Những mẩu chuyện nhỏ về mẹ

Tác giả:

Chỉ muốn nói với mẹ rằng: "Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ" - Con yêu mẹ nhiều lắm!


me


Cắt móng tay cho mẹ, chợt nhận ra bàn tay mẹ toàn xương, những lóng tay khô như cọng rạ phơi mất tính hồi sinh.


Bàn tay ấy từng tắm rửa cho con, vỗ vào ௱ôЛƓ để con tròn giấc ngủ. Áo con lành nhờ bàn tay mẹ. Con đói lòng bàn tay mẹ đút miếng cơm nhai. Giờ hai bàn tay mẹ đã gầy như không còn cách nào gầy nữa. Mẹ cố xỏ sợi chỉ vào lỗ kim nhưng đầu sợi chỉ cứ đưa qua đưa lại không sao xỏ vào được.


***


Con thương mẹ vô cùng.


Tốt nghiệp đại học, ở lại thành phố đi làm. Tháng rồi, mẹ vào thăm. Mừng và thương.


Mẹ khen: "Bạn gái con xinh".


Cuối tháng, lãnh lương, dẫn người thương đi shopping. Em bảo: "Mỹ phẩm của hãng này là tốt nhất. Những loại rẻ tiền khác đều không nên dùng vì có hại cho da, giống mẹ anh đó, mẹ bị nám hết anh thấy không..."


Chợt giật mình. Mẹ cả đời lam lũ, nắng gió với cái ăn, nào đã biết phấn son tốt xấu màu sắc là gì.


***


Tôi mồ côi mẹ từ nhỏ. Hôm nay sau giờ giảng, tôi hát cho các em nghe... "Mẹ già như chuối chín cây, gió lay mẹ rụng con phải mồ côi..."


Tôi nói với các em: " Chúng ta thật hạnh phúc khi được ở trong vòng tay mẹ".


Có tiếng khóc ở góc lớp. Tôi đến cạnh em hỏi:


- Sao con khóc?


- Con nhớ Mẹ! Đứa bé đáp ngập ngừng.


- Mẹ đâu?


Nhìn theo tay đứa bé, tôi thấy một người đàn ông nước da đen sạm đang đứng trước cổng trường.


***


Con đê dài hun hút như cuộc đời. Ngày về thăm ngoại, trời chợt nắng, chợt râm. Mẹ bảo:


- Nhà ngoại ở cuối con đê. Trên đê chỉ có mẹ, có con.


Lúc nắng, mẹ kéo tay con:


- Đi nhanh lên, kẻo nắng vỡ đầu ra. Con cố lên


Lúc râm, con đi chậm, mẹ mắng:


- Đang lúc mát trời, nhanh lên, kẻo nắng bây giờ.


Con ngỡ ngàng: sao nắng, râm đều phải vội ?


Trời vẫn nắng, vẫn râm... ...Mộ mẹ cỏ xanh, con mới hiểu: đời, lúc nào cũng phải nhanh lên.


***


Cổng trường ngày thi đông nghẹt thí sinh và phụ huynh. Những gánh hàng, dãy quán mọc lên san sát trên khoảng đất trống cạnh trường.


"Út, Út, Út ơi!". Cô học trò lúng túng tách khỏi đám bạn, đi về phía tiếng kêu.


"Ăn đi con. Xôi đậu. Thi sẽ đậu đấy".


"Con ăn rồi. Sao má lại ra đây!".


Cô quày quả vào trường, vội vàng như trốn chạy...


Mùa thi lại về. Cô giáo trẻ tần ngần trước cổng trường nhộn nhịp. Giọt nước mắt muộn màng đọng nơi khóe mắt. "Con mãi sẽ không đậu khi chối từ gánh xôi của má. Má ơi!".


***


Khi xưa nhà còn nghèo, mẹ hay mua cua đồng làm cua rang muối. Cua đồng cứng nhưng mẹ khéo tay chiên giòn, đủ gia vị nên thật ngon. Thấy các con tranh nhau ăn, mẹ nhường. Các con hỏi, mẹ bảo: răng yếu.


Giờ, các con đã lớn, nhà khá hơn, chúng mua cua biển gạch son về rang muối mời mẹ. Các con nói vui:


- Cua rang muối thật đó mẹ.


Rồi chúng ăn rất ngon. Riêng mẹ không hề gắp. Các con hỏi, mẹ cười móm mém:


- Còn răng đâu mà ăn?!


***


Cha kể, cha chỉ ao ước tặng mẹ chiếc vòng cẩm thạch. Tay mẹ trắng nõn nà đeo vòng cẩm thạch rất đẹp. Mỗi khi cha định mua, mẹ cứ tìm cách từ chối, lúc mua sữa, lúc sách vở, lúc tiền trường...


Đến khi tay mẹ đen sạm, mẹ vẫn chưa một lần được đeo vòng. Mấy chị em hùn tiền mua tặng mẹ một chiếc thật đẹp. Mẹ cất kỹ, thỉnh thoảng lại ngắm nghía, cười:


- Mẹ già rồi, tay run lắm, chỉ nhìn thôi cũng thấy vui.


Mấy chị em không ai bảo ai, nhìn nhau nước mắt rưng rưng.


***


Hễ nhà có dịp đi dự đám, nó thường vòi vĩnh xin theo. Thấy nhà bạn có giỗ vui vầy, nó thắc mắc với bà: "Sao nhà mình không có giỗ như nhà người ta hả nội?".


Nội mỉm cười rồi cốc vào đầu nó: "Khi nào bà mất thì cháu sẽ được ăn giỗ, cháu có vui không?". Nó giật mình, thàng thốt .


Bây giờ nhà nó cũng có giỗ. Mọi người xúm xít quây quần. Riêng nó thấy buồn, ray rứt. Giá mà nó được gặp lại bà, dù chỉ một lần, bà ơi!


***


"Má! Má lên đây làm gì?". Cô sinh viên sắp nhận bằng cử nhân giãy nãy lên hỏi người mẹ quê mùa còm cõi.


- "Má nghỉ bán một bữa lên coi con lãnh bằng tốt nghiệp".


- "Không được đâu! Bữa nay bạn con đông lắm, mà má lại ăn mặc thế này...".


- "Thì má có còn bộ nào khác đâu. Thôi cho má vào. Má...".


- "Thôi, thôi, má về đi. Con thì thế này, má thì thế kia... Tụi bạn con nó cười...!".


Nói rồi, cô sinh viên xinh đẹp chạy ào vào trong hội trường...


Vừa lúc người xướng tên giới thiệu: "Sinh viên Phạm Thị P.X. là một trong những sinh viên xuất sắc của trường".


[Sưu tầm]