Ghi tên anh vào trái tim

Tác giả:

“Em mới đọc một câu chuyện anh ạ, nó khá giống với chúng ta ngày xưa.”


Em nắm lấy bàn tay anh thật nhẹ, em khẽ mỉm cười trong niềm yêu thương thật dịu dàng, em truyền cho anh hơi ấm từ bàn tay mình với niềm hi vọng. Anh đang chìm trong giấc ngủ và dường như cũng sẽ lắng nghe được em.


“Anh có muốn biết nó nói về điều gì không?”


Anh không đáp lại, thật là, anh đang ngủ cơ mà, em thật ngốc, lại thế rồi. Em vẫn nắm lấy bàn tay anh, gió đông nhiều quá như làm bàn tay anh lạnh dần đi vậy. Anh mà lạnh là em cũng lạnh lắm đấy biết không?


“Nó nói về biển anh ạ, anh rất thích biển phải không, khi nào anh dậy chúng ta sẽ ra biển anh nhé, chúng ta sẽ giống như hai nhân vật trong câu chuyện đó, vẽ trên cát, chúng ta sẽ thật là hạnh phúc phải không anh?”


Em mỉm cười thật rạng rỡ, em sẽ mãi vui tươi như thế, để khi anh tỉnh giấc điều đầu tiên anh nhìn thấy sẽ là vẻ mặt vui cười của em.


“Cơ mà không được anh à, em không thích vẽ trên cát đâu, sóng biển sẽ rửa trôi mất thôi, như thế sẽ rất là buồn, không được rồi.”


Em không mỉm cười nữa, nét mặt âu tư nghĩ ngợi, em phải làm gì bây giờ, một mình em chẳng thể lo nổi điều gì, em vụng về lắm mà, anh cũng biết đấy.


“Anh rất thích biển, phải làm chứ? Em muốn chúng ta như hai nhân vật kia, nhưng em lại cũng không muốn làm những điều họ đã làm. Ngớ ngẩn quá đi, em phải làm sao anh nhỉ?”


Có tiếng cửa phòng mờ làm em giật mình. Người ta đã đến rồi đấy anh ạ, anh yên tâm nha, mọi chuyện sẽ sớm ổn thôi mà.


“Đến giờ tiêm thuốc cho bệnh nhân rồi.”


“Vâng.”


Em đặt tay anh xuống hết sức nhẹ nhàng để không làm anh tỉnh giấc rồi đứng lên và nhìn chị y tá với ánh mắt như mong cô ấy sẽ không làm anh của em bị đau.


Em kĩ càng nhìn từng cử chỉ của chị y tá, cẩn thận nhìn cả nét mặt anh khi đang ngủ, trên gương mặt đẹp diệu kì kia không có chút gì của sắc thái đau đớn, và vì thế chợt em thấy lòng mình bớt lo lắng đi phần nào.


Hoàn thành xong công việc của mình, chị y tá nhìn em cười nhí nhảnh.


“Em thật là một người bạn gái chân thành, chị ghen tỵ với em đấy.”


Em cười ngượng ngùng, anh nghe thấy không, chị ấy khen em đấy, ngoài anh ra, ai cũng nói em ngốc nghếch khờ khạo cả, toàn để người ta bắt nạt, giờ thì có chị ấy khen em nữa, em mừng và hạnh phúc lắm anh ạ, anh dậy mau chia sẻ niềm vui với em anh nha!


“Em nên ra ngoài đi dạo chút cho thoải mái tinh thần để bệnh nhân nghỉ ngơi.”


Em định nói tinh thần em rất tốt và ở cạnh an hem cảm thấy thoải mái nhất nhưng em chợt nghĩ đến những lời anh nói, nếu là anh ở đây thể nào anh cũng xoa đầu em và cười bảo em đừng có cứng đầu như thế, phải biết nghe lời người lớn chứ, em rất biết nghe lời anh đấy.


Theo lời chị y tá, em ra ngoài và hít thở không khí của những ngày đông. Trước khi đi không quên kéo rèm để ánh sáng thiên nhiên chiếu vào giúp tinh thần anh cũng thoải mái.


