Mình Chia Tay Đi

Tác giả: Đang cập nhật

“Lý do thì vô kể em à, Anh chỉ muốn chúng ta dừng lại thôi, mình chia tay đi!”
* Cô – một cô gái song ngư đa sầu, đa cảm nhưng cũng không kém phần mạnh mẽ. Cô yêu anh theo cách của riêng cô, chỉ cần nhìn thấy anh vui vẻ, hạnh phúc mỗi ngày là cô cũng cảm thấy vui rồi.
* Anh – một chàng trai sư tử khô khan, cứng nhắc nhưng cũng không kém phần lãng mạn. Anh yêu cô bằng lý trí chứ không phải bằng trái tim.
* Cô – Mang bản tính thích tự do của những “Đứa con của biển” nhưng khi yêu anh cô chỉ một lòng vì anh, không màng đến những người con trai khác hơn anh ở xung quanh cô, trong đó có một người đàn ông hơn cô 9 tuổi, ở gần nhà cô, có thể đảm bảo cuộc sống và công việc sau này cho cô. Tình yêu cô dành cho anh thủy chung đến đau lòng.
* Anh – Mang bản tính bất cần của “Chúa sơn lâm” nhưng khi yêu cô anh trở nên lãng mạn và biết yêu thương hơn, anh đã thay đổi vì cô rất nhiều. Trong thời gian yêu cô, anh đã chung thủy với một mình cô, không biết đến người con gái khác ngoài cô, nhưng đôi lúc anh vô tình có những cuộc trò chuyện với những người con gái khác khiến trái tim cô tổn thương. Tình yêu anh dành cho cô là tình yêu của lý trí nên có nhiều lúc vô tâm đến vô tình.

Cô và anh học chung lớp với nhau 4 năm ở trường đại học, anh quê ở Hà Tây, cô quê ở Thanh Hóa. Tình yêu của hai người đã trải qua rất nhiều cung bậc của cảm xúc, yêu có, ghét có, giận hờn có, hạnh phúc có, nước mắt có và niềm vui cũng có. Tính đến ngày anh vĩnh viễn rời xa cô thì tình yêu của anh và cô cũng kéo dài được 2 năm 6 tháng 13 ngày, sau vài ba lần chia tay rồi quay lại, mà mỗi lần như thế cô đều khóc rất nhiều, cô biết một điều rằng anh sinh ra không phải dành cho cô. Nhưng cô vẫn luôn hy vọng, vẫn cố gắng níu giữ trong vô vọng không muốn buông tay, vì anh chính là người cô yêu hơn chính bản thân mình.
* Ngày hôm nay của một năm về trước (21/ 8/ 2012)
Cô đi lang thang trên những con đường quen thuộc ở thành phố của phủ Thiên Trường xưa, những con đường mà cô và anh đã từng đi qua, những nơi cô và anh đã từng đến, điểm cuối cùng là xóm trọ gần sân vận động Thiên Trường nơi cô và anh từng trọ học ngày xưa. Cô chủ ở đó rất quý cô và anh, cô ấy và mọi người nơi đó đều mong cô và anh có thể sống hạnh phúc bên nhau, vì hơn ai hết họ là những người chứng kiến tình yêu dù có nhiều sóng gió nhưng rất hạnh phúc của hai người.
Ngày đầu tiên cô chuyển vào xóm trọ đó ở, mọi người chỉ biết cô là bạn của anh, và những tháng tiếp theo cũng thế, anh làm việc anh, cô làm việc cô, thi thoảng cười đùa trò chuyện vui vẻ với nhau như những người bạn. Một vài người tinh ý trong xóm đã nói với nhau “Không biết cô và anh có phải là người yêu của nhau không nhỉ?”, lúc đó chị Trang (chị cả của xóm) và cô Nga (cô chủ nhà) đã khẳng định một câu “Không phải, điều tra rồi, hai đứa chỉ là bạn thôi”. Cô và anh yêu nhau như thế đấy, không muốn bị người khác dòm ngó hay bàn tán, đến những người ở bên cạnh cũng không biết cô và anh là một đôi. Không phải vì tình yêu của cô và anh không đủ mà là cả hai người đều biết khống chế cảm xúc của mình, không bao giờ để biểu hiện ở chốn đông người, cô biết anh yêu cô và anh biết cô cũng yêu anh, như vậy là đủ.
