Sự sống là khoảnh khắc ngắn ngủi…
Liệu chúng ta có biết điều đó…
Khi nhận ra đó là yêu, nào hay tình yêu chẳng qua chính là sự ly biệt. Tình yêu liệu có đủ sức níu giữ linh hồn như những kẻ lãng mạn vẫn hay tôn thờ, tin tưởng?
Cô ấy hoàn toàn không nhận ra điều đó.
Cô ấy thở vì yêu anh ta.
Sống vì anh ta là định mệnh.
Tồn tại từ lâu vốn đã là vì con người mang cái tên Duy Anh.
Và rồi một ngày, người đàn ông ấy đã bỏ rơi cô cũng chỉ vì cô đã cho anh ta quá nhiều
Tôi vốn nghĩ cô ấy sẽ hạnh phúc, rất rất hạnh phúc. Vì tôi biết cô ấy yêu anh ta. Và anh ta cũng yêu cô ấy. Anh ta có thể khiến cô vui, khiến cô hạnh phúc và được là chính mình. Nhưng lúc này đây cái mà tôi nhìn thấy là gì? Chỉ là những giọt nước mắt lăn dài trên khóe mi.
Câu chuyện của họ, tình cảm của họ từ lâu cứ ngỡ đã không còn cách nào có thể chia lìa, tan vỡ. Nhưng lúc này đây nó đã và đang rạn vỡ theo cách tự nhiên và bình thường như bao sự đỗ vỡ trên đời này.
Hết yêu_ Chia tay.
Lừa dối, đổi thay_ Thương tổn dẫn đến chia lìa.
Chết_ Sự ly biệt suốt đời khiến người hãi sợ.
Điều gì mới là nguyên nhân khiến cô ấy và anh ta xa nhau?
Hết yêu?
Có lẽ thế,
Khi mà giờ đây anh ta bước ngang qua cô không một cái liếc nhìn. Lạnh lùng đến tái tê tâm trí.
3 năm, khoảng thời gian quá ngắn ư? Ngắn đến nỗi có thể biến một con người đã từng rất quen thuộc trở nên vô hình trong mắt.
3 năm là quá ngắn để những kỷ niệm bên nhau tan thành hư ảo trong chốc lát hay sao?
Hay chẳng qua 3 năm kia tình yêu của họ có chăng chỉ là vở hài kịch lãng mạn không đáng để vướn bận, ưu phiền?
Vì sao có thể xóa tên một con người trong tim nhanh nhứ thế?
Đơn giản chỉ vì hết yêu.
Hà! Cuộc sống chính là tàn nhẫn thế đó! Nhưng cô ấy chưa bao giờ tin, chưa bao giờ nghĩ đến dù trong phút chốc. Vậy nên một khi niềm tin đỗ vỡ đau đớn thay cũng chính là lúc trái tim rạng vỡ đôi nơi.
Khóc!
Lúc này đây cô ấy đang ngồi khóc một mình. Như một con người bị bỏ rơi lại miền tăm tối tận cùng thế giới. Cô khóc giữa không gian tưởng chừng như đã trở thành máu thịt, tâm hồn trong cô.
Cô gào thét, cô điên loạn tự hỏi làm cách nào để những kỷ niệm, yêu thương kia biến mất khỏi nơi này?
Tôi tự hỏi cô ấy tại sao phải khóc? Có gì để khóc cho hai chữ hết yêu?
Nhưng dù cho niềm tin vụn vỡ cùng chẳng cách nào ngăn được những yêu thương vốn đã trở thành bản năng. Cô ấy vẫn rất yêu anh ta. Cô ấy vẫn không cách nào từ bỏ được anh ta dù cho kẻ đó vừa bước ngang qua cô như chưa từng quen biết.