Em mới nghĩ ra một ý tưởng này rất hay anh ạ! Đông đang về rồi, cái lạnh ngoài Bắc này sẽ làm anh khổ lắm đây, người con trai đến từ phương Nam như anh làm sao chịu nổi cái lạnh cóng đáng sợ ở ngoài này. Em thì em chẳng tự tin có thể làm cho anh ấm áp bằng tình cảm của mình đâu, vì thế em đang đan khăn cho anh nè. Em đã phải đi khắp các cửa tiệm để tìm len hợp với anh, màu mà em thích thì lại toàn là màu mà người ta bảo trẻ con thôi à, còn màu mà anh thích thì…em không biết, sao lại thế nhỉ, sao em lại không biết anh thích màu gì nhỉ? Em thật là tệ.


“Màu lam này anh sẽ thích chứ, em sợ anh không thích thì thật là buồn.”


Gương mặt anh đang ngủ thật đẹp, nhìn vào đó em nhớ anh lắm đấy anh biết không, sao anh ở ngay trước mặt mà em lại nhớ anh như vậy nhỉ. Không được, anh nói là phải đợi anh, đừng nóng vội, phải bình tĩnh chờ anh. Em của anh rất biết vâng lời mà.


Từng mũi đan, đưa dây lên lại đưa xuống, đều đều nhịp nhàng giống như là nhịp tim của anh vậy. Đan thế này sẽ lâu lắm đây, nhưng liệu khi em đan xong chiếc khăn cho anh rồi, và cho cả em nữa anh có dậy không nhỉ? Lâu như thế anh có dậy không nhỉ? Anh ngủ đã gần hai năm rồi đấy, con trai gì mà xấu ghê á.


Vừa cẩn trọng đan em vừa ngân nga hát cho anh nghe, không phải là hát ru đâu, là hát gọi anh dậy đấy, em tuy ngốc nhưng cũng biết chờ đợi là mệt mỏi, là đau lòng lắm đấy, em tuy ngốc nhưng trái tim em cũng như của người ta thôi.


Đôi mắt em lờ đờ, dạo này em ít ngủ lắm, vì toàn mơ thấy ác mộng thôi. Em từ từ gục xuống bên cạnh anh, một tay đặt phần khăn đang đan dở xuống, một tay lại nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, tay anh lạnh quá!


Như có tiếng hát ru êm êm của mẹ, em chìm dần vào giấc ngủ, chỉ mong cho những cơn ác mộng không quấy rầy, cũng mong cho những giấc mơ đẹp sẽ tìm đến anh.


Tiếng gió rít ngoài trời, đập vào cửa kính nghe thật hãi, nhưng âm thanh đó cứ nhỏ dần đi như thể vừa bị ai xua đuổi. Nhịp thở em đều đều, và em như cũng cảm nhận thấy nhịp thở của anh đều đều theo.


Giấc mơ ơi, đưa anh đến với em…


Có tiếng gì đó du dương vang lên nhè nhẹ, em thấy lòng mình bình yên lắm, mái tóc em như có bàn tay nào đó khẽ xoa xoa, em nhớ đến anh, bàn tay anh cứ giơ lên đưa về phía em là sẽ luôn đặt lên mái tóc em.


Em có cảm giác hạnh phúc như thể anh sắp trở về.



Vừa tan học là em chạy đến ngay bệnh viện, chắc anh cũng đang nhớ em phải không?


Hôm nay mọi người cười rất tươi và hầu như ai cũng đều cười cả, gương mặt ai cũng đều hạnh phúc hết ấy, tự nhiên họ làm em cũng thấy hạnh phúc theo. Có lẽ hôm nay sẽ là một ngày vui vẻ.


Em nhìn thấy chị y tá hay tiêm thuốc cho anh, chị ấy nhìn thấy em thì mỉm cười rạng rỡ và chạy vội lại chỗ em.


“Em gái à, người yêu em vừa tỉnh rồi đấy, cậu ấy nói muốn gặp em liền nhưng chị biết em đang học nên…”


Em chẳng nghe hết câu nữa mà vội chạy ngay đến phòng của anh, anh bảo em không được hành xử thiếu tôn trọng người khác nhưng mà vì em vui quá, em nhớ anh quá, em chỉ muốn được nhìn thấy anh ngay thôi, em…em nhớ anh lắm.


