Một lần lướt qua nhau

Tác giả:

Có người may mắn tìm được một nửa của mình rất nhanh, có người lại mất khoảng thời gian khá dài mới tìm được nửa trái tim còn lại ấy nhưng sẽ có những người phải mất cả cuộc đời cũng không biết có gặp được một phần nguyên vẹn đích thực ấy hay không? Và em đã từng nghĩ em là người thực sự may mắn vì dù ta có đi qua những cuộc tình khác, những hành trình kiếm tìm khác nhưng ta vẫn đã tìm thấy nhau trong biển người mênh ௱ôЛƓ rộng lớn này. Hạnh phúc với em khi ấy chỉ đơn giản là được trong vòng tay anh, để bàn tay mình được lấp đầy bởi những ngón tay anh, vòng ôm anh rất chặt, bờ vai anh rất rộng… và em thấy bình yên!
Nhưng như vậy thôi liệu đã đủ chưa anh? Khi em vấp ngã, khi em mệt mỏi, khi em đau… cái cách anh vực em dậy sao lạnh lùng và thờ ơ quá đỗi? Anh đã từng bảo em giống như một quả cà chua, không giấu diếm cảm xúc. Quả cà chua khi nó xanh hay chín đều nhìn thấy được qua lớp vỏ ngoài, cũng như em khi vui hay buồn đều rất thực với những cảm nhận của mình – anh đã từng yêu quý em bởi cái tính cách ấy, anh nhớ không?
Nhưng bây giờ, những gì còn lại của em trong anh dường như em chỉ còn là một người con gái yếu đuối. Anh muốn em thay đổi, muốn em mạnh mẽ, muốn em cứng rắn… sao không hiểu cho em những chuyện xảy ra làm em yếu mềm, em cần một chỗ dựa, em cần một nơi tìm về để xoa dịu những tổn thương. Sao anh không thể là người giúp em đứng lên? Sao không nắm chặt tay em những lúc em chới với như thế? Sao lại để em một mình khi em có anh?
Em đã chọn cách dừng lại, em đã không chọn anh là người đàn ông của cuộc đời mình. Không phải bởi vì anh không hoàn mĩ, em biết mình cũng thế và không đòi hỏi ở anh quá nhiều… mà bởi vì anh đã không cho em tin về tình yêu anh dành cho em. Anh đã không giữ lấy em khi em cần một bàn tay níu kéo. Anh đã không một lần nói với em rằng: Anh cần em ở lại, anh cần có em…
Em không cần đâu một tình yêu nồng nàn, say đắm… nhưng em cần bờ vai anh đủ mạnh để che chở cho em và cho em tin vào sự bền vững trong tình cảm anh dành cho em… nhưng em không tìm thấy! Đáp lại chỉ là sự hờ hững, lạnh lùng từ nơi anh. Em hiểu anh không thể cố gắng hơn nữa bởi anh chưa thực sự yêu em hoặc cũng có thể những kỷ niệm của quá khứ và hình bóng của người con gái ấy vẫn còn đè nặng và rõ nét trong trái tim anh. Anh nhớ không, em đã từng nói với anh rằng, em sẽ không đợi lâu đâu, nếu anh không thích nghi được với tình yêu của chúng ta thì em hứa em sẽ trả anh về những ngày tháng xưa cũ… những ngày chưa có em.
Lại một lần nữa em chọn cho mình con đường chỉ có riêng em… Em nuối tiếc ư? Điều đó liệu có ích gì khi cả hai ta bây giờ đang đứng và đi trên hai con đường hoàn toàn khác nhau? Đôi khi ở một lúc nào đó của sự yếu mềm em đã nghĩ, nếu như anh cho em thời gian để lấy lại thăng bằng hay chăng ta có thể yêu nhau ở một thời điểm khác, vào một hoàn cảnh khác thì liệu cái đích đến cuối cùng của tình yêu chúng ta có khác chăng?
Ước gì anh chỉ đơn giản là một lối rẽ, sao ta lại tham lam muốn đi chung một con đường lớn cùng nhau? Ước gì anh chỉ đơn giản là một cơn gió mát thoảng qua, một ngày nắng chói chang và gay gắt… Sao lại dừng lại bên cạnh em, trong trái tim em? Em không muốn anh đau khổ, không muốn anh chán nản, không muốn anh mệt mỏi khi ta xa nhau… nhưng dường như đâu đây của lòng ích kỷ em lại thấy sự hẫng hụt với cái cách anh đối diện với cuộc sống không có em, bình yên đến lạ. Em mong chờ điều gì? Sự đau khổ cùng cực của người khác khi không còn có em sao? Không đâu anh, chỉ là đơn giản em mong chờ chút ít sự chới với khi tình yêu không còn thôi mà, để em hiểu sự đau khổ là tỷ lệ nghịch với tình yêu người ta dành cho em. Em có sai không khi nghĩ rằng, những gì thuộc về em thì dù em có trốn chạy, có buông lơi thì nó sẽ vẫn trở về? Em sai chăng khi nghĩ rằng cảm giác không còn em nữa sẽ làm cho anh yêu và quan tâm em hơn…
Em buông tay, em một mình, em lại trở về con người vốn dĩ của riêng em vì cái cách anh yêu em hờ hững hay vì rằng em không muốn một người đau?
Người đàn ông ấy yêu em lắm, quan tâm em từng chút… khác với anh. Dẫu em biết mọi sự so sánh đều trở nên khập khiễng, dẫu em biết sự cảm nhận của hạnh phúc bao giờ cũng rất khác nhau. Và em là người rõ hơn ai hết tình yêu là thứ tình cảm duy nhất không thể gượng ép yêu thương.
Tình yêu đôi khi còn là sự đuổi bắt trái tim lẫn nhau sao anh? Em đã từng nghe ở đâu đó câu nói: “Hạnh phúc như một chiếc chăn hẹp, không đủ để làm ấm cho tất cả mọi người, khi một người ấm sẽ lại có những người lạnh”… Nhờ thế mà những người đã trải qua những nổi đau, người ta sẽ biết trân trọng hơn những hạnh phúc ngọt ngào, anh nhỉ?
Em muốn nắm giữ hạnh phúc cho riêng mình nhưng em không làm được, em đã chạy về nơi chốn không có anh… Và em luôn kiêu hãn, tự tin rằng, trên đời này không có chuyện không có một người thì mình sẽ không sống được, em luôn nghĩ mình mạnh mẽ đủ để không nuối tiếc vì những người đàn ông đi qua đời em…
Cảm ơn anh vì đã để cho em không có thói quen có anh bên cạnh, mỗi sáng thức dậy không có tin nhắn nào cho em, mỗi khi buồn không có bờ vai anh dựa dẫm, khi đêm về cũng không được quen với những tin nhắn yêu thương… Khi em muốn tìm về những kỷ niệm cũ cũng không có nhiều nơi chốn hai ta từng đi qua…
Em sẽ không quên đi mà xếp tất cả kỷ niệm vào một chiếc hộp, cất sâu vào ngóc ngách của trái tim. Để khi nào đó nổi nhớ về anh bình yên hơn em sẽ lôi ra ngắm nghía lại và có thể mỉm cười, anh có làm theo cách của em không? Đừng xóa em hoàn toàn ra khỏi tâm trí anh, anh yêu nhé! Hãy để cho em một góc nhỏ bé trong trái tim anh, nhớ về em dù chỉ là một chút thôi…
Thành phố này nhỏ bé là thế… sao ta mới chỉ có một lần đi lướt qua nhau?
[Sưu tầm]

Thử đọc