Mưa xa

Tác giả:

Khuôn viên trường trong những giờ học yên vắng đến lạ, hôm nay tôi ở lại trường vì có giờ học ngoại khóa vào buổi chiều. Cái cảm giác này, đã bao lần tôi bắt gặp mình thơ thẫn trong dòng cảm xúc miên man của những buổi trưa vắng lặng như thế này. Sau giờ ăn trưa, tôi mang theo trên mình chiếc ba lô con cốc dùng để đựng tập sách của mình lững thững đi về khoảng đất trống sau trường. Đây là nơi mà theo tôi đó là nơi đẹp nhất của ngôi trường không quá lớn này. Hàng cây tràm xanh um trong cái nắng giữa trưa chạy dài theo hàng ghế đá, tôi chọn cho mình một nơi khá yên tĩnh mặc dù trong giờ học của các lớp buổi chiều, ngôi trường cũng đã khá là yên tĩnh lắm rồi. Tôi ngồi đó thả hồn mình vào gió, tranh thủ đọc cho xong quyển sách tôi vừa mượn từ thư viện sáng nay. Tôi đọc nhưng tôi nhận ra tâm trí mình không để trong quyển sách, từng câu chữ dường như không vào đầu tôi tí nào cả, đầu óc tôi bây giờ đang mong lung thế nào đó mà ngay cả tôi cũng không biết nữa. Tôi thấy mình lạc lõng giữa nơi này quá, dù xung quanh tôi có rất nhiều người bạn, nhưng họ cơ bản không hiểu tôi hay nói cách khác đó là tôi không bắt kịp với nhịp sống khá là khác với con người tôi nơi tụi bạn.
Có nhiều lúc, tôi cũng muốn bắt chuyện, cũng muốn làm quen với những người bạn mới, cái nổi cô đơn của một con người đa sầu đa cảm làm cho tôi có một khát khao mãnh liệt làm quen bạn mới. Thế nhưng chỉ cần nói chuyện vài câu gọi là xã giao với tụi bạn trong lớp, tôi đã nhận ra sự khác biệt quá xa giữa tôi với chúng. Cái khác biệt đầu tiên đó là về tuổi tác, so với các bạn trong lớp, tôi lớn hơn tụi nó một tuổi, chẳng qua là vì sức khỏe không cho phép cho nên tôi đã phải bỏ dỡ một năm. Trễ nải với bạn bè, tôi cảm thấy mặc cảm vô cùng, năm đầu tiên tôi thi vào ngôi trường này tôi đã lấy cho mình một số điểm khá cao và được chọn vào học lớp chọn của trường. Thế nhưng, áp lực học tập, khối lượng bài vở nhiều tôi bắt đầu lao đầu vào sách vở, lao đầu vào những con chữ mà chẳng mảy may quan tâm đến sức khỏe của mình. Tôi quên mất một điều rằng nếu tôi không có sức khỏe thì ước mơ của tôi cũng không thực hiện. Cho đến một ngày không xa, chỉ khoảng chừng hết học kì một của năm lớp mười, cơ thể tôi bắt đầu lên tiếng chống đối tôi vì tôi đã ђàภђ ђạ nó quá nhiều, tôi cảm thấy choáng mỗi khi ngồi học bài đứng dậy. Tình trạng này còn kéo dài trong một thời gian với số lượng càng ngày càng tăng, nếu lúc trước mỗi khi tôi ngồi học lâu đứng dậy hoặc là ngồi lâu đứng dậy tôi mới có cảm giác bị choáng thì bây giờ có khi đang ngồi học thì những con chữ trước mặt tôi cũng quay theo chiều kim đồng hồ rồi ngược chiều kim đồng hồ rồi không theo một chiều nào cả.