Khi mọi người hiểu hơn về cô và anh, thì họ cũng biết được tình yêu của hai người sâu đậm như thế nào. Cô luôn nhường nhịn anh, nấu những món ăn anh thích ăn nhất mà không hề nghĩ đến sở thích của bản thân mình. Quần áo, giầy dép của anh cũng đều tự tay cô mua cho anh, từ ngày cô ở gần anh, anh chưa bao giờ phải đích thân đi chọn quần áo cho mình, nhưng có một điều lạ là tất cả những thứ cô mua cho anh đều vừa với size và hợp với sở thích của anh, kể cả chiếc quần cô tự tay chọn vải và đem ra hiệu may cho anh mà không cần đến số đo. Cô yêu anh nhẹ nhàng như vậy đấy, tình yêu của cô đến một người khô khan như chú Ba (chú chủ nhà) cũng phải thốt lên “Thằng T đúng là sướng hơn vua, có một người yêu như thế mà không biết trân trọng thì…”, hay chị Trang đã có lúc nói với cô ” T nó có phúc mới yêu được em, không biết lúc rời xa em thì nó sẽ như thế nào nhỉ?”. Thế mà anh vẫn rời xa cô đấy thôi!
Chiều ngày 21/ 8/ 2012, cô ở xóm trọ cũ và gọi điện cho anh, anh có nói với cô 5h chiều là anh đến Nam Định. Cô như con chim nhỏ luôn cười nói, luôn miệng nói chuyện với cô Nga về anh, về những tháng cô và anh xa nhau sau khi ra trường, có những chuyện gì xảy ra trong thời gian đó, và trong ánh mắt cô luôn phảng phất một nét buồn. Gần 5h chiều cô đi chợ mua những món ăn anh thích ăn nhất về nấu cơm cho anh như: Ruột non sào dưa, Thịt bò sào xả ớt, thịt gà nấu gừng… Cô luôn tay, luôn chân vì sợ anh xuống đến nơi lại chưa có cơm ăn. Thế nhưng cô đợi mãi, đến hơn 7h tối, cô gọi cho anh thì anh bảo:
- Em ăn cơm trước đi, anh chưa xuống đến nơi, chút nữa xuống đến nơi anh qua chỗ mấy đứa con trai rồi đi ăn cơm luôn, có gì thì anh qua sau.
Cô không khóc nhưng nước mắt lại rơi. Mọi người trong xóm trọ buồn thay cho cô và thầm trách anh. Hoài (đứa em cùng xóm) trách:
- Anh chả ra làm sao cả, đúng là quá đáng, không ăn thì nói sớm đi để còn biết đường.
Cô mỉm cười và nói:
- Em đừng trách anh, anh có lý do của riêng anh mà.
Tối hôm đó cô gặp anh ở quán nước cổng trường nhưng hai người đã không nói gì với nhau.
* Những ngày tiếp theo chờ lấy bằng tốt nghiệp:
Anh và cô lại vui vẻ bên nhau, nói rất nhiều chuyện, cùng đi dưới trời mưa, cùng đón sinh nhật 23 tuổi của anh mặc dù hơi muộn. Cô biết anh thay đổi, nhưng cô tin anh vẫn còn yêu cô. Và cô lại dành những ngày ngắn ngủi bên nhau đó để chăm sóc cho anh.
Anh nói với cô Nga, công việc của anh bây giờ chưa đâu vào đâu cả, anh sợ không chăm sóc được cho cô, cô sẽ khổ. Trong khi đó nếu cô về quê công việc của cô có thể sẽ ổn đinh, không phải vất vả khi ở bên anh.
Cô đã từng nói với anh: Cô sẽ đợi anh, đợi đến khi nào công việc của anh ổn định để hai đứa có thể được ở bên nhau. Dù cho cô có về quê làm thì cô cũng tìm cách xin ra Hà Nội làm để được gần anh, 3 năm hay 5 năm thì cô vẫn sẽ luôn cố gắng, chỉ cần được ở bên anh.
Anh thấy cô cương quyết như vậy, chỉ có thể nói với cô:
- Đợi anh 5 năm thôi em nhé, nếu sau 5 năm đó anh không thể đem lại hạnh phúc cho em thì em hãy đi tìm hạnh phúc của mình.
Khi đó cô 22 tuổi!
********
Công việc của cô ở quê không suôn sẻ như dự định, cô quyết định không chờ đợi nữa mà quyết tâm ra Hà Nội tìm việc để được gần anh, cô tự hứa với mình sẽ không gặp anh khi chưa tìm được việc làm.