Trái tim em đang rạo rực nhiều lắm đấy anh có nghe thấy không, nó đang đập liên hồi như thể trái tim đập loạn lên của một vận động viên điền kinh vừa chạy 100m, hoặc cũng giống như trái tim của một cô gái mới lần đầu biết yêu vậy, nhưng mà cái ngày đầu tiên anh nói yêu em em cũng đâu có bất bình tĩnh như bây giờ.


Dừng lại trước cửa phòng, em bối rối không sao đẩy cánh cửa ra bước vào trong được, em sợ nữa anh à, hôm nay không phải cá tháng tư nhưng em vẫn sợ chị ấy dối em, nhưng chắc không phải đâu anh nhỉ, chị ấy thương em mà, chị ấy không nhẫn tâm gạt em đâu phải không? Nhưng em vẫn sợ lắm, lỡ khi em vào mà anh vẫn còn đang ngủ thì sao, lỡ khi em vào mà anh…. Em lạ lắm anh ạ, cảm giác của em lúc này cứ rối tung lên sao ấy, rõ ràng là em thấy mình đang rất hạnh phúc, rõ ràng là em thấy mình đang tràn đầy hi vọng, nhưng sao cứ có cái gì đó cản trở em đến gần cái hạnh phúc và hi vọng đó, em cứ sợ một điều gì đó rất khó hiểu.


Nhưng rồi cuối cùng em vẫn mở cửa, rất khẽ như mọi khi dù lúc này tim em vẫn còn đang loạn nhịp.


Khi cánh cửa mở ra, em như nín thở chờ đợi điều sẽ đến với mình. Anh, sẽ là anh, sẽ là anh, sẽ là anh được không?


“Nhi à, sao em đến muộn quá vậy?”


Em chựng lại, mọi giác quan như sẵn sàng làm sai nhiệm vụ nếu như bị ai đó điều khiển lúc này.


Chỉ là giọng nói của anh thôi, chỉ là chất giọng ấm áp dịu dàng đầy yêu thương đó thôi em đã như thế rồi, em đứng giữa ranh giới của ngoài và trong, đã mở cửa nhưng lại không nhìn thấy anh, vẫn cứ đứng trong cái tư thế đó hồi lâu.


Anh đã trở về thật rồi.


Sao em không chạy ngay lại ôm lấy anh, sao em không bật khóc òa lên, sao em không đánh anh vì đã bỏ rơi em suốt thời gian qua, sao em chỉ đứng như thế trong một tư thế bất lợi cho bản thân, sao em lại như thế hả, sao em lại thế??? Vì em ngốc quá ư? Đâu phải thế hả anh? Nếu là em ngốc, nếu là em khù khờ thì em đã làm tất cả những điều đó rồi. Chỉ là…em quá hạnh phúc thôi anh ơi, em quá hạnh phúc.


Anh có biết được cảm giác lúc này của em nó đơn giản thế nào? Không phức tạp như hồi nãy đứng trước cửa phòng, nó chỉ cần được diễn tả bằng một từ duy nhất thôi là hạnh phúc. Là hạnh phúc đó anh. Em đang thực sự, thực sự, thực sự rất hạnh phúc.


Hồi lâu như thế sao anh không nói gì nữa? Một thoáng sợ hãi em liền mở ngay cửa ra để nhìn vào trong.


“Nguyên…”


Anh đang nhìn em, anh mỉm cười.


Không như là một người đã ngủ lâu ngày trở dậy, gương mặt anh vẫn hồng hào và đầy sức sống, cùng với nụ cười làm bừng sáng cả cuộc sống, anh trở nên đẹp như một thiên thần.


Em cứ ngỡ đây là một giấc mơ, một giấc mơ đẹp tuyệt vời. Nhưng em tham lam không mong muốn đây chỉ là một giấc mơ đâu.


“Anh đã về rồi!”


Câu nói của anh ngọt ngào đến nhường nào, ánh mắt anh ấm áp biết bao nhiêu, con tim em như được ánh nắng xuân dịu dàng chiếu rọi dù giờ mới là đông.


Sống mũi em bắt đầu cay cay rồi.


Em muốn trách anh xấu lắm, muốn đánh anh lắm, muốn giận dỗi anh lắm, muốn được làm những gì mà những người con gái trong hoàn cảnh em sẽ làm lắm, nhưng mà em lại sợ. Hai thứ sợ và vui cứ đan xen nhau làm em bối rối biết nhường nào, khiến em lại chỉ biết đứng yên nữa.


