Và phải mất nhiều tháng qua đi trước khi bạn có thể từ bỏ và cuối cùng cũng cho ai khác một cơ hội. Nhưng đó là những tháng sau đó. Còn bây giờ, bạn ở đây, mắc kẹt trong quá khứ, thầm mong nó là hiện tại.
Có người nào đó đã từng nói, là con người chứ không phải tình yêu bỏ ta đi. Tôi sẽ thêm vào rằng, và họ mang tình yêu đi theo. Giống như là lấy nó ra khỏi một cái hộp cũ, gấp cẩn thận, cho vào một cái túi và mang nó rời xa bạn. Và bạn bị bỏ lại với không gì ngoài nỗi đau, kỉ niệm và cảm giác mất mát vô cùng. Mất đi một điều gì đó to lớn. Một điều gì đó quan trọng. Một điều gì đó có ý nghĩa. Một khi nó đã mất đi, chẳng có gì là quan trọng nữa. Thế giới này chẳng còn như trước. Bạn không còn như trước.
Và bạn thấy mình ngồi ngẫm nghĩ nhiều hơn. Hoài niệm nhiều hơn. Tự hỏi nhiều hơn.
Và phải mất nhiều tháng qua đi trước khi bạn có thể nhìn lại và nhận ra bạn đã hoài phí bao nhiêu thời gian chỉ ngồi đó, phân loại những mảnh vỡ của trái tim mình theo những cung bậc của nỗi đau mà bạn cảm thấy.
Và phải mất nhiều tháng qua đi trước khi bạn có thể từ bỏ và cuối cùng cũng cho ai khác một cơ hội. Nhưng đó là những tháng sau đó. Còn bây giờ, bạn ở đây, mắc kẹt trong quá khứ, thầm mong nó là hiện tại.
Nhiều tháng trôi qua trước khi bạn nhận ra một vài điều.
Bạn sẽ học được rằng mọi người luôn trở thành những gì mà họ đã hứa là sẽ không như thế.
Bạn sẽ học được rằng sự vĩnh cửu không thật sự tồn tại và rằng những cảm xúc cũng có hạn sử dụng của chúng.
Bạn sẽ học được rằng ai cũng nói dối. Ai rồi cũng bỏ bạn đi. Bạn sẽ học được rằng có một vài điều chỉ đơn giản là không thể được.
Nhưng hầu hết chúng ta sẽ nhận ra rằng kỉ niệm rồi cũng phai nhạt. Bạn sẽ ngồi đó nghĩ về khoảng thời gian ở bên người ấy, những lời hứa đã nói ra. Bạn sẽ ghi nhớ những nụ cười hạnh phúc và những giây phút vui vẻ. Bạn sẽ để những niềm vui trong quá khứ đưa bạn vào trong ảo giác về tình yêu và sự ấm áp. Bạn sẽ cảm thấy sự hiện diện của người bạn yêu thương khi bạn nhắm mắt lại, nhưng khi bạn với tới họ, bạn sẽ cảm thấy họ đang trượt ra xa. Bạn sẽ cảm thấy những kí ức của bạn đã phai nhòa.
Và bạn sẽ luôn tự hỏi làm thế nào mà một thứ mãnh liệt như thế có thế làm bạn yếu đuối đến vậy. Nó làm bạn bối rối và lạc lối. Lạc lối trong thế giới này. Lạc lối với chính bản thân bạn. Bạn sẽ cần thời gian để vượt qua nó. Cần thời gian để thích ứng với hiện thực. Và đến một thời điểm bạn bắt đầu giả bộ như mọi chuyện đều ổn. Bởi vì mọi người đều mong đợi bạn như vậy. Và bởi vì khi cả thế giới này nghĩ là bạn ổn, sẽ có lúc bạn quên đi trong chốc lát rằng bạn không hề.
Và bạn sẽ lại học được những điều mới.
Bạn sẽ học được rằng mọi người lầm tưởng rằng bạn rất mạnh mẽ trong khi đó chỉ là khả năng che giấu đi nỗi đau sâu thẳm.
Bạn sẽ học được rằng dù có thế nào đi nữa thì mọi thứ cũng không thể trở lại như cũ.
Và bạn sẽ học được rằng dù bạn có tốt như thế nào, hạnh phúc mãi mãi không bao giờ được đảm bảo.
Nhưng chẳng sao hết. Bạn sẽ tỉnh dậy mỗi ngày và tiếp tục bước đi. Dù trái tim bạn có bao nhiêu mảnh vỡ đi chăng nữa, bạn vẫn sẽ gìn giữ chúng trọn vẹn.
Và dù cho việc từ bỏ là quá đau đớn, dù phải nín khóc trong khi đó là điều duy nhất bạn thực sự muốn làm là một việc khó khăn nhất, sau đó bạn vẫn sẽ luôn bước đi.
Dù khi bạn biết rằng quá khứ không thể trở thành hiện tại và chắc chắn chẳng biến thành tương lai, bạn vẫn tiếp tục bước đi.
Bởi vì bạn cũng sẽ học được rằng sau mỗi cơn bão, mặt trời sẽ luôn xuất hiện. Có thể sẽ mất hàng tuần, hàng tháng hoặc hàng năm (hi vọng là không), mặt trời sẽ đến.
Có thể không như cái cách mà bạn mong đợi mà là như số phận đã sắp đặt.
[Sưu tầm]