Cô ấy vẫn theo sau anh ta mỗi ngày. Từng bước chân như có gai nhọn đâm xuyên vào lòng bàn chân nhức nhối. Trái tim mỗi khi đập như có hàng ngàn mảnh vỡ ghim vào. Thở và khóc cũng mang theo gai nhọn làm ứa mủ tâm hồn. Nhưng, cô vẫn theo sau anh. Chỉ để, chứng minh một điều, sự dang dở này không phải vì hai chữ hết yêu.
Và, đúng thật! đó không phải vì hết yêu, mà vì con người này đã thay đổi. Là thay đổi đó! Anh ta đã không còn là một Duy Anh mà cô ấy yêu thương ngày trước. Xác thân ấy đang dần hủy hoại bởi rượu chè và tình dục. Dần hao mòn bởi những bi lụy chẳng biết do đâu.
Ngày qua ngày gã nhốt mình trong lớp vỏ giá băng, lãnh cảm. Đêm đêm làm bạn với tốc độ kinh hoàng. Và khi tờ mờ sáng hắn lại trở về nhà sau những chăn gối vội vã thoáng qua.
Duy Anh của cô ấy thật sự đã trở thành một con người khác không phải anh.
Cô ấy khóc, cô ấy tự dối lòng rằng gã đàn ông xa lạ đó không phải anh ta. Duy Anh của cô ngày trước là một con người ấm áp và dễ mến. Anh ấy thông minh và cương trực. Mạnh mẽ và trưởng thành hơn bất kì gã trai cùng tuổi nào. Anh luôn có những chuẩn mực xác đáng để giữ vững giá trị của bản thân mình. Và hơn tất cả, cách mà anh ta nhìn cô không giống những người khác. Chính tôi cũng nhận ra điều đó. Ánh mắt anh ta nhìn cô ấy thấu suốt và đầy chân thành. Anh ta yêu cô ấy vì cái đẹp bên trong chứ không phải hình thức bề ngoài.
Duy Anh, đúng thật là một người yêu toàn vẹn trên cả vẹn toàn.
Thế nhưng, con người ấy đã biến đâu mất, để lại chốn đây là một gã thối nát chẳng ra gì.
Cô ấy khóc làm gì cho hao mòn tâm tư vì một kẻ đã đổi thay như thế?
.
.
.
.
.
.
Cô ấy đứng trước nhà của anh ta rất lâu, lâu đến nỗi tôi chẳng biết mình đã đứng cùng cô ấy từ khi nào không rõ?
Và một lần nữa tôi mím chặt môi chua xót thay cho người con gái si khờ ấy. Liệu còn bao nhiêu lí do nữa vỡ lỡ ra trả lời tôi vì sao họ xa nhau?
Giang. Tôi biết cô gái ấy. Và tôi cũng biết cô ả i là bạn thân của cô ấy.
Người bạn thân của cô đang bước ra từ nhà anh ta khi trời tờ mờ sáng. Vẻ mặt mệt mỏi.
Tôi tự hỏi bọn họ đã làm gì suốt đêm qua?
Điều đó chắc cô ấy rõ hơn tôi.
Vậy ra, lừa dối cũng chính là một lí do tạo nên khoảng cách ngày hôm nay.
Vị đắng nơi môi cô lúc này chẳng hiểu sao tôi lại có thể cảm nhận một cách rõ rệt. Có lẽ vì chúng tôi là một….
Nhưng, hình như cô ấy sinh ra vốn mang chữ “ Si ” trong trái tim. Vậy nên cứ ngây ngốc, khờ khạo và cam chịu cho qua tất cả. Cô ấy vẫn yêu anh ta một cách điên cuồng, bấu víu một cách bất chấp. Hứng chịu mọi sự nhạo bán lẫn thương hại của người đời chỉ để yêu anh ta.
Và rồi đến một ngày, một ngày nắng đẹp. Một ngày cô không biết phải nên khóc hay nên cười khi nhận ra, họ xa nhau chẳng phải vì anh ta hết yêu, cũng chẳng tại anh ta đổi thay hay lừa dối. Mà vì giờ đây họ đã là người của hai thế giới.
Chính tôi cũng không biết phải nên hận hay cảm thông cuộc sống nghiệt ngả này.
