Nỗi Đau Tràn Về

Tác giả: Đang cập nhật

Đã thật lâu rồi chúng mình chưa gặp nhau, em nhỉ!
Phải nói rằng anh đã nhớ em rất nhiều….
Hiện giờ…..
Ở nơi phương xa xôi ấy, có khi nào em nhớ tới anh không?
Nhớ anh như hằng ngày anh vẫn nhớ tới em?
Em à….
Anh nhớ đôi mắt ấy, nụ cười ấy….nhiều lắm!
Reng….reng….reng…..
Tiếng chuông báo thức vang lên inh ỏi khiến nó không thể ngủ thêm được nữa. Nó đã trải qua một đêm thật dài, đêm qua nó đã lại mơ về con bé. Nó đã bật tỉnh ngay lúc ấy, ngó quanh ngoảnhdọc như tìm thứ gì đó xa vời, rồi lại ôm mặt thở dài. Những giọt nước mắt dần lan dài trên đôi gò má của nó khiến nó trông thật tội nghiệp, nó gần như thức trắng một đêm, để rồi thi*p đi vì quá mệt đến khi những tiếng kêu khó chịu của chiếc đồng hồ báo thức vang lên.


Ngồi dậy trong sự mệt mỏi, nó mò tìm cái kính trên bàn rồi lê thê từng bước đi rửa mặt. nó cần tỉnh táo hơn, 30p nữa nó cần có mặt trên trường để làm bài thi cuối cùng sau một năm học dài đằng đẵng. Dường như việc suy nghĩ quá nhiều đã khiến nó già đi so với độ tuổi của nó khá nhiều. Cái tuổi 19, cái tuổi được coi như chín mùi của tình yêu, đối với nó lại chất chứa thật nhiều nỗi đau….
Đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, nó dắt chiếc xe máy quen thuộc ra ngoài, chiếc xe máy mà đã thay thế cho chỗ của một chiếc xe máy đã từng theo nó suốt 4 năm học, cách đây 1 năm, với nó tất cả là chỉ còn là kỉ niệm….
Là một thằng con trai đã 19 tuổi nhưngnăm nay mới lớp 12 cũng đủ thể hiện một điều rằng: việc học hành với nó thật vất vả! Nhưng lý do khiến nó phải học trễ thì cũng không khỏi trớ trêu.
Vượt một quãng đường không xa là bao, nó cũng tới trường, cái cổng trường quen thuộc với nó thật cao và… xa vời. Bước vào phòng thi, tâm trạng của nó trống rỗng, vì vậy 65p làm bài cũng kéo dài và dài hơn nữa. Nó chợt giật mình khi thoáng nghĩ về giấc mơ đêm qua. Chính điều ấy khiến nó tự nhủcần phải tập trung làm bài hơn nữa, ít nhiều cũng có thể sẽ “vớt” được kì thi năm nay. 90p cuối cùng cũng trôi qua, nó hớt hả cố gắng viết và viết nhưng… có lẽ cũng không thể khiến bài kiểm tracủa nó tăng thêm điểm. Bước ra khỏi phòng thi trong tình trạng chán nản. Nótrở về nhà, nằm ngục xuống ghế sofa.
Nó bắt đầu hoài niệm về 2 năm trước…
Chiếc xe lao nhanh như gió, vụt qua ổ gà khiến nước bắn lên tung tóe. Đứng bên cạnh, trên vỉa hè, một cô bé dáng hao hao gầy, hét toáng lên.
- A…a…a!!!
Nước bắn lên làm chiếc áo trắng mà con bé diện loang nổ đầy những vết bẩn.
Két… Chiếc xe máy phanh gấp tức khắc.Ngoảnh lại phía sau:
- Có sao không vậy? Cho… cho mình xin lỗi, do mình có việc gấp, nên… nên…
Nó ngập ngừng nói với con bé.
- Nhìn đi, thử hỏi thế này có sao không?Đi đứng cái kiểu gì vậy hả?
