- Trang chủ
- Truyện Ngắn
- Khi trái tim bắt đầu yêu
Ngay lần đầu tiên nói chuyện với Vũ, nghe thấy tiếng tim đập lệch một nhịp, tôi hiểu rằng trái tim mình rồi sẽ chịu tổn thương nhiều biết bao nhiêu…
“Chiếc lọn tóc cuối cùng cũng vào nếp. Tôi quay sang Minh Vũ mỉm cười. Vẫn thế, tôi không hối hận cho những gì mình đã làm và không nhìn lại những gì đã qua đi.”
Tôi với Củ Cải – nhỏ bạn thân từ hồi bé tí của tôi – đứng trong góc khuất nhìn ra. Minh Vũ bật cười bởi một mẩu truyện vui nào đó của Như Hà. Tôi im lặng, nhắm mắt bước đi tiếp. Củ Cải cũng im lặng nốt, lầm lũi bước sau tôi. Cho đến khi chúng tôi đã yên vị trong quán Vik quen thuộc, Củ Cải dường như không im lặng được nữa, khẽ hỏi tôi:
-Cậu đang đùa mình đúng không, Lam-Ngọc?
_ Củ Cải à! Đừng bắt mình nói đi nói lại hoài điều này nữa có được không? Phải, mình đã chia tay Vũ rồi, và như cậu thấy đấy… Vũ có lẽ đang hẹn hò với Hà… – giọng tôi bỗng trở nên nhỏ dần vào những con chữ cuối cùng trong câu nói. Giống như trái tim cũng bỗng chùng xuống một cách kỳ lạ.
Dạo gần đây, lớp tôi, và thậm chí là gần cả trường rộn lên vì cái tin Minh Vũ đang hẹn hò với Như Hà. Dạo đầu, tôi không quan tâm cho lắm. Cho đến khi, như thông lệ hằng năm cô giáo đề ra là cứ hết học kỳ I thì cả lớp đổi chỗ, và Minh Vũ được đổi đến ngồi cạnh Như Hà, tôi mới nhận ra Vũ có những cử chỉ rất quan tâm đến Như Hà. Và hẳn nhiên, cô bạn xinh xắn bấy lâu nay được ngưỡng mộ trong mắt biết bao người cũng đã thích Vũ từ rất lâu. Tính thêm cả lần này, tôi lại càng chắc chắn hơn về cái tin “đang-hot” hiện nay.
_ Tại sao? Hai cậu rất xứng đôi, trước khi quen nhau đã thân với nhau, khi quen nhau lại càng khắn khít, không hề xảy ra bất hòa. Vậy tại sao… – Củ Cải chau mày, đôi mắt lộ rõ sự phản đối kịch liệt.
- … – tôi nhắm mắt, hít một hơi thật sâu rồi nói một cách dứt khoát – vì quá thân, quá hiểu nhau nên không thể tiếp tục được nữa.
- Cơ bản là cậu không hiểu gì cả! Cậu chỉ đang cố làm theo ý mình. Cậu có hiểu không? Cậu đã làm tổn thương Vũ rồi đấy! – Củ Cải lớn tiếng, đúng như bản chất thẳng thắn của cậu ấy.
- Phải, cơ bản là mình không hiểu, và mình cũng không muốn hiểu. Nhưng có gì để mà hiểu chứ? Mình đã hiểu Vũ quá nhiều rồi, và bây giờ mình thấy đã đến lúc dừng lại, cho tất cả… Củ Cải, cậu là bạn thân suốt bao nhiêu năm của mình, sao cậu lại không hiểu cho mình chứ? – tôi nói như muốn khóc, nhưng cuối cùng vẫn nuốt nước mắt vào trong, không thể để bản thân yếu đuối thêm một lần nào nữa.
- Mình… – Củ Cải như hối hận, lúng túng – mình xin lỗi. Vì mình khá là sốc, và mình không ngờ cậu lại giấu mình cho đến tận bây giờ.
- Chỉ là vì mình không biết phải nói thế nào…
- Cậu… vẫn ổn chứ?