Cô ấy bước theo anh ta từ lúc trời còn chưa sáng. Cô cùng anh ta rảo bước thật chậm trên những con phố dài còn chìm đắm trong sương. Tâm trí cô lúc này chỉ còn biết duy nhất một Duy Anh đang rảo bước phía trước. Nào hay rằng con đường này chính là những dấu vết mà ngày xưa họ đã đi qua để lại dấu yêu. Cô nào hay mỗi một hơi thở hình bóng cô luôn bám riết lấy gã đàn ông kia.
Anh ta dừng lại ở một tiệm hoa ven đường trong sự ngỡ ngàng của cô. Tôi cũng bất ngờ vì điều đó. Bởi trên tay anh ta lúc này là một đóa hồng trắng tinh khôi. Loài hoa mà cô ấy yêu thích.
Rồi anh ta cứ đi mãi. Tôi và cô ấy cũng mãi miết cùng anh trên đoạn đường dài chẳng biết về đâu?
Cô ấy nhìn tấm lưng rộng thân thuộc phía trước, nước mắt không ngừng ứa ra thấm đẫm gương mặt nhợt nhạt. Mọi thứ với cô ấy giờ đây đều quá xa tầm với. Muốn đến ôm chặt lấy anh ta, muốn nắm giữ thật chặt những yêu thương bên mình, nhưng nào có ích gì?
Bước chân cô ấy mỗi lúc một chậm dần vì mỏi. Thế rồi gã Duy Anh ấy dừng lại. Lựng khựng một lúc lâu như đang đấu tranh với bản thân mình. Anh ta hít một hơi dài ngẩng mặt lên nhìn bầu trời xanh thẳm phía trên.
Ánh mắt khắc khoải, nét mặt đau đớn và thoáng chút sầu bi như một người vừa trải qua mất mác, đau thương trong cuộc sống.
Điều đó như khứa nhát dao thật sâu vào trái tim cô ấy. Và nếu tôi có tim thì chắc cũng chạnh lòng với khoảnh khắc này đây.
Anh ta rẽ vào một lối đi hẹp trãi sỏi xanh. Không gian hai bên xanh mướt phủ bởi hàng ngàn hàng ngàn nhánh trường xuân lan tỏa. Rất đẹp, quả thật rất đẹp. Đẹp đến nổi khiến con tim cô gái ấy tự dưng thấy bình yên đến cô độc.
Tôi nhận ra con đường này. Nó dẫn đến nghĩa trang cạnh nhà thờ mà cô ấy và Duy Anh hay đến vào cuối tuần. Nhưng lạ thay anh ấy thay vì đến nhà thờ thì giờ đây lại rẽ lối vào khu nghĩa trang vắng vẻ này. Cô tự hỏi anh ấy đến đây làm gì? Lại còn mang theo hoa hồng trắng. Anh ta đến thăm mộ ai ư?
Anh ta vẫn bước mãi trên con đường rải sỏi, đến tít tận đầu kia của nghĩa trang. Và bước chân anh ta đã dừng lại hẳn trước một bia mộ vẫn còn mới.
Tôi nghĩ đã đến lúc mình nên quay lại với cô ấy. Đã đến lúc cô ấy cần nhận ra mọi chuyện để không còn gì vướn bận, quyến luyến nơi này. Hãy trở về cùng xác thân đang nằm yên dưới ba tấc đất lạnh.
.
.
.
.
Đến đây chắc các bạn đang thắc mắc tôi là ai? Là mảnh ghép thế nào trong câu chuyện của họ phải không?
Tôi, chính là lí trí mà cô ấy đã đánh rơi trong đêm mưa định mệnh hôm nào.
Tôi chẳng biết nên trách ai khi tai nạn đêm đó xảy ra? Trách ông trời ư? Trách cơn mưa ấy? Trách gã Duy Anh đó tại sao lại chạy quá nhanh vào một ngày mưa? Trách tôi hay trách trò đùa dại dột của cô ấy?
