Một thiên thần đau, mười hai thiên thần khóc

Tác giả:

“ Dậy đi Sungmin!!”, Teuk khẽ gọi, chạm nhẹ vào vai Sungmin.


“ah…dạ! em xin lỗi hyung…em tự nhiên buồn ngủ quá!”, Min bối rối, giải thích cho việc ngủ gật ngay khi đang đứng.


Dạo gần đây Sungmin hay buồn ngủ, thì đúng là với cái lịch làm việc này thiếu ngủ là chuyện dĩ nhiên. Nhưng dạo gần đây Sungmin hay buồn ngủ. Cậu ngủ ở mọi nơi, mọi lúc, đến nỗi anh quản lí phải dời lịch một chút để cậu có thể ngủ nhiều hơn. Nhưng dạo gần đây Sungmin vẫn rất hay buồn ngủ. Mọi người cười bảo dạo này Sungmin được thần ngủ ưu ái quá. Sungmin cũng cười nhạt nhưng thật sự cậu cảm thấy không ổn, dạo này cậu ngủ nhiều quá, thật sự là nhiều quá.


thien-than


Đến 1 tháng sau thì mọi việc trở nên tệ hơn, Sungmin suýt ngã ra ngủ khi đang diễn làm cho mọi người một phen khốn đốn và cậu thì bị mắng cho một trận, cậu chỉ còn biết nói với Teuk, “thật sự em rất buồn ngủ hyung àh!”.


Đó là một buổi chiều mát mẻ. Suju tập họp vì lịch làm việc là không có. Một buổi chiều đẹp cho sự quây quần. Ryeowook và Sungmin phụ trách làm món BBQ còn Shindong nhận nhiệm vụ nếm thử trong khi Kyunhyun chạy tới chạy lui phụ giúp. Kangin đang quần nhau với cặp sinh đôi còn Eeteuk thì đứng can trong vô vọng. Shiwon bật nhạc Jazz và nhún nhảy theo. Kibum ngồi đơ mặt ngắm ông mặt trời cam cam chạy ù ù về phía chân trời. Hankyung đang xem Shiwon nhảy điệu nhảy kì quái. Yesung và Heechul rung đùi ngồi xem tivi, thỉnh thoảng ngó xem thịt nướng đến đâu để còn tranh giành. Vẫn là một Suju ồn ào, ấm cúng.


Bữa tiệc thịt nướng kết thúc sau trận tranh giành đáng ghi vào sử sách của cả nhà. Ai cũng vươn tay hết mức, gắp vào cho nhanh trước khi người khác ngoạm mất. Quả là trời long đất lở, rung chuyển bốn phương. Duy chỉ có Heechul là từ tốn gắp mà không ai dám tranh giành.


Trời dần tối, những vệt mây màu cam cuối cùng cũng nhanh chóng biến mất nhường chỗ cho những ngôi sao và bầu trời đêm thăm thẳm. Gió bỗng thổi mạnh và dường như là mưa. Hơi mưa đầy trong không khí, có lẽ là to đây.


Ngồi tựa cằm vào cửa sổ, một dàn người ngóng mưa.


“sao chưa mưa nữa nhỉ?”, Eeteuk lên tiếng.


“thì chừng nào nó thích thì nó mưa! Hỏi vớ vẩn!”, Heechul làu bàu.


“cũng lâu rồi mới mưa nhỉ?!”, Yesung cười hềnh hệch.


“uhm~!em mong là nó to một tí”, Hankyung mỉm cười.


“mưa to thì ngủ đã nhỉ!?”, Hyuk Hae đồng thanh rồi cười ồ và đập tay nhau bôm bốp, “ah~~!!!hợp íh nhau quá nhở?!”


“nhưng mưa thì bẩn lắm!”, Siwon nhăn mày.


“cứ ở trong nhà đắp chăn ăn ngủ thì mắc gì mà dơ!”, Shindong quay sang hỏi.


“xời!làm như ai cũng là heo giống cậu hử Dong?!”, Kangin nói rồi cười hô hố.