Nhưng tôi ngoan cố lắm, cứng đầu lắm, chẳng nói cho ai biết đâu, tôi nghĩ đó cũng là chuyện bình thường thôi, bất kì một cô cậu học sinh nào mà chẳng vậy đôi lần, thế là tôi lại tiếp tục với thói quen thức khuya, dậy sớm, ăn uống qua loa cho qua bữa rồi miệt mài với trang sách. Khổ thân tôi thay, cái ngày cuối cùng của kì thi học kì một, tôi vừa bước ra khỏi phòng thi thì dường như đôi chân tôi không còn đủ sức để đỡ lấy cả thân thể của tôi nữa. Đầu óc tôi quay cuồng trong mớ hỗn độn của bài vở, những con số của môn toán xen lẫn những con chữ của môn văn, những phương trình hóa học xen lẫn với những sự kiện lịch sử, các công thức lí hòa quyện vào từng địa điểm trên bản đồ hành chính Việt Nam. Cuối cùng trước mắt tôi là một màu đen. Tôi ngất trước phòng thi. Đó là điều tôi được biết khi tôi dần tỉnh lại sau một giấc ngủ dài tại chiếc giường bệnh viện. Xung quanh tôi đó là những gương mặt lo lắng của ba mẹ, một số bác sĩ quanh tôi họ đang làm cái gì đó mà tôi không nhìn thấy rõ vì cái kính của tôi lúc này không biết đang ở đâu.
Thấy tôi mở mắt, một cô y tá lại hỏi tôi một số câu hỏi gì đó mà đôi tai của tôi lúc này chẳng nghe gì cả, tôi mơ hồ nhận ra mình vừa ngủ ở bệnh viện với bộ áo dài trắng nữ sinh. Thế là tôi dần nhắm mắt lại theo quán tính, đôi mắt tôi đang lên tiếng rằng nó chưa muốn mở ra, đôi tai tôi cũng đang lên tiếng rằng nó chưa muốn nghe cái gì cả, ngay cả đầu óc tôi bây giờ cũng vậy, não tôi dường như đang điều khiển mọi cơ quan khác đứng yên không được hoạt động vì ngay cả nó cũng đang không muốn hoạt động. Một lúc lâu sau, khi não của tôi nghỉ ngơi đầy đủ, nó vươn vai một cái rồi ra lệnh cho các cơ quan khác hoạt động trở lại, mắt tôi bắt đầu mở và nhìn thấy rõ hơn lúc nảy, tai tôi nghe rõ câu hỏi của cô y tá khi nảy hơn, miệng tôi có thể bập bẹ nói vài câu ngắn gọn. Nói chung là cơ thể tôi dần bình thường trở lại.
Tôi bị hạ canxi đường máu vì ăn ngủ không đủ giấc, mẹ tôi đã la tôi rất nhiều lần về chuyện ấy, ba tôi thì chỉ nhìn tôi với ánh mắt thương xót cho con gái yêu quý của ông đã không biết thương bản thân mình như ông đã từng dạy. Từ cái ngày định mệnh đó, tôi thường xuyên cảm thấy cơ thể tôi chống đối lại tôi, số lần tôi xuất hiện ở bệnh viện có lẽ nhiều hơn số lần tôi xuất hiện ở lớp học. Thì cũng nhờ vậy mà cuối năm tôi không đủ điều kiện để lên lớp vì số buổi nghỉ quá nhiều và bài vở cũng chẳng học được bao nhiêu. Như thế thì chuyện gì đến nó cũng sẽ đến, tôi bây giờ ngồi lại học chung với một đám nhóc tì nhỏ hơn mình một tuổi ở cái lớp cá biệt của trường. Cái ngày tôi biết được tin tôi phải vào học lớp mười b mười ba, cái lớp huyền thoại với tôi thì tôi đã mang trong mình một cảm giác quá ư là khó chịu rồi. Bước vào lớp, toàn những gương mặt “tiêu biểu” của khối đầu tiên, nơi hội tụ những học sinh có điểm thi thấp nhất. Cảm giác từ một học sinh lớp chọn xuống là một thành phần trong một lớp cá biệt nó khiến tôi cứ tưởng mình vừa trải qua một giấc mơ, một cơn ác mộng mà tôi vẫn chưa thể nào chấp nhận được cho đến bây giờ khi tôi ngồi đây và nhớ lại những gì đã qua thì cái thời gian tôi bước vào cái lớp “huyền thoại” này cũng đã được hai tháng rồi.