* Ngày 01/ 10/ 2012
Sau một thời gian vất vả tìm việc ở Hà Nội không được, cô có nói với anh là cô định lên Lai Châu làm việc một thời gian để lấy kinh nghiệm. Hôm đó anh được nghỉ trực, tối hôm trước anh bảo với cô là trực xong anh sẽ đến chỗ cô. Sáng hôm sau, anh nhắn tin cho cô:
- Đi Hồ Gươm chơi em nhé?
- Đi Hồ Gươm chơi hả anh? Đi xe nào ấy nhỉ? Bắt xe ở đâu?
Một lúc sau:
- Thôi em ở đó đi, anh đến chỗ em.
Vậy là anh đến chỗ cô đang ở, cô định đi chợ nấu cơm cho anh ăn nhưng anh bảo không phải nấu, vất vả ra. Anh ở chỗ cô một lúc, sau đó cô và anh định xuống bệnh viện E dưới Cổ Nhuế để gặp bạn của hai người. Lúc ra bắt xe bus thì đợi mãi không có, anh và cô đành đi ăn trưa rồi mới xuống chỗ bạn. Nhưng tính ích kỷ trong cô trỗi dậy, cô muốn có không gian riêng của hai người nên phụng phịu không muốn đi.
- Giờ trưa rồi, lại xuống dưới đấy ngồi quán nước chán lắm. Hay hai đứa mình đi chơi đi?
- Đi chơi ở đâu được, trời nắng thế này. Hôm qua anh trực nữa.
- Thế thì về phòng em nghỉ trưa.
- Phòng em tí nữa có bạn em về, anh ngại lắm.
Thấy anh không đổi ý, cô lay lay tay anh:
- Đi mà, anh không thể vì em một lần được hay sao? Bạn em vừa nhắn tin bảo chiều mới về.
- Ừ, thế thì về ngủ.
Trưa hôm đó, anh lại ôm cô ngủ. Cô chỉ mong giây phút này kéo dài mãi.
* Ngày 03/ 10/ 2013
Sáng sớm anh nhắn tin cho cô hỏi cô đi chưa, thấy cô không nhắn lại. Khi anh được nghỉ trưa anh lại gọi cho cô nhưng không có ai nghe máy, anh lo lắng gọi cho Tùng (Bạn của cô và anh):
- Không biết L đi Lai Châu chưa? Tao nhắn tin không thấy nhắn lại và gọi điện cũng không nghe máy.
Tùng gọi cho cô nhưng cô cũng không nghe máy.
Hôm đó là ngày đầu tiên cô đi làm nên cô không cầm điện thoại theo. Tối hôm đó cô có nhắn tin lại cho anh là cô đi rồi, hôm nay cô đi làm nên không cầm máy theo. Và cô có gọi lại cho Tùng thì được Tùng kể lại:
- T gọi cho anh, nó bảo không biết em đi chưa mà nhắn tin gọi điện đều không được tưởng em giận nó điều gì nên anh gọi cho em xem thế nào.
Lúc đó cô bật khóc vì hạnh phúc, vì cô biết anh còn rất lo lắng cho cô và còn yêu cô.
*******
Thời gian sau đó, cô và anh vẫn thi thoảng nhắn tin cho nhau sau mỗi ngày làm việc vất vả. Cô luôn động viên anh cố gắng hơn trong công việc, khởi đầu bao giờ cũng khó khăn mà. Rồi một tối tháng 10, anh nhắn tin cho cô:
- Em có định trở về không?
- Thế anh có muốn em trở về không?
- Anh đang hỏi em kia mà.
- Chỉ cần anh muốn thì bất cứ khi nào em cũng sẽ trở về.
Anh không nói gì, lặng lẽ xác nhận mối quan hệ “Đã kết hôn” trên facebook với cô. Còn cô, từ lúc đó, cô luôn nói với mọi người cùng cơ quan là cô đã có chồng rồi, cô còn cho mọi người xem ảnh của anh. Cô chỉ muốn thủy chung với một mình anh, tình yêu của cô chỉ dành cho anh mà thôi.
Sau một thời gian rời xa anh, ngày 14/ 11/ 2012 cô trở về Hà Nội để dự đám cưới Thanh – Em gái anh – theo lời mời của Thanh. Trưa hôm 14/ 11 cô có gọi cho anh:
- Anh có muốn em về dự đám cưới của Thanh không?