Tôi lúc ấy đã không còn đủ sức để khiến cô ấy nghe theo lí trí của mình mà đừng hành động ngu xuẩn như thế. Bịt mắt người bạn trai đang lái môtô với tốc độ nhanh, cùng sự phấn khích tột độ. Hai kẻ điên khùng , ngu xuẩn ấy đã quên mất tôi, phớt lờ tiếng gào thét của lí trí mà lao vào trò chơi oan nghiệt của tử thần.
Ánh đèn pha chói mắt ấy đến mãi bây giờ vẫn còn sáng nhức nhối trong tôi. Mùi máu tanh hòa quyện cùng mưa lan ngập một góc đường.
Xác thân tan tành chẳng thể nào đủ sức níu giữ lí trí và tình cảm song hành cùng linh hồn cô độc.
Linh hồn của cô đã bỏ lại tôi và bước theo sự dẫn dắt của con tim. Vì không có tôi cô ấy đã chẳng nhận ra rằng mình đã ૮ɦếƭ. Vì không có tôi nên cô ấy nào biết rằng linh hồn cô chỉ là khói bụi vô hình nên Duy Anh nào có thấy được. Cô ấy và tình cảm của mình đã mù quáng chẳng nhận ra gã đàn ông đó đổi thay vì đau khổ, vì bi lụy mà tìm đến Dụς ∀ọηg quên mình. Vì lúc ấy chỉ có con tim thương tổn nên cô đâu biết đến những giọt nước mắt và lời trách than của Giang đêm ấy. Thì ra, dù có đắm chìm trong tình dục anh ta cũng không hề muốn có lối với cô nên đã không chọn bạn cô mà quan hệ.
Lí trí tôi từ lúc ấy chỉ còn cách lặng lẽ theo họ, chờ đợi khoảnh khắc thích hợp để trờ về lại với chủ thể của mình.
Và lúc này đây chính là thời điểm thích hợp.
.
.
.
An mím môi, tay run rẩy đưa lên bịt chặt miệng mình. Cô bàng hoàng nhận ra bia mộ mà anh đang ôm vào lòng gắt gao không ai khác chính là của cô. Hạ An.
Ôm lấy đầu đau nhức, nước mắt chảy tràn trên gương mặt. Cô đưa bàn tay mình lên ngang tầm mắt. Ánh mắt hoảng loạn sa sầm.
“ Mình…mình….bia mộ ấy…lẽ nào mình đã ૮ɦếƭ?”
Cô nhìn bản thân mình rồi lại đưa mắt nhìn anh như cố gắng tìm chút hy vọng cuối cùng. Từng mảnh kí ức rời rác âm thầm chấp nối trong thinh lặng. Mảnh ghép cuối cùng trong trí nhớ đã hoàn tất bức tranh đẫm máu vào đêm mưa định mệnh ấy. Cô_ Hạ An đã hành động ngu ngốc tự hại ૮ɦếƭ chính mình và suýt chút nữa đã Gi*t ૮ɦếƭ cả anh.
Cô đưa mắt nhìn anh hối hận:
“ Em xin lỗi Duy Anh à!”
“ An!”
Giọng nói ấm áp thân thuộc vang lên khiến cô giật mình. Bước thật chậm về phía anh cô tự hỏi phải chăng anh nhìn thấy cô. Nhưng không! Chẳng qua anh chỉ đang nói với bia mộ lạnh lẽo của cô mà thôi.
“ Em có biết là anh hận em lắm không?”
Giọng nói ấy lại vang lên với sự bất nhẫn khiến trái tim cô như muốn vỡ tung. Muốn đưa tay chạm vào anh nhưng tất cả chỉ là hư ảo. Cũng như linh hồn này chỉ là ảo ảnh của bụi mờ. Cô đau, thật sự rất đau khi nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt anh.
“ Em phải chịu trách nhiệm vì đã rời bỏ anh, để một người đàn ông như anh phải khóc vì em.”