Tôi mỉm cười nhìn xa xôi. Tôi vẫn ổn chứ?! – Tôi thậm chí còn chẳng biết. Lời chia tay, tôi là người nói ra. Ánh mắt lạnh lùng và cái ngoảnh mặt không nhìn lại, là của tôi. Nếu nói không ổn thì người ta chắc chắn sẽ bảo tôi dối gạt, nhưng nếu nói ổn thì… có lẽ lại càng dối mình nhiều hơn…
Bước những bước trở về căn nhà trống vắng, trong vô thức, chợt những kỉ niệm ngày xưa ùa về trước mắt tôi. Giống như, kỉ niệm bỗng biến thành không khí, thành Gió, trôi qua, thổi qua… thổi qua đôi mắt trong veo, một giọt nước trong suốt khẽ buông rơi… Nơi đó, Vũ đã từng đứng đợi tôi trong cái giá rét của mùa Đông ùa về, 3 tiếng đồng hồ, Vũ vẫn đứng đó, chỉ để đợi tôi tha thứ mà mở toang cánh cửa, chạy xuống ôm Vũ.
Nơi đó, với đôi gò má nhô cao đầy kiêu hãnh đỏ ửng, Vũ khẽ cài chiếc kẹp nơ màu đỏ lên mái tóc tôi. Nơi đó, mỗi sáng, với chiếc ô bé xíu trong tay, Vũ đã đứng đợi để đưa tôi đến trường vào mỗi ngày. Còn đằng kia, là hình bóng hai đứa ngập ngừng trong buổi hẹn đầu tiên, mặc dù đã chuẩn bị sẵn những gì định nói từ suốt đêm hôm qua. Còn đằng kia nữa, là nơi Vũ khẽ chạm đôi bàn tay đẹp đẽ vào tay tôi, siết nhẹ mà như không bao giờ có thể buông.
Cứ thế… cứ thế… tôi cứ ngỡ rằng sẽ không bao giờ chia xa, như cái ngày Vũ khịt khịt mũi bảo rằng không hứa, nhưng Vũ sẽ không bao giờ rời xa tôi, rồi cả 2 sẽ cùng nhau đi cho đến hết cuộc đời này. Cùng nhau đi cho đến hết cuộc đời này… Con đường đi đến cái đích đó vẫn còn rất xa, mà sao hai chiếc bóng giờ chỉ còn một (?).
Đêm như khóc những tiếng rất dài, nghe rõ cả những tiếng nấc. Tôi không ngủ được, trở mình ngồi dậy. Lại lấy quyển nhật ký ra, viết vài dòng…
“Mảng màu cũ những ngày đông xa ngái,
Cầu vồng về sau một đêm mưa
Phố trở mình, khuyết hoa sữa ngày xưa
Yêu dấu vỡ òa giữa đêm lặng lẽ…”
Khi tôi vừa bước vào cửa lớp cả đám con gái đã ùa vào bao vây tôi với hàng tá câu hỏi khác nhau, nhưng cốt chỉ để nhắm vào một mục đích chính. Tôi khẽ chau mày, tuy đã quen với cái kiểu như thế này, nhưng vẫn không sao chấp nhận cho được, vẫn thấy khó chịu vô cùng.
- Lam Ngọc! Sao cậu không trả lời? Có phải cậu đã chia tay với Minh Vũ rồi không? Và bây giờ Minh Vũ đang quen với Nhược Hà phải không? Hãy cho chúng tôi một câu trả lời thích đáng! – một cô bạn trong Hội báo chí của trường lớn tiếng nhất trong đám con gái, như quát tháo ép tôi phải nói.
Không chịu đựng được nữa, tôi đã định hét lên nếu như… không có người con trai cao lớn đứng sau tôi, che mắt tôi lại, và lên tiếng bằng chất giọng lạnh lùng quen thuộc:
- Tránh ra!