- Em về thì cứ về, anh có nói gì đâu. Chỉ sợ em ở xa về lại vất vả.
- Vậy thì em sẽ về.
Cô xin nghỉ làm 2 ngày, bắt xe về Hà Nội cho kịp chuyến xe cuối cùng về nhà anh nhưng vẫn không kịp. 9h tối hôm đó anh gọi cho cô:
- Em có về không?
- Có.
- Em đang ở đâu?
- Em vừa về đến Hà Nội.
- Giờ không có xe về đâu, em qua tạm chỗ bạn sáng mai mà về sớm.
- Vâng.
Sáng hôm sau, cô dậy thật sớm để bắt chuyến xe sớm nhất về nhà anh cho kịp dự lễ cưới vì cô không biết mấy giờ đưa dâu cả. Khi cô chuẩn bị đi, anh gọi cho cô và bảo:
- Em đi chưa?
- Giờ em chuẩn bị đi. Em hẹn với Phong về bến xe Hà Đông rồi đi cùng luôn.
- Em đừng bắt xe ở Mỹ Đình, sẽ mất thời gian hơn. Em ra trung chuyển cầu giấy bắt xe 27 về bến xe Hà Đông cũ rồi bắt xe 78 về đường bê tông Quán Tròn.
- Vâng, em biết rồi!
Cô nghe theo sự chỉ dẫn của anh, 8h30′ sáng 15/ 11/ 2012 cô cũng có mặt ở nhà anh, và được biết là 2h chiều mới đưa dâu. Không biết khi cô có mặt ở đó mẹ anh có vui hay không, chỉ biết là mẹ anh hỏi thăm cô rất nhiều, mẹ anh hỏi cô đang làm ở đâu?
- Cháu đang làm ở Lai Châu.
- Xa thế kia à?
- Vâng. Cháu chỉ làm một thời gian để lấy kinh nghiệm, sau đó cố gắng xin về Hà Nội làm.
- Ừ!
Khi cô ở đó, cô nhận thấy mẹ anh xem cô như con cái trong nhà, cô vui và hạnh phúc lắm!
Lúc ăn cơm trước khi đưa dâu, có rất nhiều bạn bè anh ở đó, có người thi thoảng còn đưa mắt nhìn cô. Anh Hưởng, bạn thân hồi cấp 3 của anh và có gặp cô vài lần, buông lời trêu chọc.
- T giới thiệu vợ đi còn gì nữa.
Cô nhìn anh Hưởng, ý nói anh Hưởng đừng để mọi người biết mối quan hệ của cô và anh, nhưng anh Hưởng vẫn không dừng lại.
Và anh giới thiệu để tất cả mọi người đều biết nhau:
- Đây đều là bạn cấp 3 của mình.
- Người mặc áo đen kia là Phong, ở Thái Bình, bạn đại học với mình.
- Còn bạn nữ mặc áo trắng, tóc ngắn ngồi bên cạnh bạn Phong là L, ở Thanh Hóa, bạn học cùng đại học và cũng là người yêu của mình.
Trước bữa ăn, mọi người có uống rượu, cô cũng không thể ngoại lệ. Lúc đó anh đã đi lại phía cô và bảo cô không uống, cô biết anh lo cho cô.
Khi nhà trai đến xin dâu, có chụp ảnh cưới với gia đình, bạn bè. Trước mặt bố mẹ, họ hàng và các bạn của anh, anh đã gọi cô lại chụp ảnh cùng anh và vợ chồng em gái anh. Cô không nghĩ anh sẽ công khai mối quan hệ của anh và cô với bạn bè ở quê anh, như vậy là anh đã muốn cho tất cả mọi người biết cô là người yêu của anh sao? Cô không biết phải diễn tả cảm xúc hiện tại của mình như thế nào, cô chỉ biết hạnh phúc đang vỡ òa trong cô. Cô yêu anh và anh cũng yêu cô, được ở bên anh, bình yên như thế. Đối với cô chỉ cần như vậy là hạnh phúc rồi!
Nhưng… Cô cũng mất anh kể từ ngày ấy.
