Họ gặp nhau mỗi ngày, đi lướt qua nhau mỗi ngày, nhưng chưa hề nói chuyện với nhau. Cô thấy anh xa xôi, vời vợi, chẳng thể nào chạm tới được. Anh thì chẳng khi nào để mắt nhìn cô. Họ cứ thế, chỉ là những người lạ, có thể chẳng bao giờ quen, chẳng có chút liên hệ nào với nhau. Nhưng cô thích anh. Cô để ý anh, dõi theo từng chi tiết nhỏ trong cuộc sống của anh, thấy anh hẹn hò với rất nhiều người, chia tay rất nhiều người. Nhưng dường như anh chẳng thật sự yêu ai.
Cô thích anh vì nhiều lý do, nhưng trên tất cả là ở anh có sự khác biệt, một điều rất đặc biệt. Và lúc này đây, cô đang đứng từ ban công nhà đối diện dõi mắt nhìn anh. Mỗi ngày được ngắm nhìn anh với cô là một điều hạnh phúc. Dù hạnh phúc ấy rất đỗi nhỏ nhoi, vì cô biết có thể ngay ngày mai cô sẽ không còn đứng đây và dõi theo anh nữa.
Hít thở không khí trong lành của buổi sớm mai, cô như được tiếp thêm dũng khí. Được rồi, nhất định mình sẽ làm được, phải cố lên!
...
Anh bước ra cổng. Cô đứng khép nép một bên, nhút nhát sợ sệt. Lấy hết can đảm, cô chạy đến:
- Anh! Em thích anh, cho em được quan tâm anh nhé!
Anh dừng bước, cau mày quay lại:
- Tại sao tôi phải đồng ý, đâu phải mình cô thích tôi.
- Em đâu muốn làm bạn gái anh, đâu cần anh phải đồng ý, chỉ quan tâm anh thôi, và anh đâu thể cấm được em thích anh.
- Vậy nói với tôi làm gì. Tránh ra, đồ điên.
Anh hất tay cô ra, toan vội bước đi. Cô chạy với theo anh:
- Vì đơn giản là em thích anh, và em muốn anh biết điều đó. Vâng! Chào anh.
Cô dúi vào tay anh một tờ giấy gấp gọn gàng rồi chạy vội đi, tim vẫn đập thình thịch, thình thịch, chẳng dám ngoái đầu lại. Dù chạy rất nhanh nhưng cô vẫn nghe đâu đó vọng lại câu nói: "Đồ dở hơi!". Thật là phiền phức mà, mới sáng ra đã gặp chuyện đâu đâu. Vớ vẩn. Anh mở tờ giấy, dòng chữ ngay ngắn, nét chữ nắn nót:
"Hà Phương Nhi - 0989xxxxxx. Em. Một người thích anh!"
Đúng là đồ dở hơi, ai cần thông tin của cô ta chứ. Anh tiện tay vo tròn tờ giấy, ném qua bên vệ đường.
...
Tít! Tít! Tít!
Có sms, lạ thật, giờ này còn ai nhắn tin nữa nhỉ, 1h đêm rồi.
"Anh ơi, hôm nay gió mùa về đấy, anh ngủ sớm đi nha, đừng chơi game nữa. Chúc anh ngủ ngon!"
"Ai đấy?"
"Em. Một người thích anh!"
Hoàng thoáng ngạc nhiên, là đứa con gái lúc sáng đây mà. Kỳ lạ, sao cô ta biết số điện thoại mình nhỉ. Mặc kệ, không reply. Nhưng tự nhiên anh cũng thấy hơi lành lạnh. Thôi thì tắt máy đi ngủ vậy.
Ở bên kia, Nhi thấy phòng anh tắt đèn rồi mới quay vào trong, đứng ngoài ban công gió hơi lạnh, nhưng có chút ấm áp len vào tim cô. Ít ra thì anh cũng chịu ngủ rồi. Cô cũng không chờ đợi tin nhắn trả lời, vì cô biết anh sẽ không reply.