Đám con gái run lên rồi bỏ chạy tán loạn về lớp, tiếng bước chân như vẫn còn văng vẳng đâu đây bên tai tôi. Với đôi bàn tay to lớn mà đẹp đẽ và chất giọng lạnh lùng mà dứt khoát, dù không nhìn thấy, nhưng cũng đủ để tôi biết người con trai đứng sau tôi là ai, Là Minh Vũ. Hai chữ “Minh-Vũ” bật ra khỏi miệng tôi, bỗng thấy tim chệch đi một nhịp và đôi mắt như muốn đỏ hoe.
Chỉ khi vừa khẽ nói hai chữ “Minh-Vũ”, Vũ đã buông tay ra rồi bước về chỗ ngồi của mình, cũng nói lời nào, cũng chẳng nhìn tôi một lần. Cứ thế, Vũ gục xuống bàn như thói quen thường ngày của cậu ấy, không ai biết được Vũ có ngủ thật hay không. Còn tôi, chôn chân một chỗ đến khi Củ Cải đến vỗ vai tôi, tôi mới giật mình quay trở về chỗ ngồi của mình. Chính giây phút đó, tôi chợt nhận ra, mình đã mãi mãi mất đi Vũ…
***
Minh Vũ là một chàng trai tốt, học Toán giỏi nhất nhì Thành phố, lại là một cầu thủ xuất sắc trong đội bóng rổ của trường nên việc được nhiều con gái theo đuổi cũng không phải là việc là gì kỳ lạ. Nhưng Vũ rất lạnh lùng, lại ít nói, thường chỉ cười đùa với những cậu bạn thân thiết nên không ít bạn nữ bị tổn thương rất nhiều vì Vũ. Ngược lại với Vũ, tôi là một cô gái trầm lặng nhưng rất thân thiện, giỏi Văn chứ Toán thì cứ mãi bước lùi, không thích chơi thể thao cho lắm, nên cái việc được nhiều cậu bạn thích chỉ là một con số vô cùng nhỏ.
Tôi yêu những khoảnh khắc ngồi một mình ở băng ghế đá đặt dưới bóng cây phượng trong trường, trên tay là quyển sách và hai bên tai vang lên những giai điệu quen thuộc.
Và tôi yêu cả những chiều mùa Đông đạp xe qua các ngõ nhỏ, hít lấy hít để cái khí lành lạnh mà thật trong lành. Có lẽ tôi sẽ mãi như thế, làm những gì mình thích, mình yêu mà không bận tâm tới những thị phi. Nhưng mọi thứ không phải lúc nào cũng được đơn giản như vậy. Ngay lần đầu tiên nói chuyện với Vũ, nghe thấy tiếng tim đập lệch một nhịp, tôi hiểu rằng trái tim mình rồi sẽ chịu tổn thương nhiều biết bao nhiêu…
Như thế, Vũ đành đèo tôi về trên chiếc xe đạp màu xanh quen thuộc của Vũ. Qua mấy con ngõ nhỏ để ra phố lớn, gió thổi lất phất như níu kéo bước chân của một ai đó, níu kéo dĩ vãng ngày cũ, níu kéo một mối tình đã vỡ. Những con ngõ, con phố cứ vào mùa Đông lại có cảm giác trở về ngày xưa, cũ kĩ, im ắng, trầm lặng nhưng thanh bình, yên ả rất nhiều. Phút chốc trong đôi mắt tôi, từng kỉ niệm, từng sợi yêu thương như thắt tim lại… thắt tim lại… Cuối cùng, thắt thành nỗi đau ào ạt vào tim. Tất cả khi đã đến giới hạn, bỗng vỡ òa như giọt nước mắt đêm Đông…
Chiều hôm đó là một ngày cuối Đông, khi mọi người chuẩn bị ra về ngôi nhà ấm áp thương yêu của mình, để chào đón một năm mới Tết đến, thì tôi phát hiện bánh xe của mình bị ai đó đâm thủng. Vậy là trong cơn mưa lất phất ngày Xuân, tôi đành ngậm ngùi dắt xe đi sửa. Bất ngờ, một chàng trai cao to đến cạnh bên rồi cầm ô đưa cho tôi, chỉ vỏn vẹn:
- Cầm đi! Để Vũ dắt!
