Nụ hôn cô gái làng chơi

Tác giả:

Tôi không thể tưởng tượng được nụ hôn với cô gái làng chơi lại ngọt ngào đến vậy?

Ở thành phố nơi vùng cao này đang là mùa mưa. Nếu ở Hà Nội thì chắc chắn mưa đang bủa vây các ngả đường. Tôi nằm lại một mình trong căn phòng nhỏ thuê trọ gần công trường. Mệt mỏi, trời lại mưa to nên chẳng buồn dậy đi làm. Tôi nằm nghe tiếng mưa cứ rơi đều đều và nhớ em da diết. Em, không phải là người yêu, cũng chẳng là người tình mà là một cô gái làng chơi.

Tôi, một kỹ sư trẻ tuổi luôn muốn đến những nơi xa xôi của tổ quốc để trải nghiệm cuộc sống mới mẻ. Và tại thành phố này, chỉ mới hôm qua thôi, em đã đến với tôi như một điều kỳ diệu trong cuộc sống! Dù có thể em sẽ sớm quên tôi như bao gã khách qua đường khác nhưng với tôi, em mãi là một vùng ký ức không thể nào xóa nhòa.
Đêm. Phố dường như như dài thêm, cả khu phố vắng ngăn vắng ngắt. Mấy anh em lại nổi hứng chén chú chén anh khiến tôi cũng không thể từ chối. Đúng là khi có hơi men, con người như được vừa đánh thức, vừa muốn bùng nổ. Hình như chúng tôi đang cùng chung một suy nghĩ. Sau cuộc vui, một chiếc taxi đến đón chúng tôi… và mọi thứ dường như bắt đầu.
Tôi bước vào căn phòng thiếu ánh sáng của khách sạn gần đó, chuếnh choáng nằm vật ra giường. 5 phút sau thì em xuất hiện. Em chào tôi nhưng tôi vẫn nằm im, mắt nhắm nghiền, không để ý, còn em không cần biết thái độ của tôi thế nào mà vẫn nhiệt tình làm công việc của mình.
Một cảm giác da thịt khiến tôi hơi nhột. Mở mắt ra, tôi bắt gặp gương mặt hiền từ của em. Tôi không nghĩ một cô gái xinh đẹp như em lại làm cái nghề nhơ bẩn này. Em có đôi môi nhỏ chúm chím, chiếc răng khểnh rất duyên, mái tóc đen buông dài và nụ cười rất quyến rũ. Có lẽ nếu gặp em ngoài kia thì bao gã trai si tình cũng phải ngây dại vì vẻ đẹp của em.
Từ khi ấy, tôi luôn chăm chú nhìn em. Tôi bảo với em rằng: “Có lẽ tôi đã yêu em rồi”. Em chỉ cười bảo: “Có lẽ rượu đang nói, chứ không phải là anh đâu”. Lúc đó, tôi đã ôm chặt em vào lòng… một cảm giác thật lạ, một cảm giác rất gần gũi, thân quen, một cảm giác không có mùi tiền, ngã giá.
Đêm hôm đó. Tôi hôn em say đắm, chúng tôi hòa quyện vào nhau và tôi không còn để tâm em là ai nữa. Điện thoại tôi vẫn đổ chuông, là người yêu tôi gọi… nhưng tôi không thể nghe máy vì tôi vẫn đang hạnh phúc trong vòng tay em.
Tôi nhìn em âu yếm, không có bất cứ cảm giác khinh rẻ hay thiếu tôn trọng em cả. Nụ hôn với một cô gái làng chơi sao ngọt ngào và đáng nhớ đến vậy?
Sau lần đó, chúng tôi không còn cơ hội gặp lại nhau. Tôi vẫn liên lạc với em qua điện thoại nhưng em luôn từ chối gặp nhau. Còn người yêu tôi, cô ấy ở phương xa vẫn ngày ngày nhắn tin, điện thoại hỏi han, quan tâm tôi rất ân cần…
ĐG