Những mảng màu loang

Tác giả:

1. Hoàng hôn đỏ.
Chiều tà. Trời nóng. Mặt trời như một quả cầu lửa đỏ rực. Những ánh nắng khó chịu gắt gỏng lăm le, hung hãn chiếu rọi vào mọi vật, quẳng ra những tia nắng nóng lẫy nhằm hong khô màu vẽ, đám học sinh ở lớp mặt mũi đỏ kè, nhễ nhại mồ hôi. Giờ thực hành ngoài trời vào thứ 3 hàng tuần. Lớp học hôm nay vắng. Thầy giáo đưa Quang vào giới thiệu với lớp khi bài học vẽ ngoại cảnh đang giang dở. Ở cái lớp vẽ này việc có học sinh mới không có gì là lạ. Nhưng Diên giật mình đánh rơi cây cọ khi nhìn thấy Quang. Một cậu con trai có đôi mắt màu lục nhạt. da mặt trắng xanh và nụ cười tỏa nắng. Cậu ta đẹp một cách kỳ lạ. Như một thiên thần với đôi cách thiên sứ mỏng manh bị trôi dạt xuống trần gian. Cậu ta mỏng manh đến lạ kỳ. Tưởng chừng như một cơn gió mạnh là có thể cuốn cậu khỏi cuộc sống này.
Quang đến chỗ Diên nhặt dùm cô cây cọ vẽ ..
- Nếu bạn dùng màu cam tươi nhiều hơn đỏ sậm khi pha màu làm nền của bức tranh thì bạn sẽ lột tả được sắc toàn mĩ nhất của cảnh hoàng hôn này.
Quang nháy mắt, lại cười. Khỉ thật. Tự nhiên bị một tên nhóc nhắc nhở nó về bố cục màu. Hix. Xem ra tên này có vẻ không vừa đâu.
Diên đang học năm thứ 2 khoa mỹ thuật ứng dụng trường đại học Kiến Trúc. Diên thích nhìn màu sắc khi được sắp xếp lại với nhau một cách có dụng ý sẽ tạo ra cả một thế giới nghệ thuật đầy sống động. Diên chưa từng nghĩ nếu một ngày cô bị tách ra khỏi cái thế giới đầy màu sắc ấy thì cô sẽ sống như thế nào. Sắc màu và sáng tạo là hai niềm say mê không giới hạn của cô bé.
Quang đang theo học ngành công nghệ thông tin nhưng cậu cũng đam mê hội họa như bao nhiêu con người ở cái xưởng vẽ này. Quang là con lai. Bố người Việt lấy mẹ Quang nguời Mỹ. Quang sống khá nhiệt tình, phóng thoáng và hướng ngoại. Tuy Quang còn thiếu những kĩ năng vẽ chuyên nghiệp về sử dụng cọ nhưng tranh Quang vẽ thường mang nét hoang dã, nguyên sơ và rất có hồn. Nhiều khi nhìn những bức tranh đó Diên lại cảm thấy ghen tỵ. Tuy Quang vẽ không chuyên nghiệp nhưng cậu là một người có tài năng thiên bẩm về hội họa
Trong lớp vẽ có khá nhiều nàng để ý đến Quang. Cậu không tỏ ra kiêu ngạo hay lạnh lùng. Rất từ tốn Quang từ chối những tình cảm ấy một cách tế nhị nhất. Cậu nói cậu rất sợ nước mắt của con gái. Quang với Diên thân nhau tự bao giờ Diên cũng không nhớ rõ nữa. Diên cũng không hiểu vì sao? Cùng sở thích? Cùng thần tượng? Hay đơn giản chỉ là những con người thuộc thế hệ 9X ?