Hai tháng, thời gian đó mà nói tôi chưa làm quen được với một người nào trong lớp thì có lẽ là hơi quá, nhưng tôi chỉ có thể nói chuyện với tụi nó dừng lại ở cái mức xã giao là cùng. Bạn nói tôi khó gần cũng được, khép kín cũng được, nhưng đơn giản là những đứa chung lớp với tôi lại không hợp với tôi ở quá nhiều điểm. Cách xưng hô của tụi nó cũng làm tôi cảm thấy khó chịu và không hòa nhập được với tụi nó rồi, cái từ “chị” cho tôi một cái cảm giác tôi lớp hơn tụi nó rất nhiều, già hơn tụi nó rất nhiều rồi. Tôi mơ màng nhớ về những chuyện cũ, suy nghĩ chuyện bây giờ thì bất chợt bên tai tôi vang lên một tiếng sáo trúc nghe êm ái làm sao. Tôi không biết được tiếng sáo ấy từ đâu mà ra nhưng cái cảm giác lúc này là một cảm giác cực kì thoải mái, không còn suy nghĩ nào nổi lên trong đầu tôi nữa, không còn một hồi ức nào trỗi dậy trong đầu tôi nữa. Dòng suy nghĩ của tôi bây giờ đó là một dòng sông mùa thu, yên bình lắm, lặng lẽ lắm, nhẹ nhàng trôi theo làn gió phương nào. Khi tiếng sáo dừng lại thì cũng là lúc một giọng nói vang lên ngay phía sau lưng tôi:
- Trả tiền công thổi sáo cho anh đi cô bé.
Tôi quay lại, à thì ra là anh Lực, một anh chàng thuộc lớp chọn của trường, là ngôi sao trong lòng nhiều cô gái. Tôi biết anh qua những buổi lễ sơ kết học kỳ cũng như tổng kết năm học, lúc nào cái tên Nguyễn Trần Lực cũng xuất hiện kèm theo cái danh hiệu học sinh giỏi nhất khối khiến cho khối các cô nàng phải nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ. Tôi càng không ngờ có một ngày tôi lại có thể nói chuyện với anh như thế này vì nhìn bề ngoài anh có vẻ hơi lạnh một chút, gương mặt của anh chẳng khi nào tôi thấy một nụ cười xuất hiện. Có lẽ cũng chính vì vậy mà hình ảnh của anh trong mắt của bao nữ sinh trường này nó rất giống với những anh chàng trong các bộ phim thần tượng xứ Hàn, còn trong mắt tôi anh là một con người khó gần, khó chịu, khó ưa, nói chung là khó tùm lum khó nên tôi chẳng mảy may nghĩ rằng cái con người như vậy lại có thể biết thổi sáo hay như vậy. Tôi ngơ ngác trả lời:
- Trả tiền gì cơ?
- Tiền công thổi sáo của anh chứ tiền gì? Anh ngồi thổi sáo cả buổi có người ngồi nghe mê say mà còn không đưa tiền là sao ta?
- Ai bắt anh thổi đâu, em đâu có lại nói với anh rằng anh phải thổi sáo cho em nghe đâu mà giờ anh lại đây đòi tiền là làm sao?
- Anh thật bất ngờ với cái cách trả lời của em đó cô bé, chưa một ai nói chuyện với anh như vậy cả.
- Chưa có thì bây giờ có nhé, em chưa đòi anh trả tiền bồi thường vì làm phiền không gian của em mà anh còn dám lại đây đòi tiền công thổi sáo nữa à?
Cuộc nói chuyện của tôi và anh cứ thế kéo dài với một không khí không mấy thoải mái. Nói chuyện với anh, tôi mới biết được rằng anh là một người vui tính, không khó gần như tôi nghĩ và có lẽ tôi bắt trúng tần số nói chuyện của mình. Từ ngày tôi bước chân vào lớp này chưa bao giờ tôi nói nhiều đến như vậy, ngay cả tôi cũng bất ngờ về chính mình, hình như sau nhiều ngày không nói chuyện thì khi con người ta bắt gặp một người hợp ý thì sẽ nói nhiều hơn để bù lại những ngày im lặng thì phải. Nói huyên thuyên một hồi, anh mới hỏi tôi một câu mà theo tôi nghĩ nó phải là câu để mở đầu của tất cả câu chuyện, đúng là một người ngược đời và khác người:
- À, nói chuyện từ nảy giờ mà anh quên, em tên gì vậy?
- Giờ anh mới nhớ ra là phải hỏi tên người khác đấy à, em tưởng những thiên tài thì sẽ không cần hỏi mà vẫn biết tên người khác ấy chứ.
- Anh hỏi cho có hỏi vậy thôi chứ anh biết tên em lâu rồi cô bé.
- Anh biết tên em á?
- Chứ sao, có phải em tên Thương hay không?
- Sao….sao….sao anh biết?
