Tự nhin hum nay ngồi lướt face, tình cờ đọc được status " Cho tôi một vé đi về tuổi thơ ..." làm mềnh nhớ cái tuổi thơ "zữ zội" của mềnh ghê gứm luôn....Nhớ cả những vết sẹo - đúng chuẩn zin theo nghĩa đen luôn ^^
Từ hồi bố mẹ mềnh chuyển nhà sang xóm trên, mềnh cũng ít về lại xóm cũ, cơ bản là vì mềnh.... sợ chó. Không hỉu sao cái xóm 2 nhà nào cũng nuôi nhìu chó thế không bít? Tuổi thơ của mềnh "zữ zội" cũng là vì...lũ chó đó :( Những vết sẹo "đi cùng năm tháng" trên người mềnh ( ở chân, tay, thậm chí là cả....௱ôЛƓ nữa :P ) cũng là từ chúng mà ra. Hình như hình dạng cái mẹt của mềnh bị dị ứng với lũ chó thì phải? Hix, nói đến chó là mềnh lại thấy buồn buồn ở hai chân......
Hồi đó sát vách nhà mềnh là nhà thầy C - cô V ( Sau này thầy là hiệu trưởng trường cấp III mà mình theo học, còn cô V là cô giáo chủ nhiệm nữa chớ ). Nhà thầy có con chó vàng to và zữ thì đừng hỏi luôn. Nhìn cái mẹt nó phè phè ra, mắt thì đỏ ngầu. Nó hay bị xích nên càng zữ hơn. Mềnh là học sinh cấp 1 mà nom mập mạp ra phết,( chắc tại điểm này mà cái chân của mềnh bị khổ đây) . Chả là cái thời ngày xửa ngày xưa đó, cả xóm mềnh nghèo xơ xác, còn mặc quần xủng đết thì ςướק đâu ra tivi để mà coi ^^. Thế mà nhà thầy có cái tv to đùng, coi thích thế :). Cứ thỉnh thoảng mềnh được chị cho theo cùng ( chớ đâu dám đi một mình, trời thì tối thui, có mỗi một lối mòn nhỏ xíu và phải chui qua cái hàng rào đầy gai mới len vào được, chưa kể là còn con chó zữ cứ chực có tiếng người là vô lấy vồ để. Hốt thật -> mềnh ghét nó ).
Có lần chị dắt mềnh đi qua nó thấy nó bị xích mềnh khoái quá đi ! thè cái lưỡi ra tính trêu nó tí, không ngờ nó rú lên, gân cổ đuổi theo mềnh.... tuột cả xích. Hic, khỏi phải nói mềnh hãi đến nhường nào, sống đến ngần này tuổi rồi mà mềnh chưa trải qua cái cảm giác nào tệ đến như thế nữa. Cái mẹt mềnh xanh như tàu lá chuối, cong cẳng chạy gần ૮ɦếƭ, vừa chạy vừa hét còn chẳng khóc nổi nữa cơ !May mà cô V chạy ra kịp thời gông cổ nó lại. Không thì chắc gì mình đã còn nguyên vẹn đến tận giừ?! * khi*p vía * Từ lần đấy mềnh thù nó thực sự luôn. Mềnh bắt đầu lên kế hoạch gây chiến.........
Cũng bắt đầu từ cái hàng rào gai ý, mềnh và thằng em zai thu thập rất nhiều gạch vỡ, đá, đất cứng....nói chung là bất cứ thứ gì có thể ném được. Đợi lúc mọi người đang ngủ trưa, mềnh ali mơi mơi nó ra sau vườn, rùi cứ thế tung chưởng qua nó túi bụi. Thế mà.....Phải nói là mềnh chưa từng thấy giống chó nào khôn như nó. Nó còn không thèm gân cổ sủa ăng ẳng nữa mà lặng yên gắp từng hòn đá mềnh lẳng qua để gọn một chỗ ở gốc cây, chẳng bít nó có ý gì đây. Mềnh ngán quá đành...... bỏ cuộc.
