- …
- Làm quen nhé!
- ( Im lặng )
- BUZZ!!!
- Nhạt.
- Cái gì nhạt?
- Anh nhạt.
- …!?
Đó là câu chuyện trong đêm giao thừa mấy năm trước, gã đàn ông và một cô bé làm quen nhau trên facebook. Giao diện trang rợp những hình ảnh mi nhon, xanh đỏ. Những entry linh tinh, xinh xắn như cái tuổi con gái hơn hởn, cong cớn…
Và họ thân nhau. Với gã đàn ông bao lần vấp ngã, cô đơn trong chiêm nghiệm. Thì những lần chát chít vớ vẩn, đơn giản như để tạm lánh khỏi những mớ bòng bong trách nhiệm, hệ lụy lúc ban ngày…
Thất bại thường khiến con người ta trở thành một thứ triết gia nửa mùa. Vậy mà, chẳng hiểu sao lại khiến cô bé chú ý. Có lẽ, đã chán những cậu choai choai nhạt thết. Nên khi gặp gã với cái mớ triết lý u uẩn đọng lại sau nhiều trải nhiệm, vui cũng bàng bạc, buồn cũng bàng bạc, khiến cô bé thích thú. Ngược lại, cô cũng khiến gã cảm thấy trẻ lây. Lúc này, khi không còn gì. Ít ra gã vẫn cảm thấy được một chút giá trị của mình trong đôi mắt trong veo của cô bé trên webcam.
Chỉ vậy thôi, họ chẳng bao giờ gặp mặt.
*
Lúc còn khấm khá, những cuộc vui của gã bao giờ cũng ở những nơi sang trọng, thứ ấy giờ đã xa vời. Nghĩ lại, gã cũng chẳng luyến tiếc gì, chỉ thấy nó nhàn nhạt mùi nước hoa, bia rượu, và các câu chuyện sặc sỡ, rỗng tuếch như áo cánh của mấy cô nàng, giấu bên trong những tâm hồn thâm quầng, tiều tụy.
Thường thì chẳng mấy khi người ta biết mình là ai cho đến lúc thất bại, của cải không định nghĩa được một con người. Hết tiền, đám bạn bè cũ không còn í ới gọi gã nữa. Mà thế cũng tốt, gã cắm đầu vào việc làm lại từ đầu sau lần phá sản. Khuya, mới có dịp đối mặt với một chính mình bị lãng quên…
Gã trở nên là một con người hoàn toàn khác, khi cùng cô bé trên mạng ảo, cùng nhau được lãng mạng – một thứ quá xa xỉ trong cuộc sống của người đàn ông đang thua đời, Họ tấm tắc với cái mớ triết lý khó hiểu của ca từ nhạc Trịnh. Thứ mà lúc ban ngày, gã chẳng có chút khoảng lặng nào để mà thưởng thức.
Có lần gã hỏi:
- Gia đình em hạnh phúc lắm nhỉ?
Cô bé chỉ im lặng, mãi đến sau này gã mới biết, cô bé chỉ lí lắc với bản năng của một thiếu nữ, nhưng lạc lõng trong chính gia đình mình nên mới kết thân với gã. Người cha quan chức căng thẳng với những áp phe mờ ám, người mẹ bận rộn với những giao tiếp. Với họ, trách nhiệm với cô bé đã đủ trong một cuộc sống đầy đủ tiện nghi…
Trắc ẩn với cô bé, gã chợt nghĩ bâng quơ, dường như mỗi người trong đời nếu cộng lại, đều có tổng lượng khó khăn như nhau, chỉ khác là nó rải đều suốt cuộc đời hay dồn dập vào một lúc. Nghĩ đến cái sự nghèo bất ngờ đến với mình, gã chặc lưỡi:
- Xem như đã nhận xong phần của mình…
Bẵng đi khá lâu, những bận bịu cuốn gã đi, họ lãng quên nhau cũng vội vã, như lúc mới làm quen…
Giao thừa nhiều năm sau.
Gã đàn ông thở phào, trút bỏ khối ách cuối cùng của một năm mệt nhọc, tự thưởng cho mình mấy lon bia, nhấp nháp những được thua. Nghĩ mãi cũng cạn việc, lang thang trên mạng đọc tin tức – bộ nhớ trình duyệt có vẻ chung thủy hơn trí nhớ của con người – đưa gã trở về với trang facebook cũ…
Vắng lặng – điều đầu tiên gã cảm thấy khi đăng nhập facebook, nơi tị nạn tinh thần một thời của gã. Trên màn hình, những comment cũ kỹ so với ngày tháng. Chỉ có tấm ảnh cưới của cô bé trong entry cuối cùng là tươi tắn – gã chợt buồn như vui.
Thờ ơ, gã click vào một đường link kín đáo:“mời ghé blog mới của tôi, theo đường dẫn này…”.
Một giao diện blog đen ngòm, buồn bã hiện lên trên màn hình. Những bài viết ngổn ngang, không đầu không cuối về một cuộc hôn nhân nhiều thất vọng. Entry cuối cùng của người đàn bà là vài câu nói vô nghĩa, buồn rầu, chênh vênh trên phông blog có hình ảnh một cánh buồm nâu, cô quạnh, quay quắt.
Tên gã lấp ló trong những entry đầy nuối tiếc…
Tiếng cô vợ mới cưới chát chúa, ném gã về với thực tại:
- Ông ra thắp nhang cúng giao thừa đi! Tôi mới cộng sổ, năm nay chả lời lãi gì…
Rồi nửa đùa nửa thật:
- Biết trước thế này, đã chả lấy ông.
[Sưu tầm]