Khi cô về Hà Nội để đón xe về nơi cô làm việc, anh ở lại lên Hà Nội sau cùng với chú. Cô không biết trong thời gian đó đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ biết khi cô đón được xe tại bến xe Mỹ Đình cô có nhắn tin cho anh báo là cô lên xe rồi nhưng anh cũng không nhắn lại. Cô cho rằng anh đang bận thu xếp công việc gia đình và tối hoặc sáng mai anh sẽ nhắn tin hoặc gọi điện cho cô. Cô cứ chờ như vậy, chờ trong vô vọng, cả một tuần sau anh cũng không liên lạc với cô. Gần hai tuần sau khi cô từ nhà anh trở về chỗ làm, một ngày cô phát hiện ra anh đã hủy mối quan hệ “Đã kết hôn ” với cô trên facebook. Cô đau khổ, không biết tại sao lại như vậy, cô không biết cô đã làm sai điều gì. Cô điên cuồng gọi điện, nhắn tin cho anh nhưng anh không nghe máy cũng không nhắn tin lại cho cô. Cô nhắn cho anh một tin nhắn rất dài, cô kể về những ngày tháng hạnh phúc cô và anh bên nhau, anh vẫn im lặng. Cuối cùng cô học cách im lặng, cô nhắn cho anh một tin, câu cuối cùng là “Chúc anh hạnh phúc”, nhưng trái tim nhỏ bé của cô vẫn luôn hy vọng, hy vọng một lời giải thích từ anh. Vì cô yêu anh, yêu rất nhiều!
Những ngày sau đó, mỗi đêm cô đều nhắn tin chúc anh ngủ ngon ,và mỗi buổi sáng cô đi làm cô cũng không quên gửi đến anh một tin nhắn chào buổi sáng. Còn anh thì vẫn bặt vô âm tín.
* Ngày 02/ 12/ 2012
Như thường lệ, tối hôm trước, trước khi đi ngủ cô gửi cho anh một tin nhắn chúc ngủ ngon. Buổi sáng, khi cô tỉnh dậy, theo thói quen cô cầm vào điện thoại, có một tin nhắn, là tin nhắn của anh. Cô chưa kịp vui mừng thì dòng chữ đầu tiên đập vào mắt cô “Mình chia tay em nhé. Anh yêu một người khác rồi!”, cô run rẩy nhắn lại cho anh:
- Em không tin, đó không phải là lý do.
Anh không nhắn lại, cô gọi anh lại không nghe máy. Cô cứ gọi đi gọi lại như vậy rất nhiều lần, trả lời cô chỉ có những tiếng tút dài vô vọng. Cô lại cầu cứu đến Tùng, Tùng bảo để Tùng gọi cho anh. Một lúc sau Tùng gọi lại cho cô, bảo cô gọi cho anh đi, lần này anh sẽ nghe máy. Cô gọi cho anh cùng với những tiếng nức nở không ngừng.
- Anh à!
- Em nói đi.
- Tại sao lại thế? Em không chấp nhận như thế? Hôm trước anh còn giới thiệu với mọi người em là người yêu của anh kia mà. Tất cả vẫn bình thường kia mà?
- Anh có nói với em là bình thường à?!
- Anh à! Hôm nay em về, em về với anh, em muốn gặp anh.
- Em đừng về, không phải về đâu, về cũng không giải quyết được gì.
- Anh à!
- Anh phải vào làm rồi, lúc khác nói chuyện.
Sáng hôm ấy, cô đi làm mà lúc nào cũng thẩn thờ như kẻ không hồn, cô chỉ mong nhanh đến tối để gọi cho anh.
Tối đến, cô gọi cho anh nhưng anh lại tiếp tục không nghe máy, từng hồi chuông đổ dài khiến trái tim cô nhói đau. Cô lại gọi cho Tùng, Tùng có nói với cô:
- Anh nói chuyện với T rồi, không phải là nó có người khác. Lý do thì có lẽ nên để nó tự nói cho em sẽ tốt hơn.
- Anh nói cho em biết đi, anh ấy sẽ không nói đâu. Em gọi cho anh ấy không được.
- Anh nói cho em nhưng em phải hứa với anh, không được nói là anh nói, anh không muốn mất đi tình bạn với T.
- Vâng, anh nói đi.
- T nó cũng có nhiều cái khó xử lắm, nó yêu em nhưng nó không biết phải làm thế nào. Cứ mỗi lần về nhà là gia đình lại nói này, nói nọ khiến nó chán nản. Em cũng nên hiểu cho nó!
- Vâng, em biết rồi. Cảm ơn anh!
Vậy là vì gia đình anh không thích cô ư? Tại sao lại thế chứ? Mẹ anh biết cô từ khi cô và anh mới yêu nhau kia mà?