Tưởng chừng như cuộc chiến đã kết thúc từ đây, nào ngờ cái giống chó thù dai ra phết! Chắc nó nhỡ kỹ cái mẹt của mềnh luôn rồi, thế nên mới đáp lễ mềnh quá đáng đến thế này đây:
Hôm đó, mềnh được nghỉ học sớm, đang tính về nhà xin mẹ ít tiền để đi mua bóng bay chơi chuyền cùng bọn bạn. Vì lớp mềnh tan sớm nên chẳng có ai về cùng, thế mới đen cho mềnh chớ ! Đang tưng tửng trong người vì được nghỉ học, mềnh vừa đi vừa nhảy chân sáo, lại còn hát nữa chơ ( Được nghỉ học thì còn gì vui hơn nữa ^_^)
Con chó đó, nó đánh hơi được mềnh từ xa hay sao mà đứng đợi sẵn mềnh ngay đầu ngõ. Cái số của mềnh sao cứ đen thui thủi vậy ka? Đi học về lại cứ phải đi qua đó, giá mà có đường vòng xa hàng km mềnh cũng sẵn sàng đi ý chứ. Hic, mềnh rơi vào thế “ tiến thoái lưỡng nan” rùi. Chỉ có mềnh với nó thôi, làm sao đây? đầu mềnh như bị rơi hết trơn IQ ra ngoài. Mềnh ngu đến nỗi mà cứ nghĩ coi nên.... nói gì với nó lúc này @.@. Hic hic….Mình ૮ɦếƭ chắc rồi. Chân tay bủn rủn, nhũn nhùn nhùn như bánh đa dúng nước, chỉ biết đứng im. Mềnh không dám nhìn vào mắt nó, nhưng cũng tưởng tượng ra được cái màu đỏ ngầu đó. Còn nó….chẳng thấy lên tiếng như mọi lần, chỉ gừ gừ rên rên trong cổ họng, nó hiền đến lạ vậy trời??? có nên tin nó không đây? Thấy nó bất động đánh liều bước vài bước, cố gắng không gây tiếng động, miệng mếu máo cười nhìn nó ngỏ ý…. làm hòa …Thế mà…con chó này thật không biết trân trọng nhã ý của mềnh gì cả. Nó thay đổi thái độ ngay được. Mềnh bước một bước thì nó tiến ba bước, ôi chao!!! Nhìn cái mặt nó lừ lừ về phía mềnh thẳng tiến, mềnh méo mặt…lại đứng im! Im rồi mà nó vẫn tiến tới, ngừi ta nói “ trong cái khó, ló cái khôn” lúc đó chẳng hiểu ý nghĩa câu đó lắm, cơ mà cứ áp dụng coi sao. Mềnh giở trò nịnh bợ như các cụ vẫn hay nói :
- Chó khôn, chó khôn…...
Nhưng sao không tác dụng vậy trời? Chẳng nhẽ con này nó….khôn thật? ^^
Mềnh không dám chạy vì biết là không thể chạy nhanh hơn nó, nó mà phải đuổi mềnh thì chắc máu điên của nó còn tăng lên gấp bội ý chứ ! Đành nhắm mắt lẩm bẩm tiếp :
- Chó khôn, chó khôn…..
( Nhìn mềnh cứ ngu ngu, chắc nó đang cười thầm mềnh đây ! Con ác man !!!!!!!!!!!!)
Bỗng.....
- “ Cạp……” một cái.......
@.@ mềnh nghe lạnh cả xương sống -> Ôi thôi, cái chân trái của mềnh….chưa thấy đau nhưng nhìn máu me be boét, là mềnh biết đã bị dính chưởng của nó rồi. Con khốn nạn! Mềnh ngội bụp xuống đường khóc gào.... ăn vạ.
Còn nó chỉ lùi lại mấy bước vẫn giương mắt cặp mắt đỏ ngầu đó nhìn mềnh không chút hối lỗi nào. Khóc mãi đau cả cổ mà cũng chẳng có ma nào ra cứu mạng mềnh, hình như người ta đi làm đồng cả thì phải ?! Càng khóc chó trong làng sủa càng nhiều, mềnh đành….nín !
Quyết tâm đứng lên đi tiếp, liếc trộm nó một cái, mắt nó vẫn còn đau đáu đầy hận thù. Nhìn thấy ghét quá chừng mà vẫn phải nhẹ nhàng, méo mó.... gượng cười với nó.
Mềnh từ từ đứng dậy, lại vẫn điệp khúc:
- Chó khôn, chó khôn….