“không có ai ngoài Kangin hyung cả!”, Kyunhyun cười rồi chạy ù qua núp sau lưng Heechul khiến Ryeowook cười vang.


Kibum chun mũi nhìn trời cứ vang từng hồi sấm nhưng mãi vẫn chẳng thấy một giọt nước nào đổ xuống, chợt khịt mũi quay sang nhìn Sungmin, im lặng từ nãy giờ, “Sungmin không có ý kiến gì àh?”, giọng cậu trầm trầm.


Cả nhà đang nhốn nháo chợt quay sang nhìn Min, cậu đang ngủ, mí mắt khẽ chớp nhẹ, mũi phập phồng từng hơi thở thật nhẹ.


“tôi nghiệp! dạo này chắc Min thiếu ngủ lắm àh Hyuk?!”, Eeteuk chuyển đến ngồi gần Sungmin.


“không dám đâu!tối nào cũng ngủ trước cả em! Đặt lưng xuống ngủ ngay đó ạh!!!”, Hyuk đáp.


“thế sao cứ buồn ngủ nhỉ?”, Chul tự hỏi.


“thôi, để cho Min ngủ! mọi người cũng đi ngủ sớm luôn đi!”, Teuk cười.


“ấy!!xem mưa đã chứ!!”, la ó.


“uh thì xem mưa xong đi ngủ ngay nghe chưa!!”


“dạ anh già!!”


“gì chứ hả????”, gào to.


Đêm ấy mưa to lắm. Sungmin vẫn tựa cằm lên thành cửa sổ mà ngủ. Mọi người cũng ngồi như thế mà ngắm mưa rơi, từng giọt từng giọt rồi to dần cho đến khi ngoài kia chỉ còn một màu mưa trắng xóa cả màn đêm. Ánh đèn đường vàng vọt nhòe đi trong mưa, mờ ảo và xa xăm đến nao lòng. Gió hắt mưa tạt vào cửa kính, vệt từng vệt dài ngoằng không chủ đích. Những vệt mưa đủ màu của ành điện neon nơi phố phường, rực rỡ, nhạt nhòa và sao mà buồn lạ. Gió rít qua khe cửa sổ nhỏ, mang theo hơi mưa thật mát, thật lạnh vào kí túc. 13 con người cứ ngồi chỉ với một tư thế ngếch đầu lên cửa sổ, mắt hướng ra mưa, bàn tay họ đan lấy nhau, và họ mỉm cười, nụ cười tuyệt đẹp phản chiếu lên kính cửa sổ lóng lánh những vệt mưa dài.


Sáng đến chậm chạp, từ tốn đánh thức mọi người. Teuk dậy trước, ngồi trên giường đực mặt ngó ra cửa khoảng nửa tiếng rồi lết thân tàn ra nhà tắm.


Sáng nay không có lịch làm sớm. Mọi việc tận 11 giờ trưa mới bắt đầu nên umma thân yêu cho phép mọi người nướng một tí, hơi vàng thôi chứ đừng cháy quá mới ngon :->.


Lần lượt đều thức dậy, ngay cả Kangin, trùm nướng giòn cũng đã giòn rụm rồi thức dậy nhưng Sungmin thì vẫn đang ngủ.


“Hyun! Em vào đánh thức Sungmin xem nào!”


“dạ!”


Cánh cưa phòng bật mở, Sungmin nằm trên giường trùm chăn kín mít, thở nhịp nhàng. Hyun mỉm cười, tiến đến, hôn nhẹ lên má người hyung dễ thương của mình rồi thì thào vào tai khẽ khàng đánh thức Sungmin dậy. Sungmin ngồi dậy, dụi dụi mắt, sắc mặt trông có vẻ không tốt, anh phụng phịu, làu bàu một tí rồi cũng chịu nghe lời cậu magnae đáng yêu đi rửa mặt.


“dậy rồi àh?! Cháy chưa?”, Teuk chọc.


“xém mất một góc ạh!”, Hyun cười.