Rồi chẳng kịp để tôi nói bất cứ lời nào, Vũ cứ thế dắt chiếc xe đạp của tôi đi, sau khi đã nhét trọn cán ô vào tay tôi. Cứ thế, tôi cầm chiếc ô trong suốt, che cho cả Vũ, cùng Vũ đi qua hết mấy con đường để đến tiệm sửa xe. Khi đó, dường như trước mắt tôi chẳng còn là Minh Vũ lạnh lùng và vô tình làm tổn thương biết bao cô gái, mà chỉ đơn giản là một Vũ dịu dàng, trầm lặng như bao chàng trai khác.
Sau lần đó, tạm giữ kín chuyện hôm đó vào trong lòng, tôi và Vũ chẳng nói lời nào với nhau nữa. Cho đến khi, tôi vô tình đến Green Coffee và bắt gặp Vũ đang là ông chủ của quán và cũng là bồi bàn kiêm DJ của quán.
Từ ngày hôm đó, tôi thường một mình đến Green Coffee hơn, gọi thức uống từ đầu đến cuối quyển Menu, và không quên đem theo chiếc máy ảnh bố vừa tặng tôi sinh nhật vừa rồi, nhưng không cho Vũ biết. Cứ thế, mỗi khi trông thấy một hành động be bé mà buồn cười nào đó của Vũ, tôi thường “lén” chụp lại, đem về nhà tự rửa ra rồi ghi đằng sau đó những điều gì đấy tôi vừa phát hiện ra, treo khắp căn phòng “bí mật”. Dần dà, tôi tìm đến Horoscope, tìm đến Ma Kết – cung hoàng đạo của Vũ – và ghi lên những tấm ảnh nhỏ những điều về Ma Kết (mà đã qua một cuộc so sánh, đối chiếu với tính cách của Vũ do tôi thực hiện). Chính những lúc đó, tôi chợt nhận ra, dường như con tim mình đã có dấu hiệu đập lỗi nhịp.
- Được bao nhiêu tấm là tính tiền bấy nhiêu đấy nhé!
Giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng và cả gương mặt nghiêm túc đến buồn cười của Vũ vào ngày hôm đó luôn hằn rõ trong tâm trí tôi. Như nỗi đau, âm ỉ mãi trong tim.
Con ngõ nhỏ có cây me già thấp thoáng bay trong gió hiện ra trước mắt tôi. Vũ hiểu ý tôi, dừng xe lại. Tôi bước xuống xe, quay gót đi vào, không quên gượng cười chào tạm biệt Vũ. Nhưng đi được một quãng, tôi quay gót nhìn lại. Bóng Vũ in thành vệt dài trên con đường rợp nắng, mái tóc đen bay bay trong gió. Bỗng, tôi nhớ đến những câu thơ của Nguyễn Phong Việt:
“Chưa bao giờ và không bao giờ ta biết.
Trí nhớ trong ta từ đó có một người!
Một bàn tay mà nắm giữ cả cuộc đời.
Một tiếng cười mà âm vang trời rộng.
Một cái vén tóc mà điếng lòng bão nổi.
Chưa bao giờ và không bao giờ ta nghi ngờ điều luôn tự hỏi.
Có thể gặp hay không một thiên thần?
Sớm hay muộn thì nắng cũng sẽ lên.
Nhưng mưa vẫn còn nhiều vô hạn.
Xoay chiếc dù hướng nào thì đời ta cũng đã lỡ bị ướt.
Chưa bao giờ và không bao giờ ta tin được.
Những ngày nắng sẽ hong khô.
Chưa bao giờ và không bao giờ ta ngừng bơ vơ…”
Tôi nhẹ xoay nắm đấm cánh cửa màu trắng, trên cánh cửa vẫn còn treo tấm bảng gỗ tôi tự làm với dòng chữ rùng rợn: “The room of the ghost (*)”. Và thật, nếu ai không biết mà bước vào, với cái không gian tối đen cùng những ánh đèn đỏ thì ít nhất chắc cũng phải hét toáng lên đến nứt nhà. Nhưng cũng may là từ đó đến giờ chưa có ai dám thừa lúc tôi không có ở nhà mà “lẻn” vào căn phòng này.