“ Tại sao lại không đợi anh theo cùng? ”
Anh gần như thét lên giữa không gian vắng lặng. Anh ngồi bệch ra nền đất lạnh, tựa đầu vào mộ cô mà khóc.
Phải! cô phải chịu trách nhiệm vì đã khiến anh khóc. Phải chịu trách nhiệm vì đã rời bỏ người đàn ông đã yêu thương cô hết lòng.
“ Người ở lại, sống nào có khác gì ૮ɦếƭ là bao, em biết không?”
Anh nắm chặt tay mình nhìn chằm chằm vào tấm ảnh của cô trên bia đá mà khẽ khàng.
Bàn tay cô bất giác bấu chặt vào иgự¢ mình, cô rên rĩ trong xót xa:
“ Anh có biết là chỉ mới vài phút trước em vẫn còn rất hận anh không? Hận anh vì đã hết yêu em, hận anh thay đổi, hận anh lừa dối. Nhưng giờ em hận chính mình, hận vì sao em lại rời xa anh như thế. Em luôn muốn anh chỉ yêu mình em, mãi mãi yêu em, mãi mãi nhớ em. Nhưng giờ thì…em xin anh! Cầu xin anh hãy đừng yêu em nữa! Vì nếu yêu em khiến anh không bao giờ tìm thấy nụ cười được nữa thì xin hãy quên em!”
Cô ngồi xổm xuống cạnh anh. Vòng tay ôm lấy thần hình cao lớn ấy mà cứ như đang vờn tay vào gió. Cô đã không còn cảm nhận được hơi ấm của anh.
Muốn ghì riết thật chặt lấy anh dù biết rằng chỉ là vòng tay trong hư ảo. Bởi lẽ, đây có thể là lần cuối cùng cô được gặp anh.
Khóe môi tím tái khẽ thì thầm:
“ Nếu anh nghe thấy được lời em nói thì xin anh! Xin anh hãy hạnh phúc và đừng nhớ em nữa. Vì hạnh phúc với anh mới là tình yêu dành cho em.”
Những hạt nắng đầu tiên dần len lỏi qua cái phiến lá. Tiếng cơn gió nào vừa thổi qua đây khẽ khàng gọi cô.
Đã đến lúc phải ra đi, để người ở lại bắt đầu một cuộc sống khác, rất khác.
Linh hồn xinh đẹp ấy dần hóa thành cát bụi được gió cuốn trôi đi. Lung linh, rực rỡ hòa quyện cùng nắng ấm, để lại hương thơm thanh ngọt của hồng trắng len lỏi khắp không gian.
Trong gió thoảng vẫn còn thanh âm tha thiết vang vọng không ngừng:
Hãy hạnh phúc vì người ra đi! Vì đó mới thật sự là yêu!
Mặt trời đã lên cao, soi rọi ánh nắng vàng ngọt dịu xuống mặt đất. Hong khô những giọt sương còn ngưng đọng trên lá đêm qua.
Nơi ngôi mộ tít tận cùng đầu kia của nghĩa trang màu trắng. Người thanh niên nọ vẫn cứ bất động ngối đó chờ đợi phép màu mang tên hạnh phúc đã trôi qua một lần nữa quay lại.
Và, ở một góc khuất không xa có một người con gái tóc vàng đang lặng lẽ đưa mắt nhìn anh trong khắc khoải, mỏi mòn. Cô ấy khẽ lẩm bẩm:
“ Rồi ngày mai mọi chuyện sẽ khác.”
.
.
.
.
.
Sẽ chẳng có con đường nào dẫn đến ngõ cụt. Chỉ là bạn có đủ can đảm đứng lên đi tiếp để không còn thấy ngõ cụt trước mắt hay không thôi. Cũng như yêu thương sẽ không bao giờ mất đi trừ khi bao không tiếp tục nắm giữ chúng nữa.
Hãy hạnh phúc vì những yêu thương vẫn luôn bên cạnh.
Vì ….
Ở nơi đó, phương đông vừa có nắng lên.
Toriki