Quang hát rất hay, đặc biệt là các ca khúc tiếng anh. Quang sống ở Mỹ đến năm 18 tuổi mới chuyển về Việt Nam. Quang sống và tận hưởng từng ngày, trân trọng từng phút giây. Cậu luôn muốn làm được thật nhiều việc mỗi ngày, đi thật nhiều nơi mỗi ngày. Như đang vội vàng gom lại cả thế giới này vào tim cậu vậy. Quang có khá nhiều khoảng lặng Diên biết nhưng Diên không thể nào bước vào được cái khoảng lặng đó của cậu. Như một mặt hồ yên ả nhưng không tĩnh lặng. Tiếng chuống điện thoại reo vang cắt đứt dòng suy nghĩ của Diên. Là Quang.
- Quang đang ở coffe Mộc nhé. Diên đến đi, hôm nay có hát live
- Ok, chờ Diên 15 phút nhé.
- Quán không lớn, nằm sâu trong con hẻm ngoằn nghèo, một quán cafee dành cho những người thích hát. Chỉ vậy thôi. Quán nhẹ nhàng với bàn ghế gỗ, và một sân khấu nho nhỏ ở giữa quán. Một bức tường sờn cũ treo đầy những dụng cụ nhạc dây: ghita, violon, alto, violoncello, contrebass….
Chủ quán là một nhạc sĩ vĩ cầm không mấy tên tuổi. Diên biết đến đây sau những lần lẽo đẽo theo Quang đi du hí phố phường.
Quán hôm nay khá đông. Một cậu bạn vừa hát xong ca khúc Because you live. Quán vỗ tay quá xá. Diên quay sang quang, chớp chớp đôi mắt:
- Quang. Brown Eyes của Destiny”s Child nhé.
- Nhưng đây là bài của con gái mà.
- Kệ. nhưng tớ thích. Không biết đâu.
Quang mỉm cười nhẹ nhàng. Cậu đứng lên giữa sân khấu. Với tay lấy cây đàn ghita.So dây, chỉnh ghế.
- Sau đây mình sẽ hát ca khúc Brown Eyes của Destiny”s Child để dành tặng cho một người đặc biệt.
Ngón tay dài lướt nhẹ trên dây đàn. Giọng hát trong trẻo cất lên:
Remember the first day when I saw your face
Remember the first day when you smiled at me
You stepped to me and then you said to me
I was the woman you dreamed about
Remember the first day when you called my house
Remember the first day when you took me out
we had butterflies although we tried to hide
and we both had a beautiful night …
Diên đắm chìm trong không gian quán. Mặc kệ bóng chiều đang ngã xuống rất nhanh trên nền trời tĩnh tại.
2. Mặt hồ xanh.
Dạo này Diên hay đau đầu, chóng mặt mắt nhìn đôi khi không rõ. Không dám nhắn tin báo cho cha mẹ lo. Diên lẳng lặng đến bệnh viện. Quang hứa sẽ đưa Diên đi khám. Nhưng cậu thất hẹn. Diên đi một mình. Các bác sĩ yêu cầu xét nghiệm máu nhưng cô không thiếu máu. Diên nghĩ minh bị cận nhưng đo mắt không có hiện tượng gì. Bác sĩ khuyên Diên đến chuyên khoa mắt để làm các xét nghiệm cần thiết để tìm ra nguyên nhân làm thị lực của mắt dần yếu đi. Diên mỉm cười cảm ơn bác sĩ và đi ra cửa.
Căn phòng rộng rãi sáng choang những ánh đèn chiếu vào những dụng cụ vô trùng. Diên giật mình nhận ra, tất cả các ánh đèn ở đây đều không có bóng. Vị bác sĩ già nua với những nếp nhăn xô vào của thời gian. Bác sĩ chiếu vào mắt Diên một chùm tia sáng hẹp với cường độ lớn. Đồng tử của mắt co giãn, nhưng Diên cảm thấy độ chói của chùm tia sáng có cái gì đó nhàn nhạt, thấy cảm xác trắng xóa trong tích tắc, đột nhiên thấy vị mặn chát ở tận trong suy nghĩ…
Trống rỗng, vô hướng, suy sụp…Diên không còn tin vào mắt mình, tai cô bé ù đi, ong lên những lời nói của bác sĩ còn vang vọng :
- “ Cháu bị viên dây thần kinh thị giác dẫn đến tình trạng mất tầm nhìn và mất dần thị giác màu sắc. Chúng tôi vẫn chưa tìm ra nguyên nhân khiến những tổn thương phát triển rất nhanh. Cháu nên nhanh chóng nhập viện để có được phác đồ điều trị hiệu quả nhất. Cần nói ngay với gia đình để đề xuất phương án giải quyết. Nếu không sẽ không kịp, thời gian của cháu không còn nhiều. Những tổn thương này phát triển rất không bình thường. Chúng tôi chờ quyết định của cháu.”
