Người Hùng Của Chính Mình

Tác giả: Đang cập nhật

Tôi đã từng muốn đổ gục, muốn ngã khụy bản thân này trên đôi chân, trong cảm xúc, và trong những tâm trạng chính tôi.
Tôi đã từng muốn tìm đến thiên thu trong những ngày chếnh choáng nhất. Khi ấy, hơi thở tôi lan rộng về một khoảng không, lòng tôi đã bấn loạn, tôi mang một chút men, một chút chực chờ, và một ít niềm kiêu hãnh với những chính kiến bị xem thường, bỏ rơi.
Tôi tuyệt vọng...
Nhưng ở một nơi nào đó phía sau những góc khuất, khi con người ta muốn thả đi một số phận. Khi tôi đứng giữa ranh giới cuộc đời và một vùng trời bí mật của những khám phá. Tôi muốn làm một nửa của chính mình, và một nửa của những điều đang lan ra không tưởng.
Tôi rũ bỏ hết tâm can mình, xé rách toang những ma mị đã đi xuyên qua đêm tôi. Thế rồi những bông hoa cũng khẽ nở trên nỗi đau, những an yên tự chính cõi lòng tôi dâng đầy, tràn ra.
Tôi nhận ra, những phút yếu mềm nhất đã dạy cho tôi cách để trở thành một con người mạnh mẽ trở lại.
Đến giờ phút này, có đôi lúc tôi tự ngắm nhìn lại mình trong chiếc gương của kỉ niệm. Tôi vẫn hay bật cười vì một tiếng mưa, một nụ hôn tròn vẹn nhưng không tình yêu chân thành của khối óc. Tôi thấy mình đã lãng phí quá nhiều thời gian chỉ để ngụy biện cho riêng mình một điều không bao giờ mà bản thân tôi có thể.
Rút cuộc tôi hối hận, tôi thương tiếc cho những năm tháng đã qua, và những dĩ vãng còn ngập triền miên nơi ngày đầy ảo vọng.
Ai đó có thể tiều tụy, có thể mất đi bản năng, nhưng trong tôi. Tôi không hề muốn làm một con người nhu nhược và hạ thấp mình đến thế.
Tôi luôn cố gắng tôn trọng mọi điều, trân trọng những chính kiến mà cuộc sống này đưa ra. Dẫu có bước qua nỗi đau như khi đi với đôi chân trần bước qua miền cát bỏng. Những cái gai độc của cuộc đời đã làm cho đôi gót chân tôi chai sạn hơn. Có lẽ những bài học cũng làm cho bản thân tôi biết vững vàng hơn, tự tin hơn khi gặp phải bất cứ chuyện gì đang sẵn sàng nhảy ra ngay trước mắt bây giờ.
Ai đó vẫn thường nói chẳng bao giờ bạn có thể gục ngã ở dòng đời này cả. Khi ai đó xô bạn ngã xuống, bạn có hai quyền lựa chọn. Một là sẽ chọn cách đứng lên để đối mặt và đi tiếp, hai là bạn sẽ bỏ mặc, buông xuôi thoái thác cho số phận tự định đoạt chính mình. Chắc chẳng ai sẽ ngu muội để chọn cách thoái thác và buông xuôi cả. Vì những kiệt cùng luôn là điểm xuất phát cho mãnh liệt nhất, nơi những con người thống khổ muốn tự mình vượt lên.
Tôi cũng nhận ra rằng cuộc sống này, khi con người ta càng đi qua đau đớn, càng hiểu những chua chát và thất bại cay đắng bao nhiêu. Thì khi họ có muốn làm gì đó với ai, họ cũng sẽ nhìn vào bản thân mình để hành xử rất kĩ càng.
Họ luôn mở lòng nhân từ với nụ cười, luôn bao dung khi có thể bao dung. Dẫu điều đó có thể gây tổn hại đến họ, có thể làm cho họ phải ngỡ ngàng hay đôi khi nó phản trắc lại chính suy nghĩ trong họ. Nhưng không, họ chấp nhận những điều mà ai đó đã phũ phàng nhất, ai đó cay độc nhất, và sau cùng họ dành chính những cách chấp nhận để nhân từ cho mọi thứ.
Và...
... Cuộc sống là những giai điệu những bài ca, luôn có ở trong nhiều lĩnh vực. Nhưng trong mỗi lĩnh vực, con người đều cần đến một thứ đó là lòng tự tin, niềm kiêu hãnh, cách đối nhân xử thế giữa người với người, nghệ thuật giao tiếp với xã hội.
Người khôn khéo, nhân từ thì luôn được lòng tất cả. Kẻ thủ gian sẽ phải hứng chịu chính những điều mà mình đã gây ra bằng nhiều cách. Có thể ai cũng có lúc này, lúc kia, ai cũng có lòng ích kỷ ghen tuông. Nhưng ở một góc độ nào thì trong mỗi người lại bùng phát khác nhau. Cho nên ai là người có cái nhìn rộng nhất, nhiều phía nhất sẽ là người thành công trong mọi mặt. Và ngay từ những sân si của cuộc đời này vẫn sẽ luôn có một lý tưởng sống nhất định, thật rõ ràng.
... Nhân sinh là một quy luật, và con người sống trong quy luật cũng cần biết nguyên tắc vàng của quy luật đó. Sống không hẳn vì mình, cho mình, mà phải vì mọi người.
Khi bản thân đặt mình vào ai đó, chính ta sẽ có được cái nhìn phản diện lại sâu sắc hơn. Kể từ đó, mỗi khi làm gì và đưa ra một lời nói, một hành động, một phát ngôn, chúng ta đều quan tâm đến lợi ích và cảm giác của những người xung quanh trước tiên.
Bây giờ tôi chưa dám nói là mình nhiều trải nghiệm rồi, chưa dám nhận mình là con người hoàn toàn chín chắn ở lứa tuổi của mình.
Tôi cũng không ngạo mạn tự xưng rằng tôi là người có lòng nhân từ nhất, bao dung nhất, và biết quan tâm người khác nhiều nhất. Tôi chỉ biết đến giờ phút này, trong bản thân ít ra mọi thứ cũng nằm yên như một quỹ đạo có hướng được xác định.
Những cảm xúc, lý trí và tâm trạng đều có một điểm chung là đã vững vàng hơn rất nhiều...
Cuộc sống còn ngày mai, thì tôi còn đương đầu với nhiều thử thách. Còn tình yêu thì tôi còn nấu chảy bản thân mình để cháy hết với con tim. Còn những vỡ đổ, thì tôi còn sự hy vọng riêng tôi.
Tôi đang tự tin để đứng vững trên đôi chân, đang làm và cống hiến với thời gian qua từng ngày ngắn ngủi. Đang rất yêu, và rất trân trọng tình cảm. Đang rất gần, và rất thân thiện với nhiều người hơn.
Tôi đang rất sẵn sàng để đối mặt với thêm mọi sọng gió.
Bởi tôi tự tin, tôi đứng vững. Tôi có quyền kiêu hãnh và làm người hùng của chính tôi...
[Sưu tầm]