- Thì như em nói vậy đó, thiên tài thì không cần hỏi tên mà vẫn biết tên người khác như thường đó thôi.
-Anh đùa đó à?
- Đâu, anh có đùa bao giờ đâu, anh là một người không thích đùa cho lắm đâu, cô bé.
- Sao anh cứ gọi em là cô bé thế?
- Tại anh thích, với lại cô bé, nghe hay mà.
- Không tranh luận với anh nữa, em đến giờ lên lớp rồi. Chào!
Nói rồi tôi đứng dậy mang ba lô lên vai và bước đi những bước dài đầy vẻ tự tin, chỉ nghe từ sau vọng lại tiếng của anh trong gió: “Cẩn thận đấy, giữ gìn sức khỏe nhé, cô bé ngang ngạnh.” Tôi đưa tay lên ra hiệu cho anh biết tôi đã nghe những gì anh nói còn chuyện có tiếp thu hay không đó là chuyện của tôi. À mà lạ thật, tại sao anh lại biết tên tôi, tại sao anh lại biết sức khỏe tôi không tốt? À mà cũng phải thôi, năm trước tôi thường hay ngất đi trong lớp hay bất cứ nơi nào trong trường thì việc một người biết sức khỏe tôi không tốt là chuyện bình thường, còn việc biết tên tôi thì tôi không tìm ra một lí do nào để giải thích được cả. Ở ngôi trường này, những anh chị đi trước, những người bạn học chung với tôi lúc trước khối người biết mặt tôi, nhưng cũng đâu có ai biết đến tên của tôi đâu, vậy tại sao anh lại biết. Nhưng làm cách nào anh biết tên tôi nó có quan trọng với tôi lúc này bằng việc tôi phải để dành tâm trí để lên lớp không? Chắc là không, vậy tại sao tôi phải suy nghĩ về một chuyện không liên quan như vậy cơ chứ. Bước vào lớp, có những ánh mắt dò xét bắt đầu xuất hiện, có những tiếng xì xầm bắt đầu xuất hiện từ khi tôi vừa đưa bộ mặt lạnh như tiền của mình bước vào.
Bất chợt có một cô bé bước lại chổ tôi, là một đứa bình thường không mấy thân thiết với tôi và số lần tôi nói chuyện với nó trong hai tháng này có thể đếm trên đầu ngón tay, con bé vừa bước lại, nụ cười có phần “gian gian” của nó khiến tôi không biết nó định nói cái gì, con bé nói:
- Chị khai thật đi, chị với anh chàng hotboy của trường có quan hệ gì?
“Anh chàng hotboy?” À thì ra là chắc có đứa nào đã nhìn thấy cảnh tôi và anh Lực tranh cải với nhau ở bãi đất trống sau trường rồi lại vào lép xép với tụi bạn trong lớp. Thế mà tôi cứ tưởng có chuyện gì lớn lao lắm chứ, tôi cười nhẹ một cái, cái nụ cười phải nói là khó coi đến khó chịu luôn, nhưng chắc có lẽ con bé sẽ không kịp thời gian để ý tới chuyện tôi cười với nó như thế nào, nó chỉ quan tâm đến câu trả lời của tôi mà thôi. Tôi trả lời sao đây? Nếu tôi chối thì liệu có ổn không khi câu hỏi của con bé chỉ mang tính xác minh chứ không mang tính dò hỏi. Nếu như tụi nó đã có câu trả lời của mình rồi thì liệu sự phản bác của tôi có hiệu quả không? Thôi thì đành cho nó một câu trả lời mở, để nó muốn hiểu thế nào thì hiểu vậy:
- Tùy em thấy thế nào thì hiểu thế ấy thôi chứ chị biết nói gì bây giờ.
- Không phản bác tức là đồng ý rồi đúng không?
- Chị có nói đồng ý bao giờ đâu? Bởi đơn giản chị không biết ý của em như thế nào thì làm sao đồng ý được, chị chỉ nói là tùy em suy nghĩ thôi.
Tôi kết thúc cuộc nói chuyện bằng một nụ cười cùng một câu nói lịch sự:
- Vậy bây giờ em có chịu cho chị vào chổ ngồi chưa hay là hôm nay em muốn chị đứng ngoài đây để học?