Chẳng thấy nó có biểu hiện gì, mềnh mừng thầm trong bụng. Đang nghĩ coi về nhà nên giải thích thế nào với mẹ về cái chân máu me này đây.Hic hic......mẹ sẽ Gi*t mềnh mất thôi !
Tập tễnh được mấy bước, mềnh nghe sột soạt phía sau, quay lại thì ....đã muộn…Cái chân còn lại của mềnh cũng xong nốt, đều đặn đến không ngờ. Không có máu, nhưng đau đến tận xương và cả tim nữa. Mẹt mềnh từ xanh chuyển sang tím, nhanh một cách khác thường. Máu ùn ùn dồn lên não, sôi sùng sục, mềnh điên muốn Ϧóþ nó một phát ૮ɦếƭ tươi luôn. Con ranh kia chắc đã quá nên thục mạng một mạch chẳng thấy bóng dáng đâu......Ức ừng ực :((((
Thôi…......! Còn gì để tả nữa đâu, cũng chẳng thể tập tễnh được nữa. Mềnh rạp xuống luôn chẳng thét nổi, cứ ngồi thế cho đến khi có bác hàng xóm đi qua cõng mềnh về trả cho mẹ. Khỏi cần giải thích gì luôn, mẹ vừa băng vết thương vừa chửi " Sao mày ngu vậy con? Ai đời để con chó cắn một lúc hai chân bao giờ??? " Mềnh câm như hến, chẳng buồn nói gì nữa. Nó khôn, còn mềnh thì ngu mừ - mềnh lẩm bẩm rồi thi*p đi lúc nào không hay.....
Sau đợt đó mềnh bó zò mất một tuần ở nhà. Hixxx Mềnh hận con ranh đó đến tận xương tủy luôn. Cơ mà...không dám trả thù nữa. Sau đó một thời gian mềnh không thấy nó đứng trước ngõ nữa, chắc là hư quá nên bị xích vào rùi. Áng ời con chó ác man :)) . Trận chiến vậy là kết thúc trong sự thất bại thảm hại của mềnh. Từ đó mềnh ghét chó kinh khủng !!!
***
Chắc tại mềnh ghét chó, nên chó nó cũng ghét mềnh ko kém........
Nhớn hơn tí nữa mềnh có thêm vết sẹo ở tay phải. Lần này thì rõ ràng là do mềnh bị oan nha! Đầu đuôi là thế này, kể khúc giữa nghe luôn cho nóng ^^ . Lại là một buổi trưa, chỉ có buổi trưa bố mẹ đi ngủ mềnh mới trốn đi chơi được. Mềnh cũng lũ bạn hàng xóm đang chơi nhảy dây đầu ngõ bà Lan. Ngõ đó mát lắm, vì có nhìu cây to, lại hút gió nữa.
Đến phiên mềnh, bọn nó đứa thì làm cột chăng dây, đứa qua lượt thì ngồi yên thở phì phò. Có mỗi mềnh là nhảy nhiệt tình. Ấy thế nên mềnh mới xui tệ hại vậy chứ !
Chẳng hiểu con chó mực từ đâu phi đến, cứ nhằm thẳng mềnh mà cắn. Bọn nó co cẳng chạy tán loạn, còn mềnh bị quấn chân vào dây nên ngã zúi zụi. Đang luống cuống không biết tính sao, mềnh vốn sợ giống chó sẵn rồi. Cái mẹt cắt không ra máu, lại run cầm cập như ngồi trong tủ lạnh vậy. Ký ức về con chó vàng ác man lại ùa về, làm mềnh càng run hơn. Sao mềnh cứ bị phiền phức với giống chó vậy trời ???
Vừa bò lồm ngồm dậy, vừa cố gỡ sợi dây ra khỏi chân. Con chó được thể lao tới làm liều, mềnh đưa tay ra đỡ thì bị nó xơi luôn. Đau ít, sợ thì nhiều cơ mà mềnh vẫn thấy nó còn nhân đạo chán, vì cắn có....một tay rồi bỏ chạy mất hút. Hình như quen rồi nên mềnh không khóc, dù máu vẫn nhoe nhoét. Khổ là về nhà còn bị mẹ oánh cho một trận sưng cả ௱ôЛƓ vì cái tội không ngủ trưa. Hix, ức mà vẫn không làm gì được cái lũ chó đó mới nhục chứ !!!! :((
***
PII
Lại nói tiếp về vết sẹo "đi cùng năm tháng" ở....mờ ông của mềnh:))
Hình như kiếp trước mềnh ăn ở không phải với giống chó hay sao mà kiếp này mềnh như mắc nợ chúng. Hỏi sao mềnh lại không yêu quý động vật, đặc biệt là chó, mà cái giống chó Việt Nam lại càng không thể. Cứ nhìn thấy chúng là mềnh " thần hồn nhát thần tính" , vừa hãi lại vừa thù. Kể đến cái vụ mềnh bị sẹo ở mờ ông ý là mềnh nghe kay kay trong người….
