Khói và nắng

Tác giả:

Không hiểu sao Lam vẫn hay bị khói ám ảnh. Mỗi lần cầm cái gì nong nóng lên uống, Lam hay ngây người nhìn làn khói tỏa ra từ miệng tách. Thẫn thờ.


Những lúc như thế, Nghiên hay nhìn Lam chăm chú. Chăm chú đến mức Lam không thể thẫn thờ mãi được.


khoi-va-nang


- Nghiên nhìn gì?


- Nhìn khói.


- Nhìn khói sao không nhìn vào tách mà nhìn Lam?


- Khói trong mắt Lam đẹp hơn.


Phản ứng quen thuộc của Lam trước những câu nói kiểu ấy của Nghiên là cười. Cười vì không biết nói gì hơn. Cười. Vì Lam vốn hay cười.


Có lần, Nghiên tự nhiên nói với Lam:


- Nghiên thích nhìn Lam khóc với Nghiên hơn là cười.


Lam trợn mắt:


- Nghiên bị bệnh thích ngược đãi người khác, nhưng Lam không bị bệnh tự ngược đãi đâu.


- Ờ.


- Ờ là sao?


- Ờ là ờ. Chứ sao?


Giờ thì đến lượt Nghiên đang cười. Dù Nghiên ít hay cười.


***


Một kịch bản có thể được diễn đi diễn lại với nhiều nhân vật đổi chỗ lẫn nhau. Lam xuất hiện trong cả 2 lần diễn. Điều làm Lam không vui là, Lam biết, ở mỗi lần, Lam lại đóng một vai trái ngược nhau.


Kha đi theo ảo ảnh. Lam đi theo Kha, vì Kha cũng là một ảo ảnh khác... của Lam.


Nghiên đi theo Lam, vì Lam là ảo ảnh... của Nghiên.


Biết đâu lại có một người nào khác xem Nghiên là ảo ảnh của mình.


Những vai diễn cứ lặp đi lặp lại, chồng chéo lên nhau. Nhưng kịch bản thì chưa bao giờ thay đổi.


Chưa bao giờ cả.


***


Rồi cũng đến lúc có ai đó mệt nhoài và dừng lại bên vệ đường. Đầu ngoảnh lại, dù chân vẫn giữ nguyên tư thế và hướng cũ, người đó an tâm chờ đợi người đi sau mình bước đến.


- Hãy nghỉ mệt ở đây một chút. – Người đó nói.


Và bên đường, có 2 người được ở bên nhau.


Rồi lại đi...


***


Có một khoảng thời gian Kha say sưa liên tục. Lam hỏi, Lam khuyên giải, giận dỗi, thậm chí là lớn tiếng, rồi lại gần như van xin thế nào, Kha cũng vẫn uống đến say mềm, chập choạng sáng mới ngất ngưởng về nhà, người nồng nặc mùi rượu, mùi bia, mùi nước hoa.


Lam thức chờ Kha, mòn mỏi và nhẫn nại. Chỉ khi nào biết chắc Kha đã về đến nhà chứ không nằm gục một nơi nào đó giữa đường, Lam mới có thể nhắm mắt tự dỗ mình vào cơn mê nặng nhọc. Trừ một đêm...


Đêm ấy gọi mãi không thấy Kha bắt máy, Lam lo đến mụ mẫm cả người. Toàn thân lúc nào cũng nóng bừng bừng như lửa đốt, như có kiến bò. Khoác vội cái áo, Lam chạy đến nhà Kha.


Chưa bắt kịp hơi thở của mình, Lam đứng ở góc đường. Ánh trăng lạnh lẽo soi vào gương mặt xanh lọc của Lam, lấp loáng những vệt sáng như vệt nước. Bên kia đường, Kha đang hôn một ai đó.


Lam đứng sững người. Thẫn thờ. Nét thẫn thờ giống như mỗi lần Lam nhìn những làn khói thi nhau tỏa lên từ tách cà phê buổi sớm.


Lam cứ đứng như thế đến sáng, khi bóng người kia xa dần cùng với tiếng động cơ xe.


Lam đẩy cửa vào nhà. Kha đang ngủ trên giường. Quần áo vứt lung tung. Đồ đạc trong nhà bừa bộn, ngổn ngang. Mùi rượu lẫn khói thuốc cứ váng vất.


Lam ngồi xuống bên mép giường, nhìn Kha. Nét mặt Kha khi ngủ hồn nhiên như trẻ thơ. Một giọt nước mắt Lam rơi trên mắt Kha, lăn dài xuống má. Kha hơi trở mình.


Lam cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên mắt Kha.


Khi Lam đã khép cửa và đi... như chưa từng đến, Kha tỉnh dậy. Sờ tay lên mắt, một khoảnh khắc ngạc nhiên khó hiểu thoáng qua. "Chắc mình khóc trong mơ mà không nhớ." – Kha tự nói với mình.


***


Cùng hôm ấy, khi Lam về đến nhà, Nghiên đã ở đó tự bao giờ.


Nghiên không hỏi Lam đã đi đâu, cũng như Lam không hỏi vì sao Nghiên đến.


- Nghiên làm xong bữa sáng rồi. Còn nóng đó, Lam ăn đi. – Nghiên nói dịu dàng.


Lam ngồi xuống bàn, ăn chậm rãi, từ tốn. Gương mặt trắng xanh như một pho tượng tạc bằng ngọc bích. Nghiên đặt xuống trước Lam một tách trà sữa bốc khói.


Lam ngước lên, ánh mắt dừng lại một chút ở những vệt khói, rồi lướt qua, hờ hững.


Nghiên nhìn Lam, cười dịu dàng.


Mắt Lam hơi ướt. Khi thời tiết ấm áp, có một giọt mưa vừa ngưng đọng lại từ vô vàn những vệt khói.


- Mưa trong mắt Lam đẹp hơn khói trong mắt Lam.


Đó là câu đầu tiên Nghiên nói khi họ dừng lại bên nhau.


- Lam trông thấy nắng trong mắt Nghiên.


Đó là câu đầu tiên Lam nói khi họ dừng lại bên nhau.


***


Hãy là cơn gió


Thoảng qua nỗi buồn
Khuất sau vạt cỏ
Một chiều mưa tuôn

Hãy là tia nắng


Rọi lên nụ cười
Vu vơ mây trắng
Bay về xa xôi

Hãy là ánh mắt


Nồng nàn hương thơm
Mùa thu trong vắt
Lấp đầy hoàng hôn

Hãy là duy nhất


Một mình em thôi
Giữa trời và đất
Lẽ nào đơn côi...

Khiết Lam