“hyung cứ ch…”, phản pháo chưa hết câu, Sungmin ngã ra.


“SUNGMIN!!!!”, Teuk hốt hoảng, “sao thế?”


“mau! Đưa lên ghế nào!”, Kangin xốc Min lên.


Hankyung lo lắng, “gọi bác sĩ đi hyung!”


“sao rồi ạh?”, Chul lo lắng.


“chỉ là ngủ thôi!”, bác sĩ cất tai nghe vào, “bình thường! chỉ là đang ngủ!”


“bác sĩ àh, dạo này em ấy cứ buồn ngủ mãi, không biết là…”


“tôi có nghe rồi! nhưng mọi thứ thật sự là vẫn rất bình thường! có lẽ tí nữa cậu ấy dậy thôi!”, vị bác sĩ đứng lên, “nhưng nếu đến quá trưa cậu ấy chưa dậy gọi cho tôi ngay nhé!”


“vâng! Bum, tiễn bác sĩ!”, Teuk thở nhẹ ra, “chỉ là đang ngủ thì thật tốt!”


-----------------------------O--------------------------


Cả buổi sáng đó Sungmin ngủ. Cậu cứ nằm ngủ và Hyun ngồi đó ngắm cậu. Mọi người cũng nhìn cậu ngủ, cậu ngủ rất ngon.


Nhưng rồi đến trưa và Min vẫn ngủ. Teuk xin anh quản lí cho ở lại thêm một chút, vì nếu thức dậy mà chỉ có một mình thì sẽ đáng sợ lắm. Anh ngồi nhìn Sungmin ngủ và khẽ gọi tên cậu. Đến đầu giờ chiều thì Teuk phải đi. Anh dặn đi dặn lại là phải trông Min thật cẩn thận rồi mới yên tâm đi.


Tối đến và Suju trở về. Cũng không còn sớm và có nhà đã đóng cửa đi ngủ. Teuk mở cửa và mong rằng Min sẽ chạy ùa ra đón họ, cậu đã ngủ gần như cả ngày. Nhưng đón họ chỉ có ánh đèn trắng của hành lang vắng.


Hyuk và Dong chạy ùa vào, gọi to tên Sungmin và khoe ra món gà mà cậu thích, không nói ra, nhưng thực sự họ mong, Sungmin sẽ từ một phòng nào đó, thò đầu ra và mỉm cười với họ. Nhưng đáp lại, vẫn chỉ là im lặng đến bức bối. Sungmin vẫn ngủ.


Anh quản lí bảo rằng chiều bác sĩ có đến khám, nhưng Sungmin chỉ đang ngủ mà thôi. Hyun gắt lên, cậu bực bội và tiến đến gọi Sungmin tỉnh dậy, anh đáp lại cậu với tiếng thở đều của giấc ngủ thật sâu.


------------------O------------------


Tối hôm sau, Heechul bắt đầu quát tháo lên, anh đập bàn và bực tức **** mắng lão bác sĩ già kém cỏi không khám nổi cho ai và đề nghị đưa sungmin đến bệnh viện ngay. Teuk đồng ý.


Bệnh viện báo tin rằng Sungmin chỉ đang ngủ và tất cả thực sự bùng nổ. Hyuk chỉ muốn nhào đến lay cho đến khi Sungmin tỉnh, cậu thực sự ghét rồi cái đôi mắt nhắm nghiền ấy và nếu không phải Hae đánh cho một cái có lẽ Hyuk đã khóc lên vì tức không biết chừng. Ryeowook nắm lấy tay Min và gọi tên anh, cậu thì thào bảo Min hãy thức dậy và nấu cho cậu món bí nổi tiếng của anh, cậu nhớ nó lắm rồi. Đáp lại tất cả, chỉ có sự im lặng của giấc ngủ, chỉ có sự im lặng của giấc ngủ.