Bất thần, choáng váng. Như một con robot đã trơ lỳ lệnh được cài đặt. Những bước chân vô thức. Không hiểu sao lúc đau khổ như thế này Diên lại không rơi một giọt nước mắt. Mắt mở to, ráo hoảnh, khô khốc chỉ di di tầm nhìn ở một điểm mờ nhạt mơ hồ ở tầng không. Nó? Mất thị lực? Nực cười. Nó? Vẽ? Màu sắc? Màu đen, mờ mit…Vậy còn chuyến du học toàn phần học về đồ họa mà nó mới giành được thì sao? Không thể như vậy, nó còn chưa thấy bức chân dung nàng Monalisa nguyên gốc, nó còn chưa được tận mắt nhìn những bức tranh của Picasso… Thế giới ngập tràn màu sắc, cọ mượt nhung huyền, giấy mềm trắng toát… nó sẽ sống ra sao? Tất cả tất cả những câu hỏi bủa vây lấy nó lượn lờ rồi đâm sầm vào nhau làm cho đầu nó đau như muốn nổ tung.
- Đợi tớ lâu chưa?
Giọng nói của Quang vang lên làm Diên chợt bừng tỉnh, cô vội lấy lại tinh thần, giấu đi tờ giấy báo kết quả đã có phần hơi nhàu nát.
Cô quay lại cười với Quang, nụ cười nhàn nhạt, vô hồn.
Quang chạy đến bên cô, nở nụ cười tươi rói, ánh mắt lấp lánh tinh nhanh như những đốm lân tinh bừng sáng.
- Hôm nay Diên đi khám lại phải không, Quang xin lỗi có việc đột xuất nên không đi cùng Diên được, đừng giận Quang nha. Ah, kết quả thế nào?
- Uhm, mình không sao. Mình bị cận thôi, mấy hôm nữa đi cắt kính là ổn thôi mà.
Diên từ tốn trả lời mà không thèm nhìn Quang lấy một lần. Hơi thở rất nhẹ, như đang nén lại những sự hoang mang. Quang nhìn Diên, cái ánh nhìn xuyên thấu. Quang biết là Diên đang có chuyện gì đó. Đôi mắt quang thoáng chút lo âu, đôi chút trầm tư.
- Đi thôi, hôm nay ở Mộc có song tấu violon đấy. Không đi phí quá.
Diên hào hứng kéo tay Quang đi, mặc kệ cái ánh mắt bất thường của Quang nhìn mình, Diên cố gắng lảng tránh, hi vọng cậu bạn thông minh sẽ không nhận ra những điểm bất thường của mình. Nhưng cánh tay Quang ghì lại, ánh mắt cậu sắc lên. Quang kéo Diên lại, mặt đối mặt.
- Diên à, cậu thôi đi, đã ai nói cho cậu biết khi cậu nói dối thì tay phải luôn uốn xoăn tóc ở phần ngọn không ? Có chuyện rồi phải không? Đưa cho mình tờ giấy kết quả?