Bên trong căn phòng là một màu đỏ rùng rợn với mùi thuốc rửa ảnh. Biết bao tháng qua không vào lại nơi đây, tôi cứ ngỡ đây chẳng còn là nơi của mình nữa. Mọi thứ bỗng đâm ra xa lạ, ngoại trừ những tấm ảnh tôi treo phía trên dây và những lọ trắng đựng các cuộn phim ở bên trong. Tôi nhìn một lượt, rồi cúi người nhặt những tờ giấy rơi vãi khắp sàn nhà lên. Trên những tờ giấy đó, là những nốt nhạc, những câu từ trong một bài hát đang viết dở dang. Tôi cắn môi, cố gắng mạnh mẽ khi biết tim lại nhói đau âm ỉ.
Bằng một sự dũng cảm lớn lao hơn, tôi bước vào căn phòng nằm sâu bên trong căn phòng này. Do lối kiến trúc khá đặc biệt của một kiến trúc sư là bố tôi, nên trong căn phòng này, lại có thêm một căn phòng khác dẫn ra ban công. Bên trong là những bức ảnh treo khắp phòng, những cây 乃út chì, những tờ giấy có nốt nhạc, những cái chai lọ, những cái cây. Phút chốc, không kiềm được lòng mình, tôi khuỵa xuống nền nhà, không may va vào chiếc bàn gỗ bên cạnh. Hàng loạt những viên sỏi rơi xuống như thác nước. nhấn chìm tôi trong những mảnh kí ức mờ ảo.
Tôi vẫn còn nhớ, những tấm ảnh được treo cẩn thận trên đó là món quà tôi tặng Vũ trong dịp sinh nhật của Vũ. Một phần trong đó là những tấm ảnh tôi lén chụp Vũ ở Green Coffee từ những ngày còn là bạn của nhau, còn phần còn lại là những tấm ảnh chụp lại những khoảnh khắc rất buồn cười của Vũ. Sau mỗi tấm ảnh, là những lời yêu thương, những hứa hẹn và những lời chúc.
Tôi vẫn còn nhớ, những cây 乃út chì và những tờ giấy đầy nốt nhạc đó là do những hôm tôi thì lo rửa ảnh, còn Vũ thì sáng tác bài hát để tham dự cuộc thi gì đấy.
Tôi vẫn còn nhớ, những cái lọ đặt trên bàn là do tôi đề xuất sau khi xem MV bài hát “Nhớ rất nhớ” của Bảo Thy và Dương Triệu Vũ. Trong những cái lọ đó, tôi và Vũ nhét những nỗi buồn vào bên trong, dự định một ngày đến Cửa Lò thả chúng trôi đi. Tôi vẫn còn nhớ, những cái cây đặt ở bệ ban công là do tôi cùng Vũ trồng từ khi chúng chỉ mới là một chồi non. Còn những viên sỏi, là do tôi và Vũ đã nhặt được trên suốt những con đường trong suốt thời gian quen nhau, dự định sẽ ghép lại thành hình trái tim rồi dán lại vào ngày kỉ niệm tròn 2 năm cả 2 quen nhau.
Vẫn còn rất nhiều dự định, rất nhiều những điều hứa hẹn mà giờ đây, chỉ còn là những thứ dở dang, có lẽ mãi mãi cũng chẳng hoàn thành được. Giống như mối tình giữa tôi và Vũ, có quá nhiều kỉ niệm, có quá nhiều nụ cười ngọt ngào, nhưng tất cả mãi mãi chỉ còn là quá khứ đã qua.
Tôi chống tay đứng dậy, thầm nhủ phải mạnh mẽ, kiên cường lên, phải đối diện với những thứ đã qua, mỉm cười vì ít nhất trong cuộc đời mình cũng đã có một khoảng thời gian vui vẻ đầy kỉ niệm. Có lẽ, đã đến lúc tôi phải can đảm đem những thứ này cất đi, cất sâu vào một góc nào đó, và quan trọng hơn hết là cất giữ tình cảm với Vũ mãi sâu trong tim.