Anh không hỏi han em cảm thấy thế nào, đang trong tình trạng ra sao, anh chỉ cười và cũng vẫn giữ như khoảng cách của hiện tại.


“Em gặp chị y tá của anh rồi chứ?”


Tự nhiên em thấy sao sao ấy, có gì đó không được thoải mái cho lắm, chị y tá của anh, sao lại là chị ấy.


Em dồn nén tâm trạng đó và nhìn anh, em chỉ sợ anh sẽ nhìn thấy suy nghĩ em khi nhìn vào mắt em thôi.


“Chị ấy nói anh tỉnh dậy rồi, vì thế mà em vui quá chạy đến đây ngay, em còn ngắt lời chị ấy nữa, em không nghe theo lời anh mà cư xử bất lịch sự với chị ấy rồi, chỉ vì em…chỉ vì em…”


Em giật mình khi vòng tay anh nhẹ nhàng ôm lấy em. Tự nhiên trong giây phút đó nước mắt em đã chảy ra, em bật khóc thật to, em biết lúc này em thật trẻ con và anh đã bảo em cần mạnh mẽ và chín chắn hơn, nhưng cũng chỉ vì…chỉ vì em…


“Anh biết rồi, anh xin lỗi, là anh có lỗi, tất cả đều là do anh đã làm em đau khổ, anh xin lỗi…”


Câu xin lỗi cùng giọng nói nghẹn ngào của anh cứ thì thầm bên tai em như thế, bàn tay anh dịu dàng vỗ về em như để xoa dịu và dỗ dành. Lúc nào với anh em cũng giống như một đứa trẻ hư không biết nghe lời.


Ngoài trời có thể đang lạnh lắm nhưng ở đây em thấy ấm áp lắm anh ạ, ấm vô cùng, như thể sẽ chẳng một điều gì của tiết đông có thể làm em thấy rung mình vì lạnh.


Em vẫn khóc, vì em không dừng nổi, vừa khóc vì tủi thân, vừa khóc vì hờn dỗi, lại vừa khóc vì hạnh phúc. Em cứ khóc như thế thôi.


Em cũng ôm anh và ôm chặt hơn, nỗi sợ hãi làm em muốn níu kéo, muốn giữ lấy anh cho riêng mình. Chúa ơi, con mong đây không phải một giấc mơ.


“Anh xin lỗi vì đã bắt em phải chờ đợi, nhưng giờ anh đã quay trở về rồi, em hãy yên tâm, đừng khóc nữa.”


Em bướng bỉnh cứ ôm lấy anh không chịu buông, nước mắt đã vợi đi nhưng vẫn còn chảy.


“Ngốc à, trời lạnh thế này nước mắt em sẽ làm áo anh ướt và anh sẽ lạnh mất.”


Anh xoa đầu em, cử chỉ mà chỉ mình anh mới làm với em mà thôi, cử chỉ chan chứa cả ngàn yêu thương của riêng anh. Vì điều đó, em lập tức ngừng khóc và chuyển sang mỉm cười. Chúa ơi, con mong đây mãi mãi là hiện thực.


Ngày hôm nay, em đã hiểu những nụ cười của mọi người trong bệnh viện.



Mùa đông mà ra biển sẽ rất lạnh, em đã thật ngớ ngẩn khi đề nghị với anh điều đó rồi, em biết anh sẽ chẳng bao giờ từ chối đề nghị nào từ em, nhất là sau một khoảng thời gian anh cho là đã làm em đau khổ anh sẽ càng muốn bù đắp mà không khước từ em, thế mà em vẫn ngốc nghếch làm điều em muốn.


“Đã lâu rồi chúng mình không cùng nhau đi chơi mà sao em buồn hoài vậy?”


Em mếu máo như sắp khóc, nhìn thấy anh cười em càng thấy mình sao lại quá trẻ con để anh lúc nào cũng phải lo lắng và cố làm em vừa ý.


“Anh còn mệt chưa đi được xa, lại còn ngoài biển nhiều gió nữa…”


Anh lại xoa đầu em, những làn gió như đan trong từng ngón tay anh, cùng với ngón tay anh khẽ đùa làm tóc em bay.


“Ngốc ạ, em lúc nào cũng ngốc hết. Anh rất thích biển cũng như anh thích em vậy, tại sao khi đến nơi anh thích cùng với người anh yêu anh lại buồn phiền và không thoải mái được cơ chứ?”