- Mình không cố ý mà…
- Cố ý cái gì mà không cố ý! – Con bé nói như muốn khóc.
- Cho mình xin lỗi đi mà!
- Không!
Dứt lời, con bé với đôi mắt đỏ hoe liền bỏ đi. Như có một điều gì đó thúc đẩy, nó liền chạy ra lấy xe, đuổi theo con bé để được… chấp nhận lời xin lỗi! Cứ rong ruổi như vậy thế mà nó cũng theo đến tận nhà con bé ấy. Thế nhưng, con bé vẫn không bận tâm đến nó. Đành vậy, nó phải buồn thiu quay về…
Nói về con bé, thì hai đứa cũng có quen nhau, nhưng không đến mức thân để biết nhau. Con bé tên Trang, học lớp 12A1, là lớp chọn của trường, con bé sở hữu khuôn mặt rất dễ thương, nhưng không hồng hào lắm, và hơn nữa con bé rất cứng đầu. Còn nó, một thằng con trai bình thường, khá quậy nhưng không phá! Về phần học lực thì hai đứa hoàn toàn trái ngược nhau, nó học lớp 12A7, một lớp được xếp vào loại “top khó trị” của trường.
Dường như nó đã có cảm tình với con bé ấy từ lâu. Vì nó đuổi theo một người để người ấy chấp nhận lời xin lỗi của mình không phải tính cách của nó!
Sau ngày hôm ấy, nó có được 1 lí do khá “chính đáng” để “tiếp cận” con bé. Hằng ngày, giờ đi học, nó cứ đợi gần nhà con bé, đợi con bé đi học rồi chạy đến để “xin lỗi”. Ngày tháng cứ trôi, và dần dần tình cảm trong con bé cũng chớm nở, và tất nhiên, nó hiểu đc điều ấy. Dồn hết can đảm, 1 ngày cuối tuần, nó hẹn con bé đi ăn kem, một lời tỏ tìnhlãng mạn không kém phần chân thật được một cậu học sinh ấp úng thổ lộ… Nhìn về phía đối diện. Khuôn mặt dễ thương ấy chợt đỏ ửng lên, khẽ cúi xuống.
- Trang làm bạn gái của Kiệt nha!
Không gian bỗng im lặng như chỉ dành riêng cho hai đứa. Cái đầu con bé khẽ gập, núm má đồng tiền hiện rõ hơn trên đôi má con bé khi nụ cười nhè nhẹ điểm trên khuôn mặt. Nó thật hạnh phúc, lần đầu tiên trong đời, nó có một người yêu, một người yêu nó và cũng làngười mà nó rất yêu, tình yêu của một cậu nhóc 17 tuổi.
Như hình với bóng, hai đứa luôn ở bên nhau, trong mọi khó khăn, vui buồn. Nó mãn nguyện lắm, nó đã có một tình yêutrong sáng, một người yêu hoàn hào. Dường như kết quả học tập của nó cũng đc cải thiện hơn rất nhiều khi bên nó luôn có một “vị gia sư” thật dễ thương..!
