TIÊN SƯ CÁI..BẸN BÀ !

Tác giả:

Hồi sinh viên, mình với Đít Thâm ở cùng một nhà. Đít Thâm, người như tên, đen trũi, đã thế lại còn mặt dơi, tai chuột, tướng hãm cực. Đít Thâm xuất tích bần nông nên đi học vô cùng khổ cực, mình tuyền phải viện trợ không hoàn lại cho những 2 năm. Mình không lăn tăn, bởi Đít Thâm học rất giỏi, không theo lối kinh viện nhé, ất ơ cực.
Sang năm thứ 3, Đít Thâm bắt đầu đi gia sư. Đi dạy tuyền cuốc bộ, nhịn đói, uống nước máy. Hai ca một đêm, kiếm không nhiều nhưng cũng đủ sống. Đít Thâm rục rịch, tập tọng yêu. Người yêu Đít Thâm tên là Mái Mơ, nhà khu Cao – Xà – Lá, con một. Bố đại tá đảng viên tập kết, dân Cẩng Ngởi, mẹ mậu dịch thải hồi hưu non, gia cảnh rất khá.
Mái Mơ yêu Đít Thâm thật lòng, bằng chứng là tuyền nói dối song thân đi học thêm ban đêm nhưng tuyền lượn con 82 màu xanh nước biển đến chở Đít Thâm đi dạy thêm, hôm nào cũng thế, chờ từ 5 giờ chiều đến 9 giờ tối. Gian nan cực. Đít Thâm từ đó cũng bớt đi sự vất vả nhưng lại chồng chéo nỗi lăn tăn. Mình bảo ngại đék, tình yêu chân chính thế thời cứ vô tư đi.
Những hôm không dạy, Đít Thâm mới Mái Mơ hay đi chơi, khi thì công viên, lúc lại lên phố. Chơi mãi cũng chán, sang năm thứ tư Mái Mơ bảo Đít Thâm thi thoảng phải đến nhà, nhẽ mong muốn tính chuyện ra mắt, dài lâu. Đít Thâm bảo ngại, phận nhà quê nghèo hèn sợ không được chào mừng. Mình lên dây cót, sợ đék gì, đã đâu mới đâu đâu mà ngại.
Đít Thâm mượn được quả xe Kuốc đến nhà Mái Mơ chơi thật, bấm chuông rinh cả lên. Cửa mở mẹ Mái Mơ thò mặt ra, ai đấy? Cháu, cháu là bạn Mái Mơ. Bạn mới chả bè, bạn bè cái…bẹn bà đây này, em nó không có bạn như anh và em nó cũng không có nhà.
Đít Thâm sốc nặng, hoa cà, hoa cải nổ bung như pháo hoa trên mặt trở về nhà, khóc nguyên đêm. Từ đó trở đi, tránh Mái Mơ như tránh hủi. Khổ thân Mái Mơ, chả hiểu cơ sự gì, khóc ròng cả một kỳ học, gày xọp.
Ra trường, Đít Thâm đi làm cho nhà nước, giỏi chuyên môn và tự lực nên khá lắm. Mái Mơ cũng đi làm cho bọn gì ấy, tên là NGO thì phải. Hai đứa chưa từng nói lại câu chuyện vì sao, vì sao? Nhưng dễ ân tình còn sâu nặng lắm.
Một hôm Đít Thâm hỏi mình, hai đứa bây giờ vẫn chưa yêu ai, đến lần nữa nhỉ? Mình bảo không sợ bị đuổi nữa à? Đít Thâm hơi thần mặt nhưng rồi quả quyết vì tình yêu và những ngày gian khó, thử nốt một phen. Thằng này được!
[Bạn đang đọc truyện trên Truyen186.Com - Website đọc truyện dành cho Mobile]
Đít Thâm phóng con GL mới tậu đến thật, lại bấm chuông rinh lên. Cửa mở, Mái Mơ thò mặt ra, ai đấy? Anh, anh Đít Thâm đây. Mái Mơ phọt khóc, anh còn đến đây làm gì, về đi. Bố mẹ Mái Mơ hoảng, đổ xuống nhà hỏi sao sao, Đít Thâm đứng như trời trồng.
Rồi Đít Thâm phát hoảng bởi mẹ Mái Mơ không phải là bà năm nao đuổi Đít Thâm ra khỏi cửa. Đít Thâm dò hỏi thì được hay đó là em mẹ Mái Mơ, bị thần kinh nhẹ ở nhờ để chữa bệnh, đã khỏi và đã về. Bố mẹ Mái Mơ mời Đít Thâm ở chơi xơi nước rồi ý tứ rút lên lầu. Mái Mơ đã thôi khóc bảo tuần sau làm đám hỏi. Chú rể là bạn cũ hồi trung học, cũng đến nhà và bị đuổi như Đít Thâm nhưng càng đuổi lại càng đến.
Đít Thâm và Mái Mơ giờ đã yên phận, thi thoảng vẫn gặp nhau, coi nhau như bằng hữu. Mỗi lần thế Đít Thâm lại rủ mình đi uống rượu, say lên lại lảm nhảm, tiên sư cái…bẹn bà.
……..
Tản văn Phot_Phet
(cusiuvOz)