Cứ thế cứ thế, ngày nào Nhi cũng sms cho Hoàng, những tin nhắn chúc ngủ ngon, những lời nhắn nhủ giản đơn, những câu nói hỏi han quan tâm ... Rất nhiều, rất nhiều, nhưng dường như chủ nhân của nó chẳng trông chờ sự hồi đáp. Hoàng thấy lạ vô cùng, tại sao cô ta biết mình chơi bóng rổ bị ngã, hay là uống rượu say khuya mới về, hoặc là sáng ra biết trời mưa mà vẫn không mang theo ô v.v ... Dường như mọi chuyện về anh cô đều rõ, khiến anh rất tò mò. Nhưng anh cũng mặc kệ, chẳng để tâm đến cô, anh chẳng muốn có rắc rối. Con gái thích anh trên đời này nhiều lắm, anh chẳng hơi đâu mà quan tâm hết tất cả. Thỉnh thoảng, không chịu được những tin nhắn phiền phức ấy, anh cũng reply:
"Ngủ đi đồ phiền phức, đừng phiền tôi chơi dota."
Hoặc là: "Mấy giờ rồi mà còn sms, cô phá giấc ngủ của tôi rồi. Ngủ đi, lải nhải nhiều, tôi ghét đấy."
Nhưng rồi anh vẫn vui vẻ đứng dậy, tắt máy và leo lên giường. Ngủ rất ngon!
Không biết rằng ai đó cũng đang cười rất tươi. Và ngủ rất ngon!
Lạ là cũng có hôm cả ngày không thấy sms của cô bé, Hoàng nghĩ, chắc lại chơi trò mưa dầm thấm lâu, ngày nào cũng sms rồi đột ngột không sms nữa. Xuất hiện và biến mất chứ gì, cái trò này anh còn lạ gì nữa, như kiểu lâu lâu cho kẻ nghiện 1 liều thuốc để nó chẳng thế cắt cơn. Tiếc là anh không phải con nghiện, cũng chẳng dễ động lòng. Định bắt anh chủ động nhắn tin cho chắc. Mơ à, còn lâu nhé. Nhưng tối đó tự nhiên anh thấy thiêu thiếu, loay hoay chập chờn mãi mới tìm được vào giấc mơ.
...
Chẳng biết từ lúc nào, Hoàng bỗng thấy quen dần với sự có mặt của cô trong cuộc sống của anh. Anh không còn cảm thấy khó chịu và bực bội mỗi khi nhìn thấy cô. Ngược lại, cảm thấy việc gặp cô mỗi ngày là điều đương nhiên, giống như mỗi sáng dậy, ai cũng phải đánh răng vậy.
Sáng sáng đi bộ đến trường lại có người lẽo đẽo theo sau, phiền phức thế. Hoàng cũng đâm bực, nhưng có hôm không thấy cô bé ấy trong lòng lại thấy trống trống, thấp tha thấp thỏm không yên.
Những buổi trưa khi cô bé tíu tít mang cơm cho anh thì Hoàng tỏ vẻ không vui, cau có khi Nhi kể lể thở than làm món này khó khăn thế nào và cô phải chiến đấu như chiến binh trong bếp ra sao >.< ... Cô bé lúc nào cũng líu lo và hay cười như thế, trẻ con lắm. Nhưng, dù nói "đồ ăn cô làm khó ăn ૮ɦếƭ đi được" thì anh vẫn cứ cố ăn hết. Có hôm cô đến muộn, anh vẫn đợi mà không chịu vào căng-tin ăn cơm trước.
- Xin lỗi anh, tắc đường nên em đến muộn. Anh đã ăn trưa chưa vậy.
- Không sao. Hôm nay tan tiết muộn nên tôi cũng chưa kịp ăn gì. Đưa đây.
Và thế là cũng chỉ kịp ăn vội, rồi mỗi người về lớp của mình. Mà thật ra, anh cũng chưa biết cô học lớp nào @@. Có phải anh quá vô tâm hay không? Nhưng anh không bao giờ hỏi, những điều anh biết đều do cô tự nói với anh.
Buổi chiều tập bóng rổ, có cô bé cứ ngồi một góc nhìn anh, mang nước cho anh. Lâu dần cũng quen, cứ mỗi lần ném bóng vào rổ là anh lại quay người nhìn về phía cô.
Tối muộn. Anh say rượu. Vậy mà chẳng biết tại sao cô lại xuất hiện đúng lúc thế, dìu anh vào nhà, nấu cháo cho anh. Đợi anh ngủ say rồi mới chịu rời đi.