Con bé né ra và tôi bước vào chổ, ngồi xuống và bắt đầu soạn ra những quyển tập sách cần thiết cho tiết học sắp bắt đầu. Trong đầu tôi dâng lên một ý nghĩ, “không biết tụi nhóc này sẽ nghĩ như thế nào và làm ầm ỉ ra sao về việc này nữa. Chắc là những ngày tháng yên bình sắp kết thúc rồi.” Suốt buổi học, tôi không cho tâm trí mình bay xa chổ nào khác ngoài bài giảng của cô trên bục giảng. Tôi chăm chú nghe giảng và hăng say chép bài nhưng tôi lại lười phát biểu, vì đơn giản tôi muốn phát biểu những ý quan trọng của bài và những chổ nào tôi thật sự không hiểu thì có lẽ sẽ tốt hơn. Tiếng chuông hết giờ vang lên, khối buổi chiều còn học một tiết cuối nữa cũng có nghĩa tôi phải ngồi chờ thêm bốn mươi lăm phút nữa mới có thể ra về vì tôi đi xe đưa rước của trường. Chọn cho mình một góc ngồi ít ai có thể ngồi chung để mà bắt chuyện nhất cho đến khi những đứa bạn chung lớp với tôi ra về hết tôi mới bước ra ngoài ghế đá ngay dưới góc một cái cây lớn mà ngay cả tôi cũng không biết tên là gì nữa. Ngồi thẩn thờ, tôi có cảm giác chán nản cái cảnh phải chờ đợi này lắm rồi, bốn mươi lăm phút ngồi yên chờ đợi nếu có một người cùng nói chuyện phím sẽ vui hơn nhiều nhưng lại chẳng có một ai. Bất chợt anh Lực bước lại nơi tôi ngồi, chậm đưa ra trước mặt tôi là một cuốn sách của Nguyễn Nhật Ánh cùng câu nói:
- Cô bé hậu đậu, bỏ quên sách đây này, nếu như hồi trưa này anh không giữ giúp em chắc bây giờ đã mất rồi.
- Cảm ơn.
- Chỉ đơn giản là cảm ơn thôi à?
- Chứ giờ anh muốn em phải làm gì nữa thì anh mới hài lòng đây?
- Không cho anh ngồi chung à? Anh cũng phải chờ tới bốn mươi lăm phút nữa đấy.
Tôi nép qua một bên chùa một chổ đủ cho một người ngồi trên băng ghế đá. Thế rồi câu chuyện lại bắt đầu, cũng là những câu chuyện không đầu, không cuối, không chủ đề, đủ đê cả hai cùng Gi*t thời gian mà thôi. Nhưng lần này dường như anh quan tâm đến cuốn sách của tôi hơn, anh hỏi huyên thuyên về những chuyện liên quan đến sở thích đọc sách của tôi và xung quanh thần tượng của tôi. Được hỏi đúng chủ đề, tôi chỉ biết nói, nói và nói, cho đến khi bất chợt nhận ra mình nói quá nhiều thì tôi lại im lặng. Cái cách tôi chuyển từ ồn ào sang im lặng chỉ trong một cái chớp mắt nên khiến anh hơi bị ngỡ ngàng, anh hỏi:
- Sao em không nói nữa?
- Hết rồi, em biết nói gì đây?
-Hết thì phải nói hết chứ sao lại tự dưng im lặng như vậy.
- Tại em thích như thế, anh có ý kiến gì à?
- Không, anh có nói gì đâu, đúng là em lắm lời thật đấy.
- Này, là ai hỏi em thế nhỉ? Là ai muốn em cho biết những chuyện này thế nhỉ? Anh lạ thật đấy chứ chẳng phải đùa đâu, lúc thì bảo người khác nói lúc lại bảo là người khác lắm lời, chẳng hiểu nổi anh thuộc vào dạng người nào nữa.
- Là dạng người khó gần, khó chịu, khó ưa, nói chung là khó tùm lum.
Tôi hơi giậc mình một chút tại sao anh lại biết những gì tôi nghĩ về anh như vậy chứ, ૮ɦếƭ mất, nếu như một người “khó tùm lum” như vậy biết mình không ưa gì anh ta thì đời mình coi như đặt dấu chấm hết từ nay mất.