Và… Ngày ấy cũng đến. Một tai nạn đã xảy ra, trên chiếc xe máy ấy, hai học sinh đã bị một chiếc xe máy khác, do một người say rươu đi ngược chiều đâm vào. Không ai khác, hai học sinh ấychính là nó và con bé. Nó bị đa chấn thương, vùng mặt của nó bị hỏng nặng.Con bé, rất may, bị văng vào lề đường nên chỉ bị xây xát nhẹ, tuy nhiên do quásợ nên đã ngất đi. Nó được đưa vào bệnh viện gần đó, chuyển ngay đến phòng chờ để chờ người nhà nạn nhân đến xác nhận chuyển lên bệnh viện cấp cao hơn cấp cứu vì bệnh viện ấy không thể cấp cứu được trường hợp này. Trong cơn bất tỉnh, nó rõ ràng đã nghe tiếng hét thất thanh của con bé và rồi một sự im lặng bao trùm lên nó…
Nó được đưa đến bệnh viện tỉnh cấp cứu và sau đó điều trị và chỉnh hình suốt 4 tháng trời. Khoảng thời gian ấy không một tin tức nào về con bé. Nó chỉnghe bố mẹ nói rằng con bé không sao cả, và đã đi học bình thường sau tan nạn ấy rồi. Những lúc ngồi một mình, sờ lên khuôn mặt của của mình, nó cảmthấy rờn rợn. Tiếng la ấy cứ văng vẳng bên tai. Tim nó nhói lên thật đau, lòng nó như quặn thắt lại. Nó hiểu rằng, con bé đã trông thấy bộ dạng nó sau khi tai nạn. “kinh tởm lắm phải không em?” nóđã tự hỏi như vậy, rồi òa trong tiếng nấc dài. Một người nó yêu thương nhất,lại bỏ rơi nó, một tình yêu phản bội! Cuộc sống của nó thật vô nghĩa, Những tiếc nấc trong đêm của một thằng con trai thật thảm thiết. Phía sau khung cửa sổ, mưa đang rơi, phải chăng ông trời đang khóc thay nó? Thiết tha hay xót xa đây? Sau những đêm dài khóc một mình, thị lực của nó giảm đi rất nhiều. Nó cận đến 3º. Như ảo giác, đã đôi lần nó nhìn thấy bóng dáng ấy, rồi lại là nước mắt, nó khóc, nó cứ khóc như một đứa con nít.
Sau 6 tháng điều trị, khuôn mặt nó cũng dễ nhìn hơn, tuy không còn đẹp trai như xưa, nhưng như vậy đã quá may mắn rồi. Thế nhưng, vết thương trong lòng nó, hình ảnh người con gái ấy vẫn không thể nhạt phai… Cứ tưởng sẽ gặp lại con bé để tận tai nghe lời”giải thích” nhưng bố mẹ nó đã chuyển nhà đi chỗ khác, cách nơi ở gần 70km để thuận tiện đi lại, phụ dưỡng nó cũng như dự định của bố mẹ nó trước đây.
- Kiệt! Sau lại ngủ ở sofa vậy con?
Như rớt từ trên kí ức, nó bừng tỉnh trở về thực tại.
- Dạ, con hơi mệt.
- Mệt lắm không vậy con? Mẹ tính cùng con chiều nay xuống dưới thăm cô bác. Nhưng nếu con mệt thì thôi vậy.
- Dưới? Dưới nào mẹ?
- Còn dưới nào nữa. Nhà cũ đó con. Gần năm nay mẹ chưa xuống dưới, muốn xuống chơi với cô bác con.
- Dạ, con đi được mà. Cứ như dự tính mẹ nhé.
Cuối cùng, nó cũng có cơ hội để trả lời vết thương, sự đau khổ suốt 2 năm naymà nó phải mang theo bên mình.
Như những buổi chiều bình thường khác. Ánh nắng chói chang đang dần dịu nhẹ sau những tảng mây vàng trôi lơ lửng. Nó đã về nơi ấy.
Chợt! Nó nhìn thấy một bóng dáng quen quen. Dục mẹ cứ về nhà bác trước. Nó lần theo bóng dáng ấy. Đó là ai? Là ai? Chính là mẹ của Trang! Nó lạnh toát mồ hôi khi bóng dáng ấy đi dần về phía nghĩa trang. ‘ai đã mất vậy?’ – nó đã tự hỏi chính bản thân. Một cảm giác đau đau chợt thắt tim nó. Bước lại gần hơn, nó nhìn thấy bóng dáng một cô bé đang đợi sẵn người mẹấy.
- ‘Phải rồi! Trang ! Là chính em ! Phải chăng bố Trang mất rồi ?’ một lần nữa nó lại nói với bản thân.