Thành phố hiện ra trong mắt tôi khi tôi mở rèm cửa nhìn ra ban công là một Nora đẹp đến mức nghẹt thở. Tôi vẫn luôn yêu nó, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình đang hòa trọn vẹn vào nó. Không âu lo, cũng không muộn phiền. Gió khẽ lùa vào tim, tôi đưa tay ra chạm nhẹ vào không khí, thấy mình như đang bay lơ lửng cũng muôn vàn những đám mây trên cao.
Vào một sớm ban mai, hãy thức dậy thật sớm và đón ánh bình minh, tôi chắc rằng mọi vết thương trong tim bạn có thể sẽ được xoa dịu đi phần nào đó. Hay ít nhất, bạn sẽ thấy lòng nhẹ lại, mọi muộn phiền có cũng như không!
- Không! Ngọc à! Nghe mình nói đi – Củ Cải đỏ hoe mắt ôm bờ vai tôi, nỗi đau hiện rất rõ trong đôi mắt của câu ấy – là thật đấy! Mình không đùa cậu đâu…
Củ Cải bắt đầu khóc thành tiếng, nước mắt rơi ướt vai áo tôi, làm tôi không kìm lòng được cũng nghẹn ngào theo.
Chẳng kịp để Củ Cải nói hết câu, tôi đã ào chạy ra ngoài.
Cơn mưa phùn mùa Đông cùng từng đợt gió lạnh ùa vào tim tôi, cảm giác thấy lạnh đến từng tế bào trên sống mũi, không thể thở được. Rồi tôi khóc, nước mắt hòa vào từng giọt nước mưa bé li ti…
Quá khứ với những nụ cười, những kỉ niệm, những sẻ chia bỗng chốc hóa cả thành những nỗi đau, những giọt nước mắt, và những hờn dỗi. Những lầm lỗi của Vũ, những lần Vũ dành trọn thời gian cho bạn bè và âm nhạc mà quên bẵng đi tôi, những lần Vũ sai nhưng vẫn cứ cho là mình đúng, những lần Vũ nổi giận vô cớ, và vô số những lần khác… Nhưng tôi có thể bỏ qua tất cả, vì tình cảm trong tôi với Vũ quá lớn, và hơn hết là vì tôi hiểu Vũ, hiểu Vũ là một chàng trai như thế nào sau biết bao hôm tìm hiểu về Ma Kết, sau biết bao lần Vũ từ đằng sau tựa đầu vào vai tôi đầy mỏi mệt, sau biết bao lần Vũ ngủ thi*p đi trên bàn học. Như thế, tôi nghĩ, cùng với tình cảm to lớn của mình và sự thấu hiểu, chấp nhận cả khuyết lẫn ưu của Vũ đã ĐỦ để cả 2 chúng tôi bước đi cùng nhau mãi về sau này.
Cho đến khi… người mẹ đã bỏ tôi lúc tôi còn bé tí tẹo trở về, giành nuôi tôi với bố, mặc cho bà đã có một đứa con với người đàn ông khác. Tôi giận, tôi hận bà từ ngày tôi biết nỗi khổ một mình nuôi con của bố, nhưng tôi vẫn không làm sao vô tình từ chối bà được. Chính những giây phút đó, tôi mệt mỏi, tôi muốn trốn chạy đến một nơi nào đó, và tôi đã tìm đến Vũ, để tìm một bờ vai, một cái nắm tay siết chặt. Nhưng không, Vũ chỉ im lặng ngồi nghe rồi lạnh lùng chào tôi rồi ra về.