Đó là một buổi chiều cuối tuần cực đẹp, mềnh và mấy người bạn trong xóm trọ tụ tập tám chuyện nhau. Lại nhắc đến xóm trọ làm mềnh nhớ mọi người ghê, kể qua một chút đã . Xóm trọ mềnh là một dãy nhà gồm 7 phòng xếp liền kề thành một dãy dài, có 17 mạng mà toàn là girl thôi. Mềnh là một trong những cựu Sinh viên ở dãy trọ đó vì vừa xây xong bọn mềnh thuê luôn ( còn tươi mùi vôi luôn ý ^^).
Nhà chủ ở ngay sau xóm trọ mềnh, chỉ cách có cái sân và một bờ tường cao khoảng 1m2. Nhà có nuôi một con chó, ( Lại phải nhắc đến nó ) Cứ mỗi lần viết ba từ đó là tay mềnh thấy run run, cơ mà cốt truyện vẫn là nó nên đành cố gắng vậy. Tới giờ mềnh vẫn còn nhớ như in " dung nhan " của nó, lông nó màu nâu vàng, người nó nhỏ nhỏ thôi mà cái mõm thì dài ngoằng còn đen sì sì nhìn thấy ớn. Đã thế còn hay cắn suốt ngày, thế mà chú chủ nhà cưng nó lắm, còn gọi nó là “cậu vàng” mới ghê! ( Còn lâu mới bằng một phần con chó của Lão Hạc ý chứ, vậy mà cũng bày đặt gọi “cậu vàng”) Chả ra làm sao cả.
Hồi sinh viên năm nhất bọn mềnh nào dám mơ đến điện thoại di động, người nhà gọi đến là phải lên nhà chủ để nghe điện. Mỗi lần như vậy mà phải nộp cho cô chủ 1k mới buồn. Nhưng phiền hơn vẫn là con Vàng đó. Cứ thấy mặt người là nó lại gào lên đuổi theo đến khi người nhà ra gàn mới thôi. Vừa nghe điện vừa phải canh chừng nó, phát điên lên mà không làm thế nào được !
Nói thật là mềnh vốn đã dị ứng với chó từ trong máu, cơ mà lại rất hay ….nghịch dại mới chít ^^. Mỗi lần nghe điện thoại xong mềnh đều lẩn ra ngoài rồi dụ nó đuổi theo, đến cái bờ tường mềnh nhảy tót qua bên kia, rồi thè lưỡi trêu ngươi nó. Nó chẳng làm được gì vì cái tường quá cao so với tấm thân nhỏ bé của nó.
Nhưng…..với chó thì mềnh luôn là kẻ thất bại thảm hại mà thôi….....:(((((
Quay lại với buổi chiều cuối tuần hôm đó, mềnh và đám bạn trong xóm chuyện trò rôm rả, tám đủ thứ chuyện trên đời. Đang vui vẻ thì ….
- Mai Anh ! (Tiếng cô chủ nhà )
- Dạ !
- Có điện thoại
- Hehe, lại mất 1k nữa ùi ( Đám bạn tếu táo)
Mềnh thì mềnh nghĩ đến con Vàng nhiều hơn, vì biết kiểu gì nó cũng thù mềnh cho mà coi, cái giống chó thù dai mềnh còn lạ gì nữa?! * Tìm cách đối phó *
Nhưng vẫn phải lên nghe điện thôi. Rón rén cố không gây động, vào gần tới nơi rồi mà cũng chưa nghe thấy tiếng gào của nó ( Lần này mềnh hên rồi ^^) . Sao nay nó hiền thế nhỉ? Chắc nó đi vắng? Hay…nó không ghét mềnh nữa? Thôi, mặc kệ ! Mềnh chẳng quan tâm, cứ không động đến mềnh là tốt rồi. * Nhẹ cả người *
Nghe điện xong, mềnh ứ thèm rón rén, cứ ngang nhiên mà chạy cho kịp chuyện đang tám. Vụt một cái qua tường rào, mềnh thở phào nhẹ nhõm. Cảm giác an toàn.... *khoái*
Cơ mà, định mệnh của mềnh là một cái sẹo ở...mờ ông, cũng do cái thói nghịch dại của mềnh mà ra cả thôi.