Cô bé ấy quay lại. Nó chợt giật mình ! Không phải, đó là em gái của Trang. ‘còn Trang đâu’ dứt dòng suy nghĩ nó chạy lại ngôi mộ nơi hai người kia đangđứng. Như một cú sét giáng ngang tai. Nó nhận ra khuôn mặt ấy, cái tên ấy, nụcười ấy, ánh mắt ấy và tấm hình trên bia mộ ấy. Nó hét lên trong sự đau đớn tràn về, một sự thật bẻ gãy sự mạnh mẽ trong nó, một thực tế phũ phàng. Trang đã mất !
Phía sau đám nhang đang nghi ngút là hình ảnh một cô bé nở nụ cười thật tươi. Nó vận nhớ như in cái nụ cười ấy.
- Tại sao ? Chuyện gì đang xảy ra vậy ? Sao em lại nằm ở đây ? Trang ơi !..
Nó hét lên trong sự tuyệt vọng rồi ngụcngã trong nỗi đau. Nó quỳ xuống, rớt những giọt nước mắt xót xa. Bên cạnh, người mẹ ấy cũng đã nhận ra nó, khôngthể kìm lòng, trong bóng dáng tiều tụy, gầy gòm, những giọt lệ trên đôi mắt sâu thẳm của bà cũng lăn dài trên đôi gò má. 10p trôi qua trong những tiếng nấc, trong sự tiếc thương của 3 con người đang đứng đó. Trấn tĩnh lại, người mẹ ấy, tiến lại gần nó, cúi xuống, đặt bàn tay đã già cột lên vai nó, nó quay lại. Và một lần nữa, nó òa trong tiếng khóc.
Theo 2 người về nhà của Trang, vẫn không thôi ngước mặt về phía nghĩa trang. Nó đã rất đau đớn vì sự thật này!
Về đến nhà, người mẹ ấy kể rằng : ‘Sau khi tai nạn xảy ra, con bé may mắn chỉ xây xước nhẹ, nhưng nó đã ngất lịm khinhìn thấy hình dạng cháu lúc ấy. Bác sĩ khám cho con bé đã thông báo với gia đình bác rằng con bé bị mắc bệnh ung thư máu, và đã bước sang giai đoạn cuối, cháu không biết nó đã khóc nhiều đến nhường nào đâu. Bác đưa con bé lên bệnh viện tỉnh chữa trị nhưng…. conbé không thể sống được sau một năm ở đấy !’ đoạn đó, người mẹ lại rơi lệ. Nhưng bà vẫn đủ nghị lực : ‘ Từ lúc con bé mất, bác trai cũng bị bệnh nặng, bácấy đang nằm trên đó. Con bé để lại cái này cho cháu’
Nó ngơ ngác, bần thần nhìn theo người mẹ ấy bước vào nhà trong…
Bước ra với một cuốn sổ nhỏ trên tay, bà đưa nó cho nó. Cần lấy cuốn sổ, như có một dòng điện chạy thẳng vào đôi mắt, xuyên qua tim, thấu vào lòng nó. Nó nhận ra cái nét chữ ấy, đó là quyển nhật kí của con bé, nơi chôn giữ những dòng chữ cuối cùng của người nó yêu. Lật ra . Nó xót xa nhìn dòng chữ : « Kiệt à ! Em nhớ anh nhiều lắm ». Nó ôm cuốn nhật kí và lại… khóc ! Cuốn nhật kí khá dày, thế nhưng chỉ có….1 trang được ghi. Nó biết là con bé vào viện rồi mới ghi, sức khỏe của con bé không chophép nó viết được nhiều hơn. Trời cũng đã tối, nó lê bước về nhà bác trong tình trạng kiệt sức, tiều tụy chẳng khác mộtthằng say rượu. Về đến nhà, chỉ một lời chào qua loa với mọi người, nó tiến thẳng vào trong phòng. Nó bắt đầu đọc những dòng chữ ấy….
