Có khi điện thoại reo lên, lũ bạn rủ đi chơi, nó lại vội vàng nói với mẹ “ba mẹ ăn cơm đi, lát con đi ăn với bạn”. Nó thấy trong mắt mẹ có chút buồn, trên mặt ba chút thất vọng.
Mấy năm mẫu giáo hay cấp tiểu học, bữa cơm chiều với nó là giờ giải lao sau những phút chạy chơi long nhong trong xóm, về nhà mẹ bảo tắm rửa sạch sẽ rồi rửa tay ngồi vào bàn ăn. Trong ký ức của nó, đến đó là hết.
Lên cấp 2, vẫn ăn cơm đều đặn ở nhà với ba mẹ, bàn ăn cũng tíu tít mỗi buổi chiều, có tiếng cười với những mẩu chuyện vặt trong lớp của hai đứa nhỏ. Rồi nó tất bật với việc học cho những năm cuối cấp, mấy buổi tối đi học thêm về trễ, nó ăn cơm một mình vì sợ ba mẹ phải đợi nó lâu. Bữa cơm chỉ có vài ngày là đủ mặt cả nhà. Có lúc đi học về mệt, mặt cau có rồi nó chui luôn vào phòng, giận vô cớ cái bữa cơm mà mẹ đã chừa phần riêng.
Giờ lên thành phố, nó mới tiếc những bữa cơm chiều cả nhà ăn cùng nhau, hối hận vì những lần nó hậm hực không ăn cơm, mà lỗi đâu phải của ba mẹ. Nó giận nó những chiều đi học về chẳng thèm mở miệng nói năng câu nào, sao nó không biết rồi có ngày nó sẽ hối hận vì cái thái độ đó đối với những người mà nó vô cùng thương yêu.
Những ngày học xa nhà, nó thèm cuối tuần được về bên cái bàn tròn gỗ đen nó đã ngồi cùng ăn cơm với cả nhà suốt mười mấy năm qua, từ lúc nó còn cầm rớt lên rớt xuống cái muỗng đến lúc nó bước vào đại học. Có khi điện thoại reo lên, lũ bạn rủ đi chơi, nó lại vội vàng nói với mẹ “ba mẹ ăn cơm đi, lát con đi ăn với bạn”. Nó thấy trong mắt mẹ có chút buồn, trên mặt ba chút thất vọng, sao nó không biết là ngoài nó thì có người còn mong hơn những bữa cơm chiều đầy đủ mọi thành viên trong gia đình.
Chiều nay nó về, nghe mẹ nói “nhà không có tiếng trẻ con, buồn thật!”, nó thấy nhói trong lòng… Rồi sẽ đến một lúc nào đó, những bữa cơm chiều chỉ còn bóng hai người lặng lẽ, như thời gian đang lặng lẽ trôi qua….
[Sưu tầm]