngày nhóc không yêu anh thì nhóc có thể đi, còn nếu nhóc yêu anh thật lòng thì hãy ở lại bên anh cùng nhau vun đắp hạnh phúc.
Nghe tưởng chừng như đang nằm trong một câu chuyện vậy, hai người ở gần còn chưa vun đắp được tình yêu của họ nhưng sao anh và nhóc có thể?
Nhưng không hiểu sao nhóc đồng ý, anh như vui mừng và nói trong 100 ngày đó mình hãy yêu nhau thật lòng, hãy thể hiện tất cả sự quan tâm tình yêu cho nhau. Cuộc nói chuyên kết thúc và đã đến giờ anh làm rồi, tâm trạng nhóc hồi hộp lắm, đêm đó nhóc đã ngủ không được vì nhớ đến những lời nói lúc chiều của anh.
Tình yêu trong 100 ngày bắt đầu và hai đứa lấy ngày 09.04 làm kỉ niệm ngày yêu nhau. Từ hôm đó, nhóc bắt đầu xưng em và gọi anh( từ trước giờ nhóc với anh xưng tên), lúc đầu có hơi ngại ngại và khó gọi nhưng lâu cũng thành thói quen. Vì ngược giờ nên những lần anh đi làm thì nhóc ngủ, anh ngủ thì nhóc đi làm, nhưng ngày nào cũng thấy nhau qua webcam, ngày nào cũng nói chuyện với nhau. Tình cảm của anh và nhóc lớn dần theo thời gian. Nhóc nhận ra mình yêu anh vô cùng và nhóc thấy anh cũng rất yêu nhóc.
Tình yêu ai cũng zậy, có những phút giây giận hờn, có những giọt nước mắt, có niềm vui và có cả nỗi buồn. Tình yêu của anh và nhóc cũng vậy đó, nhưng chưa bao giờ anh và nhóc đánh mất nhau. Anh và nhóc lấy niềm tin làm chỗ dựa vừng chắc, nhóc tin tưởng anh và anh cũng vậy. Và rồi 100 ngày cũng qua nhanh quá, ngày thứ 100 anh nói anh rất yêu nhóc anh muốn cùng nhóc xây dựng tương lai, nhóc yêu anh lắm và cùng anh bước tiếp, nhóc sẽ đợi anh về. Mình sẽ còn có ngày thứ 1000, 1 tỷ và hạnh phúc đến suốt cuộc đời.
Rồi anh hẹn ngày trở về, anh nói noel năm nay anh sẽ về với nhóc. Anh và nhóc sẽ có những tấm hình chụp chung với nhau không phải là hình ghép nữa. Anh xin phép công ty cho anh nghỉ một tháng đề thăm gia đình và nhóc. Thời gian như ủng hộ tình yêu của nhóc và anh, ngày trở về của anh càng gần, cả anh và nhóc đều hồi hộp đều mong chờ tới ngày hạnh phúc của hai đứa. Nhóc mừng lắm vui lắm, nhóc thông báo cho mọi người biết là anh sắp về, mọi người cũng đang ủng hộ nhóc và tin là nhóc sẽ tìm được hạnh phúc của mình.
Ngày anh về, nhóc ra sân bay đón, cảm giác hồi hộp khó tả mà đến bây giờ nhóc cũng còn nguyên trạng thái đó mỗi khi nhớ đến.
Nhóc gặp anh không dám nhìn vô mắt anh, nhóc e ngại như mới lần đầu biết anh mặc dù đã thấy anh trong webcam trước đó. Rồi anh nắm tay nhóc, nhóc thấy ấm lắm anh à, tay nhóc lạnh và run lên hình như là mặt nhóc đang đỏ lên, nhóc cảm thấy hạnh phúc thật trọn vẹn. Những ngày sau đó, nhóc đã thôi không còn mắc cỡ nữa, ngày tháng hạnh phúc của anh và nhóc đã đến. Nhóc cảm nhận được hạnh phúc trên khuôn mặt anh, nhóc thích được anh ôm từ phía sau, nhóc thích đước ngắm nhìn anh thật lâu.
Bạn bè nói thật gạnh tị với nhóc, họ cũng cảm giác được tình yêu của anh và nhóc. Nhóc, anh và đám bạn đã đi chơi thật nhiều, đã chụp được rất nhiều hình. Tụi bạn nhóc rất quý anh vì tính anh cởi mở, hòa đồng, nhóc vui lắm nha à. Thực sự nhóc chỉ cần được ở bên cạnh anh thôi, anh đã làm rất nhiều cho nhóc mà nhóc chẳng làm được cho anh cả, ngay cả nấu 1 bữa cơm cho anh nhóc cũng không nấu được nữa. Không phải nhóc vụng nấu ăn mà là anh và nhóc mê chơi quá mà.
Anh về được một tháng, anh và nhóc đã có một mùa noel thật đẹp bên nhau rồi đi về quê của anh và nhóc. Qua noel anh sẽ lên đường bắt đầu công việc sau 1 tháng về Việt nam. Trước khi đi anh dặn dò đủ chuyện, anh nói anh sẽ về lại anh dặn nhóc không được khóc, dặn nhóc phải mạnh mẽ lên anh mới yên tâm được. Nhưng nhóc đã cố không muốn khóc, nhóc đã dặn mình phải mạnh mẽ nhưng nước mắt cứ trào ra.
Ngày anh đi, Sài Gòn mưa, trời ảm đạm, dường như trời cũng cảm động và thấu hiểu cho tình yêu của anh và nhóc. Thời gian ở bên anh, nhóc đã rất trân trọng, nhóc nhớ lắm những ngày đó anh à. Anh đi ôm nhóc lần cuối, nhóc chỉ biết khóc thôi. Nước mắt giàn dụa làm anh cũng xúc động theo. Nhìn anh đi vào trong rồi khuất dần mờ dần nhóc cố gắng cười cho anh được yên lòng. Anh yên tâm nhé nhóc sẽ đợi anh về, đợi ngày mình được bên nhau mãi mãi.
Tình yêu thật đẹp phải không anh, anh ở nơi đó hãy nhớ rằng có một người là nhóc luôn ngóng trông anh. Nhóc mong được làm vợ anh cùng nhau xây đựng một gia đình thật ấm áp trong tương lai.
Thời gian ơi hãy trôi qua nhanh nữa đi nào!