Xưa, có một người rất ham ăn, thấy gì cũng muốn ăn một miếng, nếm thử một chút. Cũng chính vì điều này, vợ của anh đã không ít lần quở trách.
Có một ngày, vợ anh về nhà mẹ đẻ, anh rảnh rỗi không có gì làm, liền đi đến nhà vợ xem thử. "Ơ, sao anh lại chạy tới đây?", vợ anh hỏi theo bản năng.
"Ở nhà không có việc gì làm, qua dây gặp em. Em đang làm gì?".
"Còn có thể làm gì, giã gạo thôi. Anh vào phòng ngồi chút, em sẽ vào ngay".
Người chồng ham ăn nhìn thấy hạt gạo trắng xóa vừa giã ra, lại mắc chứng bệnh cũ, nhịn không được lén lén lấy một nắm gạo ngậm trong miệng.
"Tôi hỏi trong nhà như thế nào? Anh không nói một tiếng mà đi đến đây thế này, người trong nhà có biết không?".
"Ừ!". Vì gạo trong miệng chưa kịp nuốt vào, anh dành ngậm chặt miệng "ừ" một tiếng.
"Tôi nói chuyện với anh đấy! Anh đã thăm hỏi người nhà chưa? Nếu không, mẹ lại giận đấy!". Anh cũng không lên tiếng.
"Anh hôm nay sao thế? Câm rồi à? Bình thường còn nói được, làm sao bây giờ lại... chứ! Miệng của anh tại sao lại phù lên rồi?".
Cả miệng anh ta đều là gạo, muốn nói cũng nói không được, nhưng lại sợ vợ cười, hết cách, đành cố nhịn không nói, khuôn mặt kìm nén đến đỏ rực.
Người vỢ nhìn thấy bộ dạng khó chịu của anh, liền dùng tay sờ vào miệng anh, cảm thấy cứng cứng, sợ quá vội chạy đi tìm cha của cô: "Cha, cha, chồng của con vừa mới trở về, không biết ở nhà mắc phải bệnh lạ gì, miệng phù lên, ngay cả nói chuyệrr cũng không nói được!".
"Vừa đến tại sao lại bệnh rồi?", cha của cô ngạc nhiên hỏi.
"Vâng, lúc đến vẫn còn tốt, còn hỏi con làm gì, vừa chớp mắt miệng đã phù đến cứng đơ".
"Đây quả là một bệnh lạ, ta phải nhanh chóng đi tìm đại phu đến xem", cha của cô vội vàng đi mời đại phu.
Đại phu đến rất nhanh, trước tiên ông thăm hỏi một chút về bệnh tình, lại sờ vào miệng anh ta, đắc ý nói một câu chắc chắn: "Bệnh này rất nguy hiểm, thật may là tôi đến kịp lúc, nên còn có thể chữa khỏi. Nhưng mà, phải dùng dao mổ miệng ra, lấy vật bên trong ra mới được!".
Người chồng ham ăn nghe nói dùng dao cắt miệng, bị dọa đến mặt tái mét. Nhưng đang có nhiều người như thế, anh không dám nôn gạo ra, đành lắc đầu lia lịa, tỏ ý không cần.
"Không sao đâu", đại phu an ủi anh nói: "Trong linh vực này, y thuật của tôi là cao minh nhất, tôi bảo đảm không để anh thấy đau. Nếu không, tính mạng của anh sẽ khó giữ". Lại căn dặn mọi người xung quanh:
"Mọi người giúp tôi giữ chặt anh ta, nhất định đừng để anh ta động đậy! Tôi phải bắt đầu mổ, nếu không sẽ không kịp!"
Nói xong, ông cầm lấy một con dao sắc bén, khoét miệng anh một lỗ, nhưng cái lấy ra từ miệng anh lại không phải là miếng thịt phù thũng mà lại là những hạt gạo trắng xóa. Lúc này, mọi người mới hiểu tại sao miệng anh lại phù lên.
Người chồng tham ăn làm sai vẫn không dám thừa nhận, kết quả không những bản thân phải chịu đựng đau đớn, còn để lại trò cười cho đời sau.
Câu chuyện về nữ giới - Bành Học Vân - NXB Lao động xã hội