Thế nhưng, không như tôi nghĩ, anh là một người nói chuyện chẳng mấy nghe vừa tai, nhưng những lời nói đùa của anh lúc nào cũng làm tôi cảm thấy thoải mái. Gần bên anh, tôi có cảm giác tôi không cần phải che đậy gì cả, tôi được là tôi, là một cô bé lắm lời như anh vẫn thường nói, là một người hay cười, hay nói huyên thuyên nhiều chuyện trên trời dưới biển. Thời gian cứ thế trôi và tôi cứ thế nhận ra tình cảm của mình dành cho anh nó khác đi từng ngày từng ngày một. Tôi thường dõi theo anh trên sân trường, thường cười mỗi khi bắt gặp nụ cười của anh, cảm thấy hạnh phúc vì những quan tâm của anh dành cho tôi, cảm thấy vui khi được nói chuyện với anh và cảm thấy buồn một chút khi có những lúc anh vô tâm hơn với mình. Sau một thời gian tiếp xúc, tôi biết anh là một kẻ si tình, mối tình cũ với một người cũng là bạn từng học chung lớp với tôi năm lớp mười đầu tiên khiến anh không thể nào quên được. Anh thường xuyên nhắc đến người ấy trong những lần nói chuyện với tôi như nhắc về một miền kí ức êm đẹp của anh, nhắc về một vùng đất đầy hoa và gió của anh. Tôi không dám làm phiền cảm xúc của anh, những lần như vậy tôi có cảm giác hơi buồn một chút nhưng chỉ là một chút thôi vì tôi biết anh là một người sống thiêng về tình cảm và ai cũng có cho mình một quá khứ, vậy tại sao tôi lại không cho anh nhớ về quá khứ của mình, nhắc về quá khứ của mình, dù cho điều đó có làm cho tôi cảm thấy đau vô cùng.
Tôi không trách anh, tôi chỉ trách tôi, trách tôi tại sao lại yêu anh vô cớ như vậy, trách tôi tại sao lại không dứt khoát với trái tim của mình như vậy để bây giờ khi ngồi đây nghe anh nhắc về quá khứ của anh, tôi lại có một cảm giác gì đó lạ lắm nổi dậy trong lòng, phải chăng là đau? Tôi cũng không biết nữa, chỉ biết rằng chính cảm giác ấy làm tôi cảm thấy rất khó chịu, cảm giác ấy làm tôi cảm thấy ganh tị với quá khứ của anh, cảm thấy ganh tị với cô gái vô tâm đã chiếm lấy gần như là trọn vẹn trái tim của anh mà lại vô tâm đánh rơi nó. Nhưng tại sao tôi lại ganh tị? Tại sao tôi lại thấy đau? Chẳng phải lúc trước tôi bất cần lắm sao? Tôi nói nhiều lắm đó sao? Vậy mà bây giờ tôi như trở thành một con người khác hoàn toàn vậy, tôi cảm thấy tôi cần có anh, cần có một người kể chuyện vui mỗi khi tôi buồn, cần một người không cần biết tôi buồn vì chuyện gì mà vẫn cứ làm cho tôi cười trước đã. Cần lắm một người như vậy, và người đó có lẽ là anh, anh đã đến bên tôi ngay lúc tôi cần lắm một người để chia sẽ, thế nhưng tại sao tôi lại có cảm giác rằng giữa tôi và anh luôn có một khoảng cách vô hình nào đó to lớn lắm, rộng lắm, rộng đến nổi anh không thể nào nói lời yêu tôi và tôi cũng vậy.
