Hãy bế em ra khỏi cuộc đời anh!

Tác giả: Đang cập nhật

“Tôi trở về nhà vào buổi tối hôm đó là lúc vợ tôi vừa chuẩn bị xong bữa tối. Tôi nắm tay cô ấy, “Anh có chuyện cần nói với em” – tôi nói. Cô ấy ngồi xuống, lặng lẽ ăn. Tôi có thể nhìn thấy nỗi đau trong mắt nàng.
Bỗng nhiên tôi không biết phải nói thế nào. Nhưng tôi cần phải cho vợ tôi biết tôi đang nghĩ gì. Tôi muốn ly hôn. Tôi đề cập đến điều này một cách bình tĩnh hết sức có thể. Trái với suy nghĩ của tôi, cô ấy không tỏ ra ngạc nhiên hay khó chịu với những gì tôi nói mà chỉ hỏi lại nhẹ nhàng “Tại sao hả anh?”
Tôi nhìn cô ấy và im lặng một lúc lâu. Điều này khiến vợ tôi nổi giận. Cô ta ném đôi đũa đi và hét lên với tôi, “Anh không phải là đàn ông”.
Tối hôm đó chúng tôi không nói chuyện với nhau. Cô ấy khóc rất nhiều. Tôi hiểu vợ tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra với hôn nhân của chúng tôi. Nhưng không không thể đưa cho cô ấy một câu trả lời thỏa đáng. Trái tim tôi đã thuộc về Thanh, tôi không còn yêu vợ tôi nữa, đối với tôi tất cả bây giờ chỉ còn là sự thương hại.