Cô gái này thật lạ, dường như toàn bộ thời gian trong ngày, cô đều dành hết cho anh, quan tâm anh mà chẳng hề đòi hỏi sự đáp trả từ anh. Lại có hôm mưa to lắm, không biết cô ở đâu chui ra, đưa ô cho anh rồi chạy mất hút giữa trời mưa. Khờ thế! Nhưng anh lại thấy cô đáng yêu, hoặc là có chút động lòng, vì sự chân thành và giản dị của cô, hay cũng có thể vì đã quen với việc có cô bên mình, quá quen với những quan tâm cô dành cho anh. Yêu thương nhiều khi chỉ đơn giản là một thói quen.
...
Có hôm, tự nhiên anh hứng lên, reply sms của cô:
"Học chơi dota đi rồi anh yêu em."
"Em không biết chơi đâu, không làm anh yêu em được rồi >_<"
Hoặc có khi: "Đồ sida, nói trước quên sau, em ngốc như thế làm bạn gái anh sao được?"
"Em không muốn làm bạn gái anh, chỉ muốn là một người thích anh thôi ^_^"
Hoàng không hiểu sao lại có người kỳ lạ đến thế. Thích một người chả phải là mong người đó cũng thích mình hay sao. Nhưng Hoàng không phải Nhi, làm sao anh biết được. Em chẳng thể so sánh được với những người con gái yêu anh. Em không xinh đẹp, không giỏi giang, không thông minh cũng chẳng quyến rũ. Và em cũng không thể bên anh lâu được, nên cứ thích anh thôi, thích anh là đủ rồi.
...
"Sinh nhật em muốn quà gì nào?"
"Em thích anh, tặng anh cho em nhé!"
"Được, nhưng chỉ 24h thôi, ok? Ngày mai anh cho em mượn anh dùng tạm đấy. Sau ngày mai là không có đâu nha."
"Vậy anh ngủ sớm đi ha, mai làm osin cho em, hehe. Chúc anh ngủ ngon!"
...
- Lên xe em chở nào, hôm nay mình đi chơi nhé, anh hứa rồi mà.
Cái gì, đi xe đạp? Mà lại ngồi sau con gái nữa? Có điên không vậy trời ^.^ ... Anh im lặng không nói gì, ra vẻ đắn đo suy nghĩ. Thấy vậy, Nhi nói:
- Anh nói không biết đi xe đạp mà, lên em chở. Tuy em nhỏ bé thế này thôi, vẫn thừa sức chở anh vòng mấy vòng Hà Nội đấy.
Tuy thấy kỳ kỳ sao đó, nhưng Hoàng vẫn im lặng làm theo. Đi được một đoạn thấy tay lái cô loạng choạng, thở gấp gáp có vẻ rất mệt. Anh bực quá bảo:
- Dừng lại. Xuống xe đi. - "Đã yếu mà còn ra gió", anh nghĩ bụng.
Cô ngẩn ngơ, mắt thoáng hiện sự lo lắng ... sao lại dừng lại. Anh hứa rồi mà, chả lẽ bây giờ lại đổi ý sao. Mặt Nhi buồn thiu, nhưng chưa kịp lên tiếng thì anh nói:
- Để anh đèo.
Họ vòng qua biết bao con phố, qua Hồ Gươm, phố cổ, lên cả cầu Long Biên ... mệt phờ người. Hà Nội thân thương - nơi tuổi thơ gắn bó, nơi cô đã sống và yêu suốt 22 năm trời. Cô yêu từng đám mây, từng ngôi nhà, yêu từng con đường nhỏ, từng góc phố thân quen. Hà Nội trong tim cô đẹp - lộng lẫy, lung linh, và yên bình quá. Hà Nội rất tuyệt vời hay vì có anh nên em mới thấy luyến tiếc nhiều như vậy. Ngày mai xa rồi, sẽ nhớ rất nhiều Hà Nội ơi! Và nhớ anh lắm lắm!
Họ dừng lại ở Hồ Tây, anh cũng thấm mệt rồi. Chỉ tại cô bé hâm hâm kia mà anh phải đổ mồ hôi giữa mùa đông thế này. Nhưng anh rất vui, cảm giác dễ chịu lắm. Cả một ngày họ đi chơi với nhau, anh thực hiện mọi đòi hỏi của cô, ăn kem này, đạp vịt này, xem phim này, đi dạo này, chụp ảnh sticker Hàn Quốc này, đi mua sách này v.v ... những điều đơn giản ấy có thể làm cô vui thì anh chẳng thấy phiền. Vì hôm nay là sinh nhật cô mà. Dừng lại ở Hồ Tây khá lâu, họ trò chuyện cũng nhiều, thì ra cô cũng thú vị đấy. Mãi lúc sau hai người có vẻ đã mệt nên cứ lặng im, nhìn ngắm dòng người qua lại ...