Một tuần trôi qua. Suốt một tuần, Elf hỏi Sungmin đâu, Kang và Teuk chỉ biết cười trừ bảo rằng Sungmin đang bận, rồi cậu ấy sẽ trở lại ngay. Suốt một tuần Shindong nhìn quả bí bông Sungmin mua tặng anh, lảm nhảm gọi cậu, năn nỉ cậu thức dậy. Suốt một tuần, Heechul cáu kỉnh với tất cả, nhưng cứ tối về, anh như bật khóc khi nói với Han rằng anh mong lắm được cáu kỉnh chỉ với Sungmin rồi ôm chầm lấy Siwon mà đánh. Suốt một tuần, Hae và Hyuk ngồi nghịch mấy con thỏ của Sungmin bên cạnh cậu, giựt giựt lông của chúng rồi nhìn Sungmin, Hyuk cứ ngỡ như nhìn thấy Min, ngồi dậy đập cho cậu mấy phát, Hyuk cứ ngỡ, cứ ngỡ thôi. Suốt một tuần Bum lên trang Cy của Sungmin comment bài, cậu gọi và mắng con thỏ kia sao cứ buồn ngủ là thế nào. Suốt một tuần, Sung và Wook sang phòng Sungmin hát rock, họ gào to đến nỗi hàng xóm phải qua mắng vốn, sao cũng được miễn là Sungmin thức dậy và mắng họ, sao cũng được, chỉ cần thế thôi.


Tuần thứ hai sắp kết thúc, bố Lee gọi cho gia đình Sungmin nhưng họ không thể lên lúc này. Teuk thề với ông là Sungmin sẽ tỉnh lại, anh xin ông cho Sungmin thêm thời gian, cậu chỉ ngủ mà thôi.


DongBang biết chuyện, Jae nấu cho Sungmin món bí của riêng mình, anh để cạnh cậu và Changmin quạt cho mùi bay khắp căn phòng. Su, Ho và Chun nếm thử rồi trầm trồ xuýt xoa, bảo rằng Min không dậy là mất phần đấy. Họ ngày nào cũng sang, và ngày nào cũng trở về khi Sungmin vẫn còn đang ngủ…


------------O----------------


Sungmin cứ ngủ, ngủ suốt ngày.


“Cậu không thấy mệt àh?”, Hyuk vỡ òa, nước mắt cứ rơi, “làm ơn đấy! tôi sẽ ૮ɦếƭ nếu cứ ngủ như thế đấy!!! cậu dậy đi!! Dậy đi Lee Sung Min!! có nghe gì không hả????”


“Hyuk..àh!!!”, Hae cũng khóc, cậu bặm môi mình ngăn nước mắt rơi nhưng nó không nghe lời cậu, cái cảm xúc đó.


“Em mà không dậy..Hyung sẽ Gi*t hết thỏ trên trái đất đó nghe không hả Lee Sung Min???”, Kangin gào to, giọng anh vỡ ra và vỡ ra mãi, rớt thành từng giọt ướt đẫm cả chiếc áo thun hồng của Sungmin.


“Cái thằng…có nghe không?”, Chul quát to, “nói đến thế mà…mà vẫn ngủ…là sao hả????”, Chul đấm đùng đùng vào lưng Won, anh nghe miệng mình đắng ngét.


Teuk nuốt nước bọt xuống cổ họng khô khốc, anh chỉ biết khóc, chỉ có thể khóc chứ không còn đủ sức đề mà mắng, mà quát Sungmin, anh thấy mình vô dụng và bất lực, cổ họng anh đau nhói, tức lên. Wook thậm chí không thể đứng vững và Yesung phải đỡ lấy cậu. Bum đấm từng nắm đấm vào tường, cậu hét thật to tên Sungmin, gọi anh thức dậy. Shindong bật tung gói bánh snack bí, đổ nó ra tay, vốc vào mồm, nước mắt chảy ràn rụa khuôn mặt mập mạp của anh, anh nói, đứt quãng, khó nghe. Hankyung đứng ở một góc, khoanh tay, cúi gằm mặt, anh cũng khóc. Jaejoong gục mặt vào vai Yunho, Chun ôm lấy Su và Changmin cũng khóc. Kí túc của Suju, giờ chỉ còn tiếng la đứt quãng và những giọt nước mắt cứ trào ra mãi.