- Bị con Vàng rượt hay sao mà chạy như ma đuổi vậy mày? ( Cái Phượng)
- Her! Nó quý tao còn chưa hết nữa là rượt, tao quen nó rồi :))
- Xạo mày, con đó mà quen được ai chứ? Nó chả muốn xé mày ra mấy lần rồi còn gì?
Hix, con bé này nói nghe ghê người, làm mềnh rợn rợn chẳng bốc phét nổi nữa, vì nó nói đúng rồi còn đâu!
- Ờ ! Hì * cười lãng xẹt *
Mặt mình ngơ ngơ vì nghĩ đến cái từ "xé" của cái Phượng. Mà nói chung cứ nói cái gì liên quan đến giống chó là IQ của mềnh lại giảm xuống một cách bất thường.
Hoàng hôn xuống, nhìn xóm trọ mềnh càng đẹp, mọi người giải tán gần hết. Đứng mãi mỏi chân, mềnh nhảy lên tường rào, ngồi đung đưa chân, ngắm hoàng hôn. Chỉ vì chút lãng mạn đó mà mềnh phải đánh đổi bằng cái sẹo đi cùng năm tháng này đây.
Cứ vẩn vơ suy nghĩ mềnh quên luôn là phải đề phòng con Vàng, vì dù mềnh đang ở bên kia bờ tường, nhưng cái mờ ông của mềnh lại đang thuộc "địa bàn" của nó^^ * Mềnh quên béng mất *
Chuyện gì đến cứ đến. Chẳng hiểu con Vàng đó từ đâu chạy ra, bình thường nó hay gào lên trước khi đuổi theo một ai đó. Nhưng sao lúc bấy giờ nó xuất hiện như bóng ma, không một tiếng động ( hay tại mềnh đang trên mây nên mới không nghe thấy gì nhỉ?! ) . Lại là một tiếng "Cạp..." ngọt xớt !
Mềnh chưa hình dung ra chuyện gì, chỉ thấy nhoi nhói ở mờ ông. Quay lại thấy con Vàng đang dương mắt nhìn mềnh đăm đăm. Giật cả mình! Mềnh vội tụt xuống, sờ vào mờ ௱ôЛƓ, biết là vừa bị dính chưởng của nó, nhưng nghĩ nó chỉ xượt qua mềnh thôi, vì cái quần vẫn còn nguyên mà cũng không thấy đau. Mềnh coi như hoà và bỏ qua, tiếp tục miên man ngắm .......hoàng hôn.
Chán chê mê mỏi, mềnh quay vô phòng tính kiếm gì ăn. Đang đi thì cái Xuân kéo tay mềnh giật giật, lại còn thì thầm :
- "mình ơi! " ( tay chỉ chỉ vô mờ ông của mềnh) Đằng sau kìa!!!
Làm mềnh tưởng con Vàng đang đuổi theo. Hốt gần ૮ɦếƭ! Quay lại chẳng thấy gì @.@
- Cái gì mình?
- Mình ...dính chưởng ah?
- @.@ ( mềnh chưa kịp kêu ai sao Xuân biết nhỉ? ) Ừ ! Sao mình biết?
- Thì đó! Mình bị ...ra quần rồi kìa!
- Hả??? Chúa ơi!!! Máu !!!!
( Thôi rồi, là con "cứt vàng" đó! Nó cắn mềnh ra nong nổi này sao? Vậy mà mềnh cứ tưởng là không sao)
- Ơ! Mình sao vậy?
- Bị con "cứt vàng" cắn
Mềnh chạy tót một mạch ra nhà vệ sinh, Xuân hốt quá cũng chạy theo.
- Mình nhìn dùm tôi coi sao không?
- Thủng một lỗ mình ah
- huhu!!! Con "cứt vàng" ૮ɦếƭ tiệt !!! Bà mà tóm được mày bà xé xác mày ra, ranh con !!!!