Anh đứng đó, bóng dáng quen thuộc ấy lung linh mờ ảo, đẹp như miêu tả về các chàng hoàng tử trong câu chuyện cổ tích. Nhưng trong chiều cuối thu chớm đông về, bóng dáng ấy nhuộm màu buồn và cô đơn. Cô khẽ lại gần, từ phía sau vòng tay ôm lấy anh:
- Cho em được ôm anh như này nhé. Chỉ một lúc thôi.
Định trêu chọc cô vài câu, nhưng anh lại im lặng. Cứ để cho những phút giây bình yên đừng trôi mất, mãi dừng lại như lúc này, thời gian ơi trôi chầm chậm thôi nhé, để trái tim cảm nhận đủ yêu thương ...
24 giờ trôi qua nhanh quá. Cô tựa vào lưng anh, tận hưởng chút hạnh phúc dịu dàng. Ngày mai, sẽ chẳng còn được thế này nữa. Em sẽ nhớ, rất nhớ, rất nhớ anh. Bỗng anh hỏi:
- Tại sao em chỉ thích mà không yêu anh?
Cô trầm ngâm, ánh mắt nhìn xa xăm, nhìn theo những ngọn sóng lăn tăn trên Hồ Tây:
- Vì tình yêu mong manh lắm, dễ tan biến, dễ đổi thay, như pha lê dễ vỡ. Đến một ngày tình yêu sẽ như giọt pha lê gió, tan vào hư vô. Em chỉ muốn mọi thứ mãi vẹn nguyên, nên sẽ mãi giữ những xúc cảm nhẹ nhàng ấy. Thôi anh ơi, gió lạnh rồi, mình về anh nhé!
- Uha.
Họ cứ lặng im như thế suốt đường về.
...
Tối đó anh vẫn tưởng cô sẽ ríu rít nhắn tin cho anh như mọi khi. Nhưng chờ mãi chẳng thấy tin nhắn nào nên thấy hơi bứt rứt. Anh chủ động nhắn tin trước. Lần đầu tiên anh chủ động nhắn tin cho cô. Chả qua hôm nay là sinh nhật em nên anh mới nhắn tin trước đấy, đồ ngốc ạ. Vẫn không thấy reply. Anh gọi điện thì thuê bao không liên lạc được. Tự nhiên Hoàng cảm thấy bất an.
Từ hôm đó không thấy cô đến gọi anh đi học, chẳng thấy cô mang cơm đến cho anh, chẳng thấy cô ngồi xem anh chơi bóng rổ, chẳng còn cô kè kè đi theo anh như hình với bóng ... Cũng chẳng một sms từ phía cô. Bỗng nhiên anh thấy hụt hẫng đến lạ. Và ngày hôm đó, cô chính thức rời xa anh. Anh bắt đầu lo sợ, cuống cuồng tìm kiếm cô. Anh đến nơi mà hai người thường lui tới, hỏi han bạn bè về cô, cố gắng đảo lại tất cả mọi điều có liên quan đến cô trong trí óc, mong sao tìm thấy cô. Anh hoang mang đến hoảng loạn. Anh sợ mất cô. Thì ra cô quan trọng với anh biết nhường nào!
Cuối cùng anh cũng tìm thấy địa chỉ nhà cô, anh đến hỏi thì mẹ cô nói:
- Nhi đi Mỹ chữa bệnh rồi cháu à. Cũng không biết bao giờ mới về. Cơ hội sống là 50/50 - Mắt bà ươn ướt, rưng rưng, ánh mắt u tối, hướng về một nơi xa xăm - Cháu là Hoàng?
- Vâng, sao cô biết ...
- Nhi nó bảo đưa cái này cho cháu.