Cô gọi điện nói chuyện với cô Nga, với Huyền (Bạn học cùng đại học với cô, đang làm ở Hà Nội), cô nói với họ là cô và anh kết thúc rồi, nếu vì lý do gia đình anh thì cô sẽ ra đi, nhưng cô rất buồn, tại sao anh không nói với cô để hai đứa tìm cách giải quyết chứ? Cô cố gắng ngăn dòng nước mắt không rơi nhưng không được.
Đêm hôm đó, cô đi lang thang ở ngoài đường, dưới cái lạnh đầu đông, vẫn cố gắng gọi cho anh để mong từ anh một lý do chính đáng. Cuối cùng anh đã nghe máy, cô đã khóc rất nhiều, khóc đến nỗi không thể nói thành lời.
- Em đang ở đâu?
- (…)
- Em đang ở đâu hả?
- Em đang ở ngoài đường, ở đây lạnh lắm!
- Ngoài đường ở đâu?
- Ở chỗ em làm.
- Đi về phòng đi.
- Em không về đâu, em muốn về với anh.
- Về phòng ngủ đi em, xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
- Em sợ lắm.
- Về phòng đi, nghe anh. Anh xin lỗi, xem như anh chưa nói gì, chúng ta sẽ bắt đầu lại.
- Hứa với em, đừng rời xa em. Đừng bỏ mặc em một mình.
- Ừ! Về đi, về đến phòng thì gọi báo cho anh. Anh đợi em về đến phòng anh sẽ ngủ.
Một lúc sau:
- Em về đến phòng rồi anh ạ.
- Ừ! Em ngủ đi nhé, anh cũng ngủ đây. Mai anh trực.
-Vâng!
Cô nằm trằn trọc mãi, cuối cùng cũng thi*p vào giấc ngủ đầy mộng mị.
Ngày hôm sau cô thức dậy đi làm với con mắt sưng lên vì khóc quá nhiều, cô luôn tránh ánh nhìn của mọi người, vẫn cười nói với mọi người. Cô là vậy, không bao giờ thể hiện cho mọi người biết là cô có chuyện, cô luôn tỏ thái độ là “Mọi chuyện đều ổn”, vì vậy, những người ở cùng phòng với cô không ai biết là cô đang có chuyện rất rất buồn.
Tối cô lại nhắn tin chúc anh ngủ ngon, anh không nhắn lại. Sáng mai cô lại nhắn cho anh một tin chào ngày mới, nhưng điện thoại của cô vẫn không có hồi âm.
Hôm đó, cô đến cơ quan xin nghỉ việc, đó là ngày 04/ 12/ 2012!
Cô trở về Hà Nội là một buổi trưa ngày 06/ 12/ 2012, Hà Nội mùa này đang se lạnh rồi. Về đến nơi, tắm rửa thay quần áo xong, cô tức tốc bắt xe bus đến Bệnh viện Đại học Y Hà Nội để tìm anh. Trước khi đi, cô có nhắn cho anh một tin “Em đang đến chỗ anh làm, em ngồi ở ghế đá gần bến xe bus, anh tan làm thì ra đó gặp em được không?”. Cô đến ghế đá gần bến xe bus Đại Học Y Hà Nội để đợi anh, đôi mắt vô hồn nhìn vào không gian trước mặt. 5h chiều, cô lại nhắn cho anh ” Em đợi anh ở đây, không gặp được anh em sẽ không về”, anh vẫn không trả lời cô. Một lúc sau, cô gọi cho anh, sau nhiều lần cố gắng thì anh đã nghe máy.
- Anh đang ở đâu rồi?
- Em về đi.
- Không em muốn gặp anh.
- Anh xuống Hà Đông đi đá bóng rồi.
- Thì ra người lúc nãy em nhìn thấy đúng là anh thật sao? Tại sao anh không lại gặp em?
- Anh không muốn gặp em! Đừng gọi cho anh nữa, anh sẽ không nghe máy đâu?
Tút… tút… tút…
Cô cố gắng gọi lại, trả lời cô là tiếng nói ngọt ngào ” Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…”. Trời Hà Nội đang tối dần, không khí lạnh bắt đầu ngấm vào người cô, cô lạnh lắm, cơ thể nhỏ bé của cô run lên từng hồi. Nhưng cái lạnh ấy không bằng cái lạnh trong tim cô, cô ngồi đó, hai tay ôm lấy cơ thể mình khóc không thành tiếng. Anh đã bỏ mặc cô bơ vơ một mình ở đất Hà Nội rộng lớn ấy trong một buổi tối mùa đông lạnh giá.