Diên bàng hoàng, trời đất dưới chân như nứt toác ra, hoang mang, chông chênh, vụn vỡ. Bối rối quay đi lẩn tránh ánh mắt Quang. Diên như người bị hút hết sức sống chỉ trực khụy xuống. Quang đỡ lấy cô, ôm chặt cô vào lòng. Nhưng chỉ như chờ đợi một sự chở che, Diên như một chú cún lạc bầy giữu một cơn bão lớn. Òa lên nức nở. Bờ vai Diên rung lên từng đợt, những tiếng nấc nghẹn ngào kìm nén như vỡ òa.
- Diên sợ lắm. Quang ơi! Diên sợ lắm. Mắt của Diên. Mắt của Diên sẽ chẳng nhìn thấy gì được nữa, không thấy gì hết, không vẽ, không màu sắc, không gì cả…
Quang không nói gì, cậu siết chặt tia nắng nhỏ của cậu vào lòng. Tim đau thắt như bị Ϧóþ nghẹt. Đôi mắt màu lục nhạt long lên như một khối hổ phách kiên cường nhưng cô độc hoảng loạn dấu đi những tuyệt vọng. Gió thốc qua cuốn trôi tờ giấy kết quả với những giấu đỏ chót liệng xuống mặt hồ xanh yên ả. Nằm một góc lãng yên, ghẻ lạnh.
3. Bệnh viện trắng.
Diên nhập viện, ba đi công tác xa chưa kịp về, chỉ còn mẹ, mẹ khóc hoài. Diên an ủi mẹ nhưng chính cô bé cũng khi nghĩ đến quãng thời gian tiếp theo, nghĩ đến con đường tương lại. Diên sẽ vẽ được gì khi thế giới của cô chỉ còn lại một màu đen bất diệt. Màu bất lực. Bạn bè đến thăm Diên ai cũng không cầm được nước mắt. Quang thường xuyên ở trong bệnh viện với Diên. Khi thì hát cho cô nghe, lúc lại mang vào cho cô trái nhãn đầu mùa, đĩa nhạc mới của Destiny”s Child… từng chút một làm những ngày tiếp theo của cô bớt chán nản và tuyệt vọng hơn. Mắt Diên ngày càng mờ đi, nhòa ảnh và nhầm lẫn màu sắc, bố mẹ chạy vạy khắp nơi để tìm võng mạc phù hợp thay cho Diên, nhưng mọi công việc dường như vẫn được thực hiên trong vô vọng. Diên rất ít ngủ. Ban ngày cô tận dụng tất cả mọi lúc để thu nạp lại những hình ảnh thân thuộc cuối cùng. Khi màn đêm tĩnh mịch buông xuống. cô nằm im, bất động, mở mắt tròn to để ánh mắt dần quen với bóng tối. Một thói quen mà không ai muốn tập. Công việc chạy chữa cho Diên dường như là dậm chân tại chỗ. Quang dạo này ít vào thăm Diên hơn, và hình như cậu ấy còn đội mũ mỗi khi vào thăm Diên. Trời đã lạnh rồi sao? Không được nhìn thấy lá vàng rơi đầu thu nhưng Diên biết thu về qua mùi hoa sữa, hăng hắc, ngòn ngọn, ngạt ngào thơm trong bệnh viện đầy ắp mùi máu tanh và mùi thuốc sát trùng.
Quang đang ngủ tay vẫn cắm dây truyền dịch, gần một tháng nay cậu gầy đi thấy rõ, moocphin phải đã phải tăng liều lên so với trước. Điện thoại reo
- Alo, vâng cháu Quang đây ạ
- Thật sao? Vâng cháu sẽ nhanh chóng thu xếp đến gặp bác để làm thủ tục.
- Cháu hi vọng mọi thứ sẽ diễn ra nhanh chóng thời gian của cháu không còn nhiều. Vậy cuối tháng này sao ạ? Vâng, cháu hiểu rồi, cháu sẽ nhanh chóng đến làm các thủ tục cần thiết.
- Cháu cảm ơn bác rất nhiều. Cháu chào bác.
Quang cúp máy. Một thật sự thấy rất may mắn hạnh phúc. Niềm vui lan tỏa như một cơn gió nhẹ nhàng luồn qua từng cung bậc cảm xúc rồi vỡ òa.