Mãi sau đó, Vũ không liên lạc với tôi, chỉ ậm ừ khi tôi hỏi điều gì đó trong lớp. Dần dà, khoảng cách giữa cả 2 ngày càng xa, như hai trái tim nằm ở hai vòng trái đất vậy. Lần 1, lần 2, lần n,… tôi im lặng, tôi nghĩ có lẽ Vũ đã có chuyện gì đó không thể nói. Nhưng, mọi thứ luôn có giới hạn của nó. Giới hạn của tôi ở đâu tôi không biết, nhưng vào cái ngày đầu tiên bắt đầu mùa Đông, tôi chợt nhận ra mình chẳng còn gì để níu kéo nữa, tôi muốn rời xa Vũ, muốn cho mình một lối thoát nhẹ nhàng. Và vậy là, tôi tìm đến Vũ nói lời chia tay…
Giờ đây chợt hiểu, hóa ra là chưa từng quên nên từng mảng kí ức vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí…, hóa ra là chưa từng hết yêu nên vẫn cảm thấy đau đến nghẹn lời…
“Chúng ta đã đi qua thương nhớ mà không hề phải vay…
nên nợ nần chỉ đong bằng cảm giác…
nên sợ cuộc đời về sau sẽ chẳng thể nào ôm được ai đó trong tay thật chặt…
nên lo lắng những giọt nước mắt sẽ quên từng bỏng rát…
dù đau đến xanh xao…
Có bao nhiêu người đã đi qua thương nhớ mà quên được nhau?”
Tôi dừng lại trước sân bay. Băng qua biết bao con đường trên chiếc xe nhỏ, gió thổi thốc vào, cuốn đi những giọt nước mắt và hong khô đi chúng một cách nhanh chóng, như một cơ hội để tôi kịp suy nghĩ lại mọi điều. Củ Cải bảo, Như Hà cố ý để tôi và Vũ đi cùng nhau, còn Hà thì có cơ hội để nói rõ sự thật mà bấy lâu nay tôi không biết.
Vũ yêu tôi, luôn luôn như thế. Nhưng từ ngày Vũ phát hiện mình có vấn đề ở tay sau lần cứu tôi, Vũ đã nghĩ ra mọi cách để làm tổn thương tôi, làm tôi mệt mỏi mà rời xa Vũ. Đơn giản vì Vũ không hề muốn tôi đau khổ, không hề muốn tôi bên cạnh một người không có tương lai. Suốt bao nhiêu ngày qua, Vũ phải một mình gánh chịu nỗi đau, lại phải tỏ ra lạnh lùng với tôi. Và hiện tại này đây, Vũ phải qua nước ngoài để chữa trị mà thật ra, không ai có thể biết được tay Vũ có thể hồi phục như ban đầu hay không. Dường như nỗi đau mà Vũ phải gánh chịu, suốt đời này tôi cũng không hiểu được.
Tôi loạng choạng đi vào sân bay, chân dường như chẳng còn vững được. Tôi biết mình cần phải nói một điều gì đấy, như một lời hứa hẹn về sự chờ đợi, để Vũ vững lòng mà chữa trị cho tốt. Tôi biết Củ Cải và Như Hà đều muốn tôi và Vũ được trở lại như ngày xưa, và mãi mãi hạnh phúc. Tôi biết như thế, tôi hiểu như thế, nhưng trong rất nhiều lần ngồi bó gối nhìn bầu trời Đêm, và tự vẽ ra ngày quay trở lại bên cạnh Vũ, tôi cũng không sao vẽ được hoàn chỉnh cái ngày đó được. Giống như có những thứ đã qua đi rồi, thì không thể quay trở lại được vậy. Khi đó ta chỉ có thể bắt đầu những thứ khác, trân trọng những thứ ở hiện tại, và quên đi những thứ trong quá khứ.
Đôi khi, không phải cứ bắt đầu lại sẽ là tốt. Và đôi khi, tôi nghĩ, tình bạn là một khởi đầu mới, tốt đẹp hơn cho một mối quan hệ khác. Như chờ đợi, một ngày… khi mà trái tim đã sẵn sàng yêu.
(*) Chú thích: The room of the ghost: Căn phòng của ma quỉ
Bạn đang đọc truyện tại website: Truyen186.Com - Website đọc truyện dành cho Mobile
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh