tạm biệt mối tình đầu của tôi

Tác giả:

11478_571005436257671_64266791_n
Em nhớ anh, thực sự rất nhớ anh. Em muốn nhắn cho anh dù chỉ một dòng tin ngắn ngủi, chỉ để thỏa nỗi mong chờ. Em muốn gọi điện cho anh mà không biết nói gì, đơn giản chỉ là muốn được nghe giọng nói ấm áp của anh, chỉ đơn giản là muốn ghi nhớ cái giọng nói Huế trầm ấm mà nhẹ nhàng, thân thương. Nhưng ….tất cả chỉ là muốn..và…muốn ..của chỉ riêng em mà thôi. Lần đầu tiên anh hỏi :
-Nhắn tin cho anh em không thấy ngại à?
Em giật mình nhận ra. Thì ra những dòng tin nhắn chia sẻ cảm xúc, những lời hỏi thăm của em đã vô tình khiến anh thấy phiền phức. Và cũng từ khi đó cái lòng tự trọng to oành của em đã ngăn không cho em có những lời nhắn trên yahoo nữa, mặc dù hàng đêm em vẫn để nik sáng chỉ để ngóng chờ anh online và đợi một cái Bzuu từ anh. Hàng giờ hàng phút em vẫn nhớ đến anh. Và ước ao thêm một lần nữa được anh bắt đi ngủ sớm như trước kia. Có lẽ em đã quá ảo tưởng vào những thứ anh làm cho em. Anh khiến em tin tưởng, anh làm cho em có cảm giác bình yên khi bên anh, anh cho em một chỗ dựa vững chắc.Anh như là nơi để em trút bỏ mọi ưu phiền, lo âu. Và rồi em thầm yêu anh lúc nào không hay. Nhịp đập trái tim em bị lỡ nhịp. Nó như những cung bậc cảm xúc của tâm hồn, khi dồn dập , khi lại trầm lắng. Tại sao anh lại làm cho em lầm tưởng như vậy? Giá như ban đầu anh cứ đối xử với em như những người bình thường khác. Giá như anh đừng nhắn tin hay gọi điện cho em. Giá như anh đừng nói với em về chị ấy- về tình đầu của anh. Để em không phải nhớ, phải cố quên anh như bây giờ. Giá như anh đừng coi em như là một người thay thế, một người để anh trò chuyện mỗi khi nhớ chị ấy. Và giá như em đừng………
Trái tim anh đâu có chỗ dành cho em.
Em- một đứa con gái không có gì là nổi bật. Ngoại hình bình thường, thậm chí là còn hơi “còi” nữa, không có mũi sọc dừa, không có chiếc răng khểnh ૮ɦếƭ người. Em không có tài lẻ khiến mọi người trầm trồ. Nhưng em có thể tự nhận mình là một người có thừa sự thông cảm. Em biết tình đầu của anh kéo dài 5 năm, một quãng thời gian không phải ngắn cho một người, thế nên không dễ dàng gì để anh có thể quên được chị ấy. Đặc biệt chị ấy- một người con gái xinh đẹp, đảm đang và dịu hiền. Không như em- một đứa hay khóc nhè và vụng về. Em cũng biết trái tim mỗi người có 4 ngăn. Và anh dành riêng cho chị một ngăn, bên cạnh một ngăn là gia đình , bạn bè. Và ngăn còn lại anh dành cho công việc của mình. Thế sao ngăn còn lại duy nhất anh dành cho xã hội mà không có một ngăn nào dù chỉ là một góc nhỏ trong trái tim anh, một góc khuất nào đó, anh dành cho em. Có lẽ đó chỉ là bởi vì tình cảm đơn phương của em dành cho một người. Em không có quyền đòi hỏi ở anh điều đó. Em không có quyền bắt anh quên chị ấy. Bởi trong tim mỗi người đều có tình đầu của riêng ta. Nhưng em chỉ mong anh mỗi tháng hay mỗi năm hãy nghĩ về em một lần. Cũng không được sao?
Trước mặt anh, em luôn cố tỏ ra như không có việc gì. Luôn vui vẻ, thỉnh thoảng lại còn trêu anh sẽ giới thiệu cho anh chị này chị nọ. Nhưng anh đâu biết rằng, khi đó em vô cùng mệt mỏi và muốn khóc…vẫn nhớ có lần anh nói:
-Nếu anh không thích mấy chị em giới thiệu mà anh thích em thì sao?
Đã mong đó là sự thật và hồn nhiên nghĩ rằng thật lòng anh muốn vậy. Để rồi hi vọng. Để rồi mong chờ….
Cho đến hôm nay, em muốn quên anh. Nhưng sao khó quá. Càng muốn quên lại càng thêm nỗi nhớ. Dù sao em vẫn phải quên anh. Quên anh vào một ngày tháng tư xao xác lá vàng rơi…
……gửi kỉ niệm về anh vào gió, để gió cuốn đi…để có thể quên…quên anh…..chàng trai….đã từng làm trái tim em lỡ nhịp.
…..tạm biệt…tạm biệt tình đầu của tôi….
Muốn gửi một tin nhắn sao mà thấy khó quá. muốn mở máy và nhấn số của anh sao mà ngập ngừng không dám. Em vẫn chưa thể quên được anh- tình đầu của em. Tạm biệt.
Sưu tầm