Ngày mai gia đình Sungmin sẽ lên đón cậu, đây có phải là những phút cuối cùng.


“Sungmin àh, làm ơn đi! Suju sẽ ra sao đây hả? Em sẽ ra sao đây hả? Anh không mệt sao? Em mệt quá…em cũng muốn ngủ…anh làm ơn…hãy dậy đi…được không?”


Ngày hôm đó Suju được nghỉ toàn bộ các chương trình.


----------------------O--------------------


Tối đó trời mưa, mưa vẫn vẽ vằn vện những đường kì quái lên cửa sổ, nhưng chẳng còn ai quan tâm nữa. 12 người nằm dài trên sàn nhà, Sungmin nằm giữa họ và cậu vẫn đang ngủ. Ánh đèn trắng sáng dịu dàng tỏa xuống họ, soi rõ những khuôn mặt mệt mỏi, những cặp mắt đỏ hoe vì khóc, môi khô khốc và tay chân thì rã rời.


“Nếu Sungmin nhìn thấy thì thể nào cũng gọi thỏ bông y tá đến chữa cho xem!”, Kangin cười nhạt, rồi anh dộng tay xuống sàn nghe bốp.


Im lặng lại xâm chiếm, chảy tràn lên tất cả, thấm đẫm từng ngóc ngách căn kí túc. Không ai muốn ngủ dù mọi sức lực giường như đã rời bỏ họ, họ muốn mình sẽ là người ngóc đầu lên đầu tiên nếu như con thỏ ngang bướng kia thức dậy và ngáp một cái như nó vẫn thường làm mỗi buổi sáng.


KyunHyun im lặng cả ngày hôm nay, miệng cậu dường như dính chặt vào nhau mất rồi. cậu nhìn Sungmin, hyung của mình. Anh là hyung nhưng lại thấp hơn cậu, nhìn non choẹt và baby hơn cậu là cái chắc. Cái con thỏ lúc nào cũng im im nhưng khi nhào vào đấu là vật cho cả Shindong cũng phải chào thua. Sungmin của Hyun lúc nào cũng tươi tắn, anh hay cười và hay nắm tay cậu, nhìn vào mắt cậu cười. Nụ cười ấy, một tháng rồi Hyun không thấy, những gì cậu thấy chỉ là đôi mắt nhắm nghiền của anh, giờ sao cậu ghét nó quá đi mất.


Hyun xích gần lại Sungmin hơn, khẽ thì thào vào tai cậu, rồi nước mắt rơi, mặn, cậu nắm chặt tay anh, hôn lên bàn tay xinh xắn ấy “1!”, rồi hôn lên tóc “2!”, lên trán “3!”, lên chiếc má phúng phính của anh “4!”. Rồi hôn lên môi anh “5!”, nhẹ nhàng, cậu rời khỏi đôi môi ấy và gọi tên anh, bằng chất giọng trầm và thật ấm của cậu, “Lee Sungmin, em xin anh đấy…hãy thức dậy đi!”…


Mưa vẫn rơi, rả rích. Gió lùa vào khe cửa, lạnh buốt.


Hyun bật ngồi dậy, cậu mở mắt thật to, miệng cậu mở ra, cậu gọi thật to, “Lee Sungmin…nghe chưa? Dậy đi…dậy!!!”, cậu hét thật to.


“Hyun…Hyun àh…em…đừng như thế!”, Teuk cũng ngồi bật dậy, rồi sắc mặt anh bỗng thay đổi, anh cũng gọi, gọi to, “Lee Sungmin…dậy đi…dậy đi nào…!!!”


Mọi người bật dậy theo, và môi vẽ ra một nét cong.


Sungmin đang nheo mắt, cậu ngục ngoặc cái đầu và co tay lên che mắt. Mở miệng ngáp to, cậu làu bàu ai mà bật đèn sớm thế. Cậu từ từ ngồi dậy, ngáp ngáp, dụi dụi mắt, chép miệng rồi mở hẳn mắt nhìn, tất cả hyung lẫn dongsaeng của cậu đang nhìn cậu trân trối. “sao thế ạh?”, Sungmin tròn mắt hỏi.