- Quang mẹ không đồng ý.
- Mẹ, con cần làm như vậy. Mẹ, con xin lỗi, nhưng con yêu Diên và mẹ cũng hiểu rõ con thế nào mà. Vì vậy, xin mẹ hãy để cho con được làm như vậy vì ít nhất con còn được bên mẹ mãi mãi.
Mẹ gật đầu ra hiệu Quang ngừng nói, mẹ khóc nhưng Quang không khóc. Cậu tin vào sự đúng đắn của quyết định này. Nếu cuộc đời bắt ta phải lựa chọn thì tại sao ta không lựa chọn cái cách khiến cho nhiều người được hạnh phúc nhất? Đôi mắt lục nhạt nhíu lại, đã dần dần nặng trĩu vì mệt mỏi nhưng vẫn giữ nguyên cái thần thái tinh anh và sống động.
4. Hạnh phúc hồng.
Diên đang phát điên, thật sự là như vậy. Sáng nay vị bác sĩ già nua đã đến phòng Diên thông quá cho cô bé một tin còn hơn cả tốt lành. Đã tìm được mắt phù hợp để thay cho cô bé, thời gian tới sẽ nhanh thôi. Vậy là còn khi vọng. Diên vẫn còn cơ hội vẽ tiếp bức tranh cuộc đời đang giang dở.
Mẹ khóc nức nở như một đứa trẻ, vội vàng gọi ngay cho bố. Suốt thời gian Diên nhập viện bố mẹ dường như bị lôi vào một cuộc chiến thật sự. Cuộc chiến dành giật Diên với nữ thần bóng đêm. Tóc của mẹ chắc đã thêm nhiều sợi bạc, gương mặt bố cũng thêm nhiều vết nhăn.
Có tiếng mở cửa. Tiếng chân người bước vào. Nhẹ bẫng.
- Quang à?
- Sao Diên biết thế?
- Diên nghe thấy Quang.
- Nghe thấy?
- Uh. Nghe thấy. Quang biết không từ ngày mắt mờ đi, Diên nghe mọi việc Rõ lắm. Bước chân bố rất chắc,chân mẹ bước dứt khoát, chân cô y tá luôn kèm tiếng cọc cạnh của đôi dép. Chân quang thì nhẹ bẫng và luôn có cái gì đó rất ấm áp.
Diên cười tươi, khuôn mặt rạng rỡ, hướng đôi mắt đùng ᴆục về phía cửa. Quang sững người. Những tia nắng sáng rỡ xuyên qua tấm rèm cửa, lọ bách hợp nở bung dâng hương thanh khiêt, tất cả đã làm một bức phông nền hoàn hảo để nổi bật nụ cười tinh khôi không tỳ vết của Diên.
- Đã ai nói với Diên là Diên rất xinh không?
- Có chứ. Quang nè.
Diên cười, lắc nhẹ mái tóc mềm mại. Hơi nghiêng nghiêng đầu.
- Quang à, Diên có một tin tốt lành đó. Bệnh viện đã tìm được môt đôi mắt phù hợp với Diên. Diên sắp đươc nhìn thấy mọi thứ rồi. Như một giấc mơ vậy. Một giấc mơ màu hồng.
- Uhm. Chúc mừng Diên. Cậu chăc chắn sẽ sống hạnh phúc mà. Phải hạnh phúc. Thật sự hạnh phúc nhé.
- Quang à. Tớ nhớ gương mặt của cậu quá. Cho tớ nhìn nó một lát nhé.
Diên dò dẫm đưa tay lên khuôn mặt Quang. Cố gắng ghi nhớ mọi đường nét trên khuôn mặt hoàn mĩ. Chiếc mũi thẳng với sống mũi cao, đôi lông mày rậm, gò má hơi xương, đôi môi mềm mại. những ngón tay run run, ấm áp. Bất giác Diên cảm thấy một giọt nước nóng hổi lăn dài dọc mu bàn tay. Diên vội vàng buông tay, hoảng hốt.