Thế rồi, năm học dần qua và ngày mà tôi gặp anh cũng dần ít lại, anh năm nay cuối cấp, bận bù đầu với bài vở và những kì thi đang ở trước mặt. Có lúc tôi cũng muốn nhắn cho anh một tin nhắn hỏi thăm rằng dạo này anh thế nào. Cầm điện thoại lên , soạn tin nhắn và rồi thay vì nhấn nút gửi tôi lại nhấn nhằm nút xóa. Thế đấy, cứ như vậy không biết bao nhiêu lần, tôi sợ tin nhắn của tôi sẽ làm phiền anh hay nói cách khác tôi sợ sự xuất hiện của tôi sẽ làm phiền đến quá khứ quá ngọt ngào của anh. Tôi biết, tôi không phải là mẫu người con gái anh thích, anh thích một người con gái có cho mình một mái tóc thật dài, dài đúng nghĩa, giống như cô gái anh từng yêu trong khi mái tóc của tôi chưa đến chấm vai. Anh thích một người con gái ít nói một chút, hiền một chút, trầm tính một chút, như cô gái anh từng yêu trong khi tôi lại là một con người năng động, hoạt bát lại nói nhiều mỗi lần có chuyện vui hay buồn nữa. Anh thích mẫu người con gái yếu đuối một chút để anh có thể làm một bờ vai cho cô ta dựa vào, trong khi tôi nụ cười nhiều hơn nước mắt. Có những lúc tôi cũng muốn khóc lắm chứ, có những lúc bất giác nước mắt tôi vẫn rơi đó chứ, nhưng tôi cũng kịp lau nó đi trước khi anh nhìn thấy. Vì vậy tôi không mắt anh là một người con gái mạnh mẽ, có phần hơi tomboy một chút và chắc có lẽ vì thế mà tôi không hợp với anh, tôi chỉ mù quáng tin vào một tình yêu không kết quả, đơn phương nghĩ rằng mình hạnh phúc trong tình cảm của anh. Nhưng tôi nào biết được rằng tất cả cũng chỉ là do tôi nghĩ và chỉ một mình tôi nghĩ mà thôi chứ còn tình cảm của anh, trái tim của anh đã dành trọn cho mối tình đầu của mình. Anh gặp tôi, nói chuyện với tôi, làm quen tôi và thân với tôi cũng chẳng qua chỉ là muốn thõa lấp sự trống trải trong lòng anh mà thôi.
Ngày cuối cùng của năm học, tôi cầm trên tay một đóa hoa hồng, tôi không biết có nên tặng anh hay không và tôi cũng không nghĩ mình đủ can đảm để cầm đóa hoa ấy mà tặng cho anh. Tôi mơ hồ nhận ra tôi rụt rè hơn bất cứ lúc nào trong cuộc sống, tôi nhận thấy mình thật ngốc, thiếu quyết đoán vô cùng. Cuối cùng, anh bước lại, trước ánh mắt của anh, tôi chỉ muốn òa lên mà khóc vì tôi biết được rằng sau ngày hôm nay tôi sẽ không còn gặp lại anh nữa. Nói có vẻ hơi quá đáng, nhưng ngôi trường anh chọn thi là một ngôi trường ở Hà Nội và anh chắc chắn nếu thi trường đó anh sẽ đậu. Vậy là sau ngày hôm nay, anh bận bịu với việc ôn thi, sau khi thi thì khoảng cách của tôi và anh đã xa lại càng xa hơn nữa. Buồn hiu hắt. Tôi cố gắn mĩm cười với anh một cái, xung quanh tôi đã bắt đầu xuất hiện những tiếng thút thít, những tiếng nấc không nên lời của những anh chị mười hai. Tôi cố gắn không cho nước mắt mình rơi, nhất là trước mặt anh, sẽ xấu hổ vô cùng khi anh biết được tôi không mạnh mẽ như anh nghĩ, sẽ xấu hổ vô cùng khi anh biết được tôi vẫn còn nước mắt để mà khóc. Thế nhưng khi tôi đưa đóa hoa hồng cho anh thì bất chợt tôi nhận thấy rằng có cái gì đó có vị mằn mặn động lại nơi khóe môi của tôi và bất chợt có những giọt nước mưa đang lăn dài trên má của mình. Trong vô thức, tôi nhận thấy tôi đang được một vòng tay ôm chầm lại, những tiếng nấc của tôi cố gắn giấu nhẹm sau cổ họng cuối cùng cũng bậc ra thành tiếng trong lòng anh. Những giọt mưa trên má tôi đến bây giờ tôi đã biết nó không phải là nước mưa mà là nước mắt, ngay cả cái vị mặn nơi đầu môi của tôi, tôi cũng biết đó không phải là vị của muối mà là vị của nước mắt. Tôi đang khóc, khóc trước mặt anh và khóc dưới cơn mưa sân trường. Những giọt mưa cứ lất phất rơi trên tóc, trên vai của cả tôi và anh, vô tình những giọt nước mưa làm động lại một chút màu tím nhạt của hoa bằng lăng trên tà áo dài trắng đang nhẹ nhàng bay theo chiều gió. Vậy là từ nay tà áo dài ấy đã có một chút sắc tím bằng lăng nơi sân trường và cơn mưa ngày ấy vô tình ghi lại cái khoảng khắc có hai trái tim non đang thổn thức trong lòng иgự¢ trẻ. Chưa bao giờ mưa buồn như thế này, vì mưa hôm nay mang anh rời xa tôi mãi.
Tác giả: Lê Thương