“AISH!! CÁI THẰNG NÀY!!!”, Heechul lao đến, đánh Sungmin một cái thật đau vào tay, vò đầu cậu, “Mọi người…xử lí nó!!!”


Dong, Hyuk, Hae, In, mỗi người một chi, xách Sungmin lên giã gạo. Wook bật khóc, chạy lại ôm Sungmin. Teuk, Han và Sung cũng chạy đến ôm, Won bế Sungmin lên quay một vòng. Bum bật cười to, lắc đầu và cốc cho Sungminh một phát.


Bị tấn công dồn dập, Sungmin cứ mở mắt thao láo nhìn mình bị rơi đùng xuống sàn, bị đánh, bị cốc, bị ôm miễn phí không trả tiền mà không hiểu được gì. Anh đưa mắt sang cầu cứu cậu magnae đáng yêu thì thấy, Hyun đứng đó, khuôn mặt giận dỗi sau cũng chạy đến nhập bọn, đánh cho Sungmin mấy phát.


Nghe rầm rầm, Dongbang vội chạy sang rồi Sungmin không hiểu cậu mắc nợ gì không mà sao ai cũng nhào vào đánh cậu thế này.


Đến khoảng nửa đêm thì niềm vui tạm lắng xuống. Jaejoong và Ryeowook nhận nhiệm vụ đi nấu mì, Yunho chạy theo phụ làm Sung bị lườm nguýt đến toét cả mắt. Mọi người ngồi ở phòng khách, ôm ấp, **** rủa Sungmin, kể cho cậu nghe trong một tháng qua cậu ngủ dai đến đâu, Sungmin chỉ còn nước há mồm ngồi nghe mà thôi.


Mưa đã ngớt, không khí mát hơi mưa, dịu dàng và thanh thoát.


“hyung này…hyung có còn buồn ngủ không?”, Hyun hỏi.


“không! Giờ hyung tỉnh rồi! mà thật là hyung đã ngủ một tháng cơ àh?”, Min ngục ngoặc đầu.


“dạ! một tháng ròng đấy ạh!! hyung có muốn biết mọi người làm gì khi hyung ngủ không?”, hyun mỉm cười.


“muốn chứ!! Hyun kể hyung nghe nha?”, háo hức.


“ok thôi! Tối nay ngủ phòng em nha?”, Hyun ranh mãnh cười.


“hả? sao lại phải ngủ phòng Hyun chứ!”, lè lưỡi lêu lêu.


“thế thì hỏi Hyuk đi!”, giận.


“áh! Thôi, đừng giận hyung! Được rồi…”, Min chưa kết thúc câu đã nghe Jaejoong gọi mọi người xuống ăn ramen, “ah…ramen..oa, hyung đói quá! Đi ăn thôi Hyun!”


“dạ!...àh hyung…”


“gì Hyun?”


“lúc đó…lúc trước khi hyung tỉnh ấy…hyung có nghe gì không?”


“hả?...a…”, hơi đỏ mặt, “Hyun àh, cảm ơn Hyun nhé!”, mỉm cười.


“ đi ăn ramen đi!”, cười.


“còn phải mời sao?! ai đi chót là quả bí thối yah~~!!!”, bật cười to, bỏ chạy.


Mưa tạnh hẳn. Mây dạt ra, để lộ một khoảng trời đen lấp lánh sao và cao vời vợi.


...“ấy ૮ɦếƭ! còn phải gọi cho ba mẹ Sungmin khỏi lên đón nữa chứ hả!”


“Hyung àh, em yêu anh! Đửng ngủ nữa được không? Em sẽ hôn anh nhé? Đếm đến 5, mở mắt ra đi Lee Sungmin hyung!”


------------------END---------------------


Tác giả: lunakute111


Nguồn: forum zing

Thử đọc