« Kiệt à ! Em nhớ anh nhiều lắm !
Khoảng thời gian được ở bên anh. Em đã rất vui và hạnh phúc. Anh cho em một tình yêu trong sáng, một bờ vai đủ rộng, chỉ dành riêng cho em dựa. Nhưng… em không thể ở bên anh được lâu nữa. Em cần đi, đi về hướng ấy, hướng mặt trời mọc ý anh !
Anh biết không ! Em đau nhiều lắm, tai nạn ấy khiến em phải xa anh. Em đã rấtnhớ anh. Tim em như vỡ òa khi nhìn trên người anh toàn máu me. Em như ૮ɦếƭ lặng, anh à. Sao không phải là em hả anh, đáng lẽ em phải là người nằm thay chỗ anh chứ…! Vì em biết, em không thể sống lâu hơn được nữa ! Em thương anh lắm !
Em biết mình bị bệnh nan y từ lâu rồi, em cũng biết nó không có thuốc chữa, và em cũng đã sống hết mình cho thời gian còn lại. Đến khi gặp anh, trái tim em rung động thiết tha, em yêu anh nhiều và nhiều lắm. Nhưng đôi khi đêm nằm, em đã muốn nói chia tay với anh, em không muốn anh phải đau khổ vì em, tuy nhiên, em lại không thể làm được. Em quá nhẫn tâm, đúng không anh ? Em xin lỗi anh rất nhiều.
Anh sẽ hỏi vì sao em lại biết mình mắc bệnh đúng không ! Trước đây, em thỉnh thoảng bị ngất xỉu, em đi khám và… khi ấy em khóc quá trời, em trẻ con quá, đúng không anh ! Thật không may, tai nạn ấy đã khiến ba mẹ em biết được, ba đang bị bệnh gan nữa, em lại làm khổ cho ba mẹ nữa rồi, ba mẹ lại phải tốn nhiều tiền chạy chữa cho em, em không thích như vậy đâu.
Anh Kiệt à ! Em… em nhớ anh đến muốnphát điên rồi. Anh đang ở đâu vậy ? Anhđang ở khoa nào của bệnh viện vậy, emcũng đang nằm ở bệnh viện tỉnh, em cần, em rất cần được nhìn thấy anh. Nhưng, anh sẽ hết yêu em, khi trông thấy bộ dạng em lúc này, đúng không anh…
Anh à ! em, em…mệt quá ! Em sẽ mãi đợi anh ở nơi cuối con đường…»
Từng giọt nước mắt rớt xuống trang giấy ấy khi nó đọc xong. Nó nhớ lại… Không hề ảo tưởng, không hề nhìn nhầm. Khi ở bệnh viện, nó đã trông thấy con bé, tại sao nó không chạy lại phía con bé ? Như một cây thông yếu đuối đổ rạp trong trời đông giá rét, nó buông tay, cuốn sổ rơi xuống. Máu đỏ rỉ ra con tim của nó, một nhát cắt ngang lòng, nó khóc thật to. Khóc trong sự thất vọng vì chính bản thân nó, khóc trong nỗi cô đơn hiu quạnh. Nó đã nghĩ hoàn toàn sai về người yêu nó. Nó quá ích kỉ, nó như mù quán trong nỗi đau của riêng mình. Nó đâu biết rằng, khi nó hận con bé, cũng là lúc con bé một mình ôm mặt khóc. Những giọt nước mắt ấy chỉ dành riêng cho nó, một thằng con trai mà con bé hết lòng yêu thương, lo lắng!Sẽ không có một nỗi đau nào xé tim nó từng mảnh như vậy. Cũng như một số người, nó chỉ biết nghĩ cho bản thân, nỗi đau của nó liệu có thấm thía với một nửa kia hay không ? Tình yêu là vậy, bạn đâu biết rằng, một ai đó đang thầm hi sinh vì bạn. Còn bạn thì sao chứ ? Chỉ biết theo đuổi những thứ luôn xa vời !