Tình yêu rất gần

Tác giả:

Hình như tôi bị “sét đánh”. Người con trai ấy bước vào phòng khiến mọi vật quanh tôi bừng sáng. Vầng trán rộng, mắt sáng, nụ cười tươi - lập tức anh thu hút mọi ánh nhìn của các cô gái, đặc biệt là tôi.

Dù rất cố gắng nhưng tôi không thể kìm chế được cảm xúc dâng lên khiến mình cứ len lén nhìn anh. Oái oăm là anh được xếp ngồi ở bàn đối diện tôi. Lúng túng như gà mắc tóc, tôi như cô nhân viên mới vào nghề khi làm rơi xấp tài liệu, đánh đổ ly nước, gõ nhầm tên công ty trong tờ trình… Tùng, bạn thân của tôi từ thời "cởi truồng tắm mưa", lắc đầu: “Miên yêu rồi!”.
Chẳng biết có phải yêu không, nhưng tôi thích lén ngắm anh bất cứ lúc nào có thể. Nghe những lời anh chọc ghẹo mọi người, tôi tủm tỉm hoài kể cả khi về nhà nhớ lại. Chỉ cần anh nhìn hay hỏi tôi điều gì là trái tim tôi bỗng dưng lỗi nhịp. Làm gì, ở đâu, hình ảnh anh cứ ẩn hiện trong tâm trí tôi. Nhưng, anh như chẳng mảy may biết đến những cảm xúc ấy của tôi. Mọi người bảo anh đã có người yêu, một cô gái hiện đại, đẹp và “siêu thông minh”, đang du học ở Úc. Cuối năm tới cô ấy về, họ sẽ cưới nhau. Lại có người quả quyết ngược lại: họ chia tay rồi, cô gái kia muốn định cư tại Úc và hình như đã có người khác. Tôi khấp khởi hy vọng…
Vẫn làm như thưở nhỏ, khi tôi bị bọn lớp trên ăn Hi*p, Tùng lau nước mắt cho tôi, an ủi: “Rồi anh ấy sẽ nhận ra tình yêu Miên dành cho anh ấy, lúc đó hai người nhớ chừa một khoảng trống nho nhỏ cho tôi với nha”. Phì cười vì cái giọng giả nghèn nghẹn của Tùng, cảm giác tủi thân vì nhớ và vì… không được để ý bỗng vơi đi trong tôi. Tùng là thế, ân cần, chu đáo và luôn bao dung với tôi. Chỉ có tôi hay hờn giận, làm eo bắt Tùng phải năn nỉ làm lành, chứ cậu bạn hiền như cục đất ấy chẳng bao giờ giận tôi dù một phút.
… Tùng bảo: “Tối nay Tùng chở Miên đi shopping nhé. Cứ nhốt mình trong phòng như thế, Miên sẽ điên mất thôi”. Ngước đôi mắt sưng húp nhìn Tùng, tôi thổn thức: “Đừng lo cho Miên nữa, kệ Miên đi. Ai biểu Miên vô duyên, yêu thầm nhớ trộm làm chi, đáng đời Miên!”. Òa khóc vì tủi thân, vì tình đầu chỉ là tình đơn phương, tôi tung cửa phòng bỏ chạy như kẻ mất trí dưới cơn mưa tầm tã. Gục đầu vào vai Tùng, tôi đâu biết vì vội đuổi theo tôi, Tùng trượt té trầy trụa đầu gối. Những ngày sau đó, tôi sốt cao vì cảm lạnh, vì đau khổ, mọi người trong phòng đến thăm, cả anh cũng đến cùng cô bạn gái mới từ Úc về nước hơn tháng nay. Tay trong tay, họ cười nói tình tứ, khoe với mọi người hai tháng nữa sẽ tổ chức cưới, không hề biết trái tim tôi quặn thắt. Lần đầu tiên, tôi thấy Tùng nóng nảy khi gắt khẽ anh: “Làm ơn nói nhỏ chút, Miên đang nhức đầu”.
Tôi nằm bẹp suốt hai tuần liền. Xa nhà, không có người thân bên cạnh, người duy nhất chăm sóc cho tôi là Tùng. Ân cần, chu đáo và hài hước, Tùng mang đến cho tôi cảm giác bình yên kỳ lạ. Những câu đùa tếu táo mà Tùng cố tình trêu ghẹo khiến tôi bật cười, chợt nhận ra hình như giông tố đã ở lại phía sau. Tùng đút cho tôi từng muỗng cháo, giặt chiếc khăn đắp lên trán tôi, ngồi canh suốt đêm chờ cơn sốt qua đi. Tôi bật khóc, không biết vì cảm động, vì hạnh phúc hay vì một điều gì khác khi thấy Tùng ngồi bệt xuống sàn nhà tắm, giặt quần áo cho tôi.
Đêm đó, tôi gục đầu vào иgự¢ Tùng nói trong hơi thở còn nóng hổi: “Tùng ơi, hãy ở bên Miên nhé!”. Tùng đã ở bên tôi cho đến khi tôi khỏi bệnh, đi làm trở lại. Rồi Tùng biệt tăm, không một lời nhắn.
Tùng đi, nỗi trống vắng ngập tràn trong tôi. Lần đầu tiên, tôi nhớ Tùng. Không phải quay quắt, đớn đau như nhớ anh nhưng nỗi nhớ Tùng đã khiến tôi như lạc mất mình. Tôi nhắn: “Tùng ơi, Miên ngốc quá! Về với Miên nhé”. Tôi biết, chắc chắn Tùng sẽ quay về bên tôi, nhẹ nhàng mắng tôi là “đồ ngốc” với tất cả dịu ngọt yêu thương.