- Quang đừng khóc, tớ không sao hết, tớ sẽ ổn thôi….
Câu nói của Diên bị chặn lại bởi có một chuyển động ướƭ áƭ đang lướt trên môi cô. Là Quang. Đôi môi rất mềm đang nhẹ nhàng đặt lên vành môi nhỏ nhắn. мơи тяớи dịu dàng, rồi điên cuồng, Bỏng rát. Diên ngồi im như tượng đá. Bàn tay Quang khéo léo luồn nhẹ qua mái tóc dài. Ôm cô thật chặt. Đôi môi vẫn mải miết kiếm tìm. Diến lặng người. Bất ngờ. Cô không còn làm gì được, chân tay mềm mũn, không từ chối, không đáp lại. Diên mặc kệ những cảm giác lạ cuộn lên dậy sóng. Quang vẫn hôn cô một cách man dại, nồng cháy. Nước mắt cô chảy dài làm hoen ướt gò má của cả hai người.. nước mắt của hạnh phúc hay mở đầu cho nỗi bất hạnh?
Ngày phẫu thuật cũng đến, không lâu như cô bé vẫn nghĩ. Lúc xe đẩy đưa cô đi dọc hành lang để đến phòng phẫu thuật. Chợt có một cơn gió rất lớn thổi qua. Một luồng không khí lạnh chạy dọc sống lưng. Cảm giác mất mát bao trùm, cảm giác như có cái gì đó tuyệt vọng, tan biến.
- Mọi chuyện sẽ ổn thôi cô bé.
Vị bác sĩ cười động viên, Diên khẽ gật đầu. Cố gắng để những niềm vui len lỏi vào những góc gách sâu thẳm. Mí mắt nặng giần. Cô bé dần mê man trong mơ hồ cô nhìn thấy Quang đang bay, gắn sau lưng một đôi cánh thiên thần và đội một vòng hào quang ánh sáng trên đầu, cậu kẽ nhìn cô bé, mỉm cười cùng cô bay lên, nhẹ dần, nhẹ dần, rồi mải miết lên đến tận mây xanh. Bỗng đến trước một chiếc cầu vồng, Quang k khẽ buông tay. Nhẹ nhàng, từng bước. Cậu khe khẽ đặt chân lên chiếc cầu vồng. Diên nhìn kĩ, không phải Quang đang đi mà là lướt nhẹ, mũi chân là là ở chân không . Bên kia cây cầu, Quang đưa cặp mắt tinh anh sáng như hổ phách nhìn Diên mỉm cười khích lệ. Diên rón rén đặt chân. Nhưng ở ngay bước đầu tiên cây câu biến mất. Bóng dáng Quang cũng mờ dần, màn đêm bao phủ cảnh vật. Nặng quá.
- Quang ơi!
Diên choàng tỉnh giậy. Mí mắt không thể mở nổi. Cô chợt nhận ra mình đang bị băng kín mắt sau ca phẫu thuật. Cô đã hôn mê 13 tiếng ở phòng hậu phẫu. Tiếng mẹ đang nói chuyện vớ ai đó khe khẽ ở hành lang. mệt mỏi, Diên lại thi*p đi.
15 ngày sống trong bóng tối trôi đi dài lê thê. Quang không đến. Cô rất thắc mắc, nhưng điện thoại luôn vọng lại câu nói quen thuộc của tổng đài viên: “ Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…”
Diên hắng giọng khẽ nén lại một tiếng thở dài.
Ngày tháo băng cũng đến. Ánh nắng nhạt nhòa, mờ mờ hư ảo, chớp mắt lại. Thấy mẹ đang lo lắng nhìn Diên, bố với đôi mắt đỏ hoe, bạn bè, chị y tá, bác sĩ…. Niềm vui như vỡ òa. Cảnh vật vẹn nguyên, những cung bậc màu sắc còn vẹn nguyên…niềm hạnh phúc lớn lao đã khiến Diên tạm cất đi sự thắc mắc về sự vắng mặt của một người quan trọng.