hay-be-em-ra-khoi-cuoc-doi-anh
Với cảm giác tội lỗi tột cùng, tôi thảo một thỏa thuận ly hôn có lợi cho cô ấy, nói rõ rằng cô ấy sẽ có nhà của chúng tôi, xe của chúng tôi và 30% cổ phần trong công ty tôi. Vợ tôi không thèm nhìn nó một giây và xé ra thành từng mảnh.
Người phụ nữ đã sống với tôi một chục năm qua đã trở thành một người khác hoàn toàn. Tôi thấy thương cô ta nhưng sẽ không bao giờ rút lại những gì mình đã nói, tôi yêu Thanh thật lòng. Cuối cùng thì cô ta khóc òa lên trước mặt tôi, đúng như những gì tôi chờ đợi. Nhìn thấy cô ta khóc đối với tôi thực tế là một sự giải tỏa. Ý nghĩ về một cuộc ly hôn đã ám ảnh tôi suốt thời gian qua tới giờ đã trở nên rõ ràng và chắc chắn hơn.
Tối hôm sau tôi về nhà rất muộn và thấy vợ tôi đang ngồi viết gì đó trên bàn. Tôi đi lên giường và chìm ngay vào giấc ngủ, tôi rất mệt sau một ngày đầy sự kiện và ý nghĩa với Thanh. Nửa đêm tỉnh dậy tôi thấy cô ta vẫn ngồi đó viết. Tôi không quan tâm lắm và ngủ tiếp.
Sáng hôm sau cô ta đưa cho tôi điều kiện để cô ta đồng ý ly hôn với tôi. Vợ tôi không cần bất cứ cái gì của tôi, chỉ cần một tháng để chuẩn bị cho cuộc ly hôn. Cô ấy yêu cầu trong vòng một tháng đó chúng tôi sẽ phải cố gắng sống một cách bình thường nhất có thể. Lý do của cô ấy rất đơn giản, con trai chúng tôi sẽ có kì thi chuyển cấp quan trọng trong vòng một tháng tới và vợ tôi không muốn làm đứa bé phải xao nhãng vì cuộc hôn nhân tan vỡ của chúng tôi. Đây là điều tôi có thể đồng ý. Nhưng cô ấy còn yêu cầu một điều nữa, cô ấy yêu cầu tôi nhớ lại cách tôi đã bế cô ấy vào phòng tân hôn như thế nào. Cô ấy yêu cầu kể từ hôm nay cho tới hết một tháng, hàng ngày cứ mỗi buổi sáng tôi sẽ bế cô ấy từ giường ngủ ra tới cửa nhà. Cô ta phát điên rồi, tôi nghĩ vậy. Nhưng như là một cách chuộc lỗi, tôi đồng ý với điều kiện kì cục này.
Tôi kể cho Thanh nghe về điều kiện ly hôn kì cục của vợ mình. Thanh cười lớn và nói rằng nó thật điên rồ. Cho dù vợ tôi có làm gì đi chăng nữa thì cô ta vẫn sẽ phả chấp nhận với thực tế thôi, Thanh nói và cười như chế giễu.
Tôi và vợ tôi đã không gần gũi nhau từ rất lâu rồi. Vậy nên khi tôi bế cô ấy ra cửa ngày đầu tiên, tất cả đều rất gượng nghịu. Con trai chúng tôi vỗ tay khi thấy bố nó đang bế mẹ nó trên tay, “Bố đang bế mẹ kìa, hoan hô, hoan hô”, nó hò hét và cười rất vui. Lời nói của con trẻ làm tôi thấy đau nhói trong lòng. Tôi đi từ phòng ngủ ra tới phòng khách, rồi tới cửa, tất cả chỉ là mười mét với cô ấy trên tay. Cô ấy thủ thỉ vào tai tôi, Đừng cho con của chúng ta biết bố mẹ nó sắp ly dị. Tôi gật đầu, cảm giác buồn trong lòng. Tôi đặt vợ tôi xuống ngoài cửa. Cô ấy đi ra chờ xe buýt đến cơ quan còn tôi lái xe đi làm một mình.
Vào ngày thứ hai, cả hai chúng tôi đã cư xử thoải mái hơn. Cô ấy gục đầu vào иgự¢ tôi. Tôi có thể ngửi thấy mùi cơ thể quen thuộc của cô ấy. Tôi chợt nhận ra đã rất lâu rồi mình không ngắm nhìn người phụ nữ này. Vợ tôi không còn trẻ như nữa. Nhiều nếp nhăn đã xuất hiện trên mặt cô ấy, và tóc cô ấy đang bạc dần! Cuộc hôn nhân này đã khiến cô ấy già nhanh hơn bình thường. Nó khiến tôi chợt khựng lại và nghĩ, tôi đã làm gì để cô ấy bị như vậy.
Vào ngày thứ tư , khi tôi nâng vợ lên, tôi bắt đầu cảm nhận được sự thân mật giữa hai người đang dần trở lại. Đây là người phụ nữ đã dành trọn mười năm của cuộc đời để chăm sóc tôi, chăm sóc con tôi. Vào ngày thứ năm và thứ sáu, tôi nhận thấy tình cảm của hai người đang dần lớn lên, như một đôi uyên ương những ngày đầu gặp mặt. Tôi không kể cho Thanh bất kì điều gì về chuyện này. Việc bế vợ tôi trở nên dễ dàng hơn, có lẽ các bài tập thể hình hàng ngày đã bắt đầu có kết quả.
Vợ tôi đang chọn lựa váy để mặc đi làm. Cô ấy đã mặc thử một vài bộ nhưng không thể tìm ra được một bộ phù hợp. Rồi cô ấy thở dài “Tất cả váy của em đều đã quá to rồi”. Tôi nhận ra vợ tôi đã gầy đi rất nhiều, đó là lý do tôi có thể dễ dàng bế cô ấy lên.
Chợt tôi cảm thấy đau nhói trong lòng... vợ tôi đã phải cất giấu quá nhiều nỗi đau và sự cay đắng trong tim. Vô tình tôi đưa tay ra để kéo cô ấy vào lòng.
Đúng lúc đó con trai chúng tôi bước vào và nói, “Bố ơi, đến giờ bế mẹ rồi”. Đối với đứa trẻ, chứng kiến cảnh bố nó bế mẹ đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống hàng ngày của nó. Vợ tôi gọi nó lại và ôm thật chặt. Tôi quay mặt đi vì sợ mình sẽ thay đổi quyết định vào phút chót.
Tôi ôm cô ấy trong vòng tay mình, bước từ vòng ngủ ra phòng khách, đến tận cửa. Cô ấy ôm chặt cổ tôi thật nhẹ nhàng và tự nhiên. Tôi ôm vợ mình thật chặt, như là trong ngày cưới của chúng tôi vậy. Vào ngày cuối cùng, khi tôi ôm cô ấy trong vòng tay mình, tôi không thể bước chân nổi. Con trai chúng tôi đã đến trường. Tôi ôm vợ mình thật chặt và nói “Anh đã không nhận ra rằng cuộc sống của chúng ta đã quá thiếu vắng sự thân mật như thế này”.
Tôi phóng xe đến chỗ làm... nhưng rồi đổi hướng... tôi nhảy ra khỏi xe và không thèm khóa cửa lại. Tôi sợ rằng bất cứ sự chậm trễ nào cũng có thể thay đổi quyết định của tôi... Tôi bước lên cầu thang và gõ cửa... Thanh mở cửa... Tôi nói với Thanh rằng “Anh xin lỗi, anh không muốn ly hôn nữa”.
Thanh nhìn tôi ngạc nhiên và rồi sờ đầu tôi, “Anh có bị sốt không đấy”, cô ấy hỏi thế. Tôi bỏ tay cô ấy ra khỏi đầu mình và nói, “Thanh, anh xin lỗi, anh không muốn ly hôn. Cuộc sống của vợ chồng anh quá tẻ nhạt vì cả anh và cô ấy đều không biết trân trọng những phút giây bên nhau, không phải bọn anh không còn yêu nhau nữa. Anh nhận ra rằng, khi anh bế cô ấy vào nhà tức là anh cũng sẽ giữ cô ấy tới hết đời”. Thanh như chợt choàng tỉnh dậy. Cô ấy tát tôi thật mạnh, đóng sầm cửa và khóc rất to.
Tôi đi xuống cầu thang và lái xe đi. Dừng lại ở một cửa hàng hoa bên đường, tôi mua một bó hoa cẩm chướng, loại hoa mà vợ tôi thích nhất. Cô gái bán hàng hỏi tôi muốn ghi gì lên trên thiệp. Tôi mỉm cười và tự tay viết “Anh sẽ bế em vào mỗi buổi sáng cho tới khi cái ૮ɦếƭ chia lìa chúng ta”.
Tối hôm đó sau giờ làm tôi về nhà với bó hoa trên tay và một nụ cười hạnh phúc trên môi, tôi đi vào phòng ngủ, để rồi thấy vợ tôi nằm trên giường, cô ấy....... đã ૮ɦếƭ.
Vợ tôi đã phải chiến đấu với căn bệnh ung thư hàng tháng trời còn tôi thì quá bận bịu với Thanh để nhận ra điều đó. Cô ấy biết mình sẽ không còn sống được lâu và muốn giúp tôi tránh khỏi những phản ứng tiêu cực của con trai chúng tôi, trong trường hợp chúng tôi ly dị. Ít ra trong mắt đứa bé, tôi là một người chồng tốt...
Sưu tầm