Hoàng nhận lấy gói quà rồi lễ phép chào mẹ Nhi. Lòng anh bỗng hoang mang. Anh nhớ nụ cười ngốc nghếch của cô, nhớ cái kiểu làm việc gì cũng lóng nga lóng ngóng, luôn khiến người khác phải lo, nhưng dù bị anh quát mắng vẫn chẳng một lời oán than. Cô giản dị, thuần khiết. Cô nhẹ nhàng như gió - gió mát tim anh. Cô là hạnh phúc dịu dàng trong tim anh!
...
"Em thích anh từ rất lâu rồi, thích từ cái ngày đầu tiên gặp trước cửa nhà anh. Khi mà cuộc sống với em lúc này chỉ một màu đen u ám. Em thấy anh say, gục trước cửa, và đâu đó giọt nước mắt anh rơi. Lần đầu tiên em thấy con trai khóc, cảm thấy nỗi đau của anh còn lớn hơn em rất rất nhiều. Hình ảnh ấy cứ vương vấn trong tâm trí em. Cứ tưởng chỉ là phút giây thoáng qua, không bao giờ gặp lại. Vậy mà có thể gặp lại anh. Ngày em nhập học, khi thoáng thấy bóng anh, em cứ mãi đuổi theo. Thì ra duyên phận là điều có thật anh à.
Đáng lẽ em chỉ lặng lẽ dõi theo anh thôi, vì như thế cũng đủ hạnh phúc rồi. Nhưng bệnh em ngày càng nặng, em không biết mình có thể sống được bao lâu nữa, nên đã xin mẹ cho em thuê nhà đối diện nhà anh. Mẹ không hỏi tại sao cũng không ý kiến gì, chắc mẹ muốn giúp em thực hiện nguyện vọng cuối cùng. Vậy là em có thể bên anh và được quan tâm anh mỗi ngày.Em vui lắm.
Anh biết không, em thích anh, thích từ lâu lắm rồi, không phải chỉ mới thích anh đâu. Có lẽ vì anh như một ngôi sao mà em không thể nào chạm tới. Sau này em nhận ra, dưới cái vẻ ngoài lạnh lùng và bất cần đó là một người con trai rất dịu dàng, rất chu đáo và rất quan tâm người khác. Chỉ là anh không thể hiện ra thôi ... Anh ơi, 1000 ngôi sao này đã đủ cho một điều ước chưa. Nếu đủ rồi em sẽ tặng nó cho anh. Ước mong anh sẽ mãi luôn hạnh phúc, đừng khóc như lần đầu mình gặp nhau. Vì em chỉ muốn anh khóc trước mặt em thôi.
2 tháng qua ngày nào em cũng sms, làm phiền đến anh. Đều đặn mỗi ngày. Chỉ duy nhất có một hôm, em phát bệnh phải nhập viện, bác sỹ nói phải ở lại kiểm tra nhưng em không chịu. Thời gian với em bây giờ quý giá biết nhường nào, em không thể lãng phí bất kỳ giây phút nào bên anh. Em không trách ông trời, chỉ là em gặp anh quá muộn, hạnh phúc dù ngắn ngủi cũng đủ làm em vui, em thấy mãn nguyện rồi.
Từ giờ không còn em làm phiền anh nữa rồi, chắc anh vui lắm. Em biết em phiền phức lắm. Nhưng mà anh nhớ ngủ sớm nha, đừng ham chơi game quá. Mùa đông sắp tới rồi, nhớ mặc ấm nha anh, em muốn đan khăn tặng anh, mà chẳng kịp rồi. Anh nhớ phải cười nhiều, đừng cau có như ông già nữa nhé. Anh cười trông rất đẹp trai ^_^ ... Hãy sống thật tốt nha anh! Em sẽ nhớ anh lắm đấy.
Và câu này em chưa bao giờ nói, nhưng giờ không nói sợ không kịp mất. Anh à, em rất yêu anh!"
Hoàng nghẹn ngào, mắt bỗng đỏ hoe. Nhận ra khoảng trống nơi trái tim đã được ai đó lấp đầy giờ đây lại bắt đầu vỡ tan ...
Đồ hâm, em nhất định phải trở về đó biết không? Và trên mắt ai còn vương nhẹ một giọt nước - là giọt pha lê gió long lanh. Anh tin, ngày mai em nhất định sẽ về!
Không hẹn ngày về, không hứa sẽ đợi mong - Nhưng biết đâu yêu thương vẫn mãi chờ. Vì anh yêu em!
Hà Nội, ngày gió lặng không tên!
21.09.2012 - Hà Thy Linh