Soi gương, thoáng thân quen. Đôi mắt này, cái nhìn ám ảnh này. Quen thuộc lắm. Mơ hồ có ai đó đang dõi theo mình. Nhìn vào gương chằm chằm, lọc lại nét quen thuộc trong đôi mắt mới. Một đôi mắt màu lục nhạt.
5. Café nâu.
Ngày ra viện. Diên tìm đến nhà của người đã hiến mắt cho cô.
Ngã tư thứ nhất, ngã tư thứ hai, ngã ba, hẻm số 13 của con phố nhỏ. Càng đi, nỗi hồ nghi, lo sợ càng lớn dần. Lối đi này quen quá. Ngôi nhà nhỏ hiện ra với hàng bạch môn trắng toát. Ngôi nhà còn hơn cả thân thuộc. Cô bước vào, sững sờ nhìn thấy Quang. Cậu ở đó, vẫn ánh mắt ấy, nụ cười ấy. Cái nhìn vào Diên, xuyên thấu. Nhưng khác ở chố Diên nhìn thấy cậu qua một tấm kính trong suốt có viền đen bao quanh. Không tin vào mắt mình nữa, Diên ngã khụy
Mẹ Quang xuất hiện, thoáng chút ngỡ ngàng. Mẹ đỡ Diên ngồi trên chiếc ghế mây màu nâu sáng. Đưa cho diên chiếc hộp nhỏ, quà Quang gửi lại diên trước lúc ra đi. Mẹ Quang khóc, tai Diên mơ hồ cố lắng nghe từng lời nói, máu trắng, thất bại, hiến mắt, đau đớn…từng từ từng từ như đâm vào tim Diên, để lại những hố sâu hoắm ngổn ngang bao day dứt…
Diên tha thẩn đi theo từng ô vuông của những viên gạch lót vỉa hè, bước thật đều, thật đúng vào giữa. Không để cho chân mình ước dẫm vào những ô kẻ nối. chầm chầm từng bước hòa vào dòng người đang hối hả ngược xuôi
Chiếc ipop vẫn tua đi tua lại bài hát Brown eyes, giọng Quang vẫn vậy, trong suốt, ngân nga, ấm áp không ngờ. Tiếng ghi ta khi réo rắt, lúc dịu dàng. Những bức ký họa Diên trong rất nhiều tư thế. Cái này vẽ khi Diên cười, cái này là lúc Diên đứng bên giá vẽ, cái này vẽ khi Diên đang ngồi nghịch violon ở quán Mộc, cái này là khi Diên nhíu mày suy nghĩ…tất cả đều rất sống động và rất có hồn. Một lá thư nho nhỏ, lá thư xin lỗi. Xin lỗi vì Quang đã giấu Diên nhiều chuyện, xin lỗi vì đã không thể tiếp tục sống, xin lỗi vì đã để Diên lại một mình, Xin lỗi vì đã không tiếp tục làm chỗ dựa cho Diên. Quang mong Diên hãy sống tốt, cười thật nhiều và đừng khóc nhé. Quang sẽ luôn dõi theo Diên. Luôn cầu mong Diên được bình an.
Café Mộc chiều hơi vắng. Diên vào quán gọi 2 cappucino nhiều sữa. Cô nhóc phục vụ bưng ra, Diên giật mình. Một thói quen cũ. Diên bật khóc, cô bé bối rối rồi nhẹ nhàng đi khuất vào phía trong. Diên khóc, ôm chặt lá thư, khóc rất khẽ và cũng gọi tên rất khẽ:
- Quang ơi!!!
Chiếc ipod vẫn quay liên hồi phát ra những giai điệu của ca khúc Brown eyes, bên ngoài quán ở ngã tư thứ nhất đèn giao thông đã chuyển từ đỏ sang xanh.
[Blog Việt]