Cùng lúc ấy, Huyền được Tùng thông báo là cô đang ở Hà Nội, sau khi đi làm về đã gọi điện cho cô, cô đã không nghe máy vì cô không muốn bạn bè nhìn thấy bộ dạng của cô lúc này. Tùng gọi cho cô, bảo với cô rằng Huyền đang đến chỗ cô, cô đừng đi đâu cả, và hãy nghe máy của Huyền đi. Cuối cùng Huyền đã tìm thấy cô ở nơi cô ngồi đợi anh, Huyền ôm lấy cô và bảo “Muốn khóc thì hãy khóc đi, và chỉ khóc một lần này nữa thôi rồi mạnh mẽ lên ngốc ạ!”, cô đã khóc, khóc như chưa từng được khóc, cô chỉ muốn gặp anh thôi. Một lúc sau Tùng cũng đến nơi, Tùng và Huyền ngồi đó với cô rất lâu, cố gắng khuyên cô về chỗ Huyền ngủ. Cô bảo cô không muốn về, cô phải ngồi đó đợi anh. Cô ương bướng đến mức Tùng phải gắt lên ” Em có ngồi đây cả đem thì T nó cũng không ra đâu, nó mà ra thì đã ra rồi. Em về chỗ Huyền đi, mai mấy đứa con trai bọn anh hẹn T ra đây uống nước, lúc đó em đến, nó muốn trốn cũng không được. Ngày mai 2 đứa hãy nói chuyện thẳng thắn với nhau một lần cho dứt khoát đi”. Lúc đó cô mới đồng ý về cùng Huyền. Một cô gái vô tư, luôn cười nói, trêu chọc mọi người giờ đây không còn sức sống nữa rồi, trái tim cô đã ૮ɦếƭ thật rồi!
Ngày hôm sau, cô đến Đại học Y Hà Nội gặp Phong, Tùng, Cường (Tất cả đều là những người bạn của cô và anh) như dự định hôm qua, nhưng anh vẫn tránh mặt, anh không muốn gặp cô. Tại sao anh lại làm như thế? Anh sợ gặp cô thì không thể dứt khoát được hay là anh chán ghét cô đến mức không muốn gặp cô thêm một lần nào nữa?
Khi màn đêm buông xuống, Phong và Tùng không thể ở bên cô được nữa, mọi người còn có công việc của mình, Phong phải vào trực, còn Tùng thì phải về Ninh Bình trong hôm nay. Chỉ còn Cường ở lại bên cô, Cường đã động viên cô rất nhiều ” Mày phải mạnh mẽ lên, bây giờ mày chỉ có hai sự lựa chọn. Hoặc là đứng lên đi tiếp, cắt đứt tất cả liên lạc với T, đổi số luôn đi cũng được. Hoặc là mày cứ tự làm khổ mày, cứ chìm đắm trong đau khổ như vậy. Mày chọn đi.”, ” Mày có biết T từng nói với bọn tao gì không? Nó nói: Ước gì sau này lấy được cô vợ Hà Nội như chú nó thì sướng. Nó đang còn mơ ước xa vời lắm. Hơn nữa nó lại là một thằng đàn ông thiên về gia đình, lại không có lập trường. Nó đã quyết định như vậy, mày có thể thay đổi được gì không?”. Cô không biết Cường chỉ nói những lời đó để động viên cô hay đó là sự thật. Cô chỉ biết, cô đã thực sự mất anh, điều duy nhất bây giờ cô có thể làm là rời xa anh để anh có thể thực hiện được ước mơ của mình.
Tối hôm đó cô gửi cho anh một tin nhắn ” Nếu anh là một người đàn ông có lập trường thì hãy tự tìm cho mình một lý do. Nếu không thể tìm được lý do cho chính mình thì chúc anh hạnh phúc!”. Và lần này anh đã nhắn lại cho cô ” Lý do thì vô kể em à, Anh chỉ muốn chúng ta dừng lại thôi, mình chia tay đi!”. Lúc đó là 21:01:21 07/ 12/ 2012, Hà Nội se lạnh với những hạt mưa lất phất rơi!
Thanh Hóa, 21/ 8/ 2013
Tác giả: Hoa Hồng Đen