Nụ cười của anh như có ý nói em cũng cười lên. Và em đã mỉm cười. Em đã từng nói với bản thân mình là sẽ luôn mỉm cười để anh được nhìn thấy luôn hạnh phúc phải không nhỉ? Giờ em đang thực hiện điều đó đây.


Mặt biển xanh và mênh ௱ôЛƓ, em và anh ngồi trên mặt cát đưa mắt nhìn ra xa. Sóng biển không ầm ầm, nó rất bình lặng. Liệu có phải vì có hai chúng ta ở đây mà biển mới dịu dàng như thế không anh?


Em quay sang nhìn anh, đưa tay lên sống mũi cao. Sao mà những ngày qua em không làm thế này nhỉ? Sao những lúc nhớ anh em không nhìn anh thật nhiều nhỉ? Chợt lòng em lại tự hỏi liệu anh có lại bất tỉnh và chìm sâu vào giấc ngủ một lần nữa không?

Anh nắm lấy bàn tay em thật nhẹ, rồi chẳng nói gì cũng thật nhẹ đáp lên môi em một nụ hôn. Kể từ ngày chúng ta gặp nhau, quen nhau, yêu nhau anh chưa một lần hành động kiểu này. Có lẽ lúc này anh đang thấy tiếc những tháng ngày đã qua, anh thấy tiếc vì đã không làm như thế này với em sớm hơn, anh thấy giận vì đã để em phải chịu ấm ức. Em dường như đã đọc được những cảm xúc đó qua hành động của anh. Em ngốc, nhưng khi trái tim em đã biết yêu thì nó mới là trung tâm điều khiển những suy nghĩ về tình yêu của em, khi yêu em sẽ không ngốc đâu.


Sau nụ hôn đó, em đỏ mặt cúi gằm xuống, các ngon tay nghịch nghịch tỏ vẻ bối rối vô cùng.


Anh lại xoa đầu em. Rồi sau đó anh quàng chiếc khăn mình đang đeo cho em, đó là chiếc khăn em đã đan, thật kì lạ khi em đan xong cũng là lúc anh tỉnh giấc. Anh đã rất thích nó.


“Cô gái Bắc như em tự tin là chịu được cái lạnh ở đây hơn anh hay sao? Anh là con trai đấy em biết không hả ngốc?”


“Con trai thì sao chứ?”


Em hơi vênh mặt lên hãnh diện, cảm giác bối rối cũng nhanh chóng biến mất.


Sóng hình như bắt đầu nổi lên, tiếng sóng, tiếng gió, tiếng của yêu thương hòa hợp thành một bản tình ca nhẹ nhàng, êm ái. Là anh đã tạo lên tất cả những điều trong cuộc sống khiến em hạnh phúc, em cảm thấy mình may mắn hơn là bất hạnh khi phải chờ đợi anh suốt thời gian dài đau khổ.


“Trong câu chuyện đó hai nhân vật chính làm gì trên biển?”


Anh nhẹ nhàng cất tiếng hỏi làm em giật mình thoát khỏi thế giới mình vừa tạo ra. Nhắc đến câu chuyện đó em cười tươi.


“Ah! Hai người họ vẽ trên cát, vẽ nhiều lắm, thích thật anh nhỉ?”


“Em bị lừa rồi ngốc ơi!”


“Sao?”


Em tròn to đôi mắt ngạc nhiên nhìn anh không chớp mắt luôn.


“Sẽ như thế này này.”


Nói rồi anh đứng bật dậy, lấy một cành cây nhỏ và ra gần bờ biển vẽ một cái gì đó lên mặt cát. Em tò mò lại gần và nhìn thấy dòng chữ “Nhi, anh yêu em!” được vẽ trong một hình trái tim. Nhưng em vừa nhìn thấy hình ảnh đó thì một làn sóng đã trào tới và cuốn trôi mất tất cả, chỉ để lại một mặt cát nhẵn trơn chẳng có gì.


Em hụt hẫng nhìn anh như đứa trẻ vừa bị giựt mất kẹo, thì đúng là em vừa bị tạo hóa trớ trêu giựt mất hi vọng.


Anh quay sang nhìn em, ánh mắt chan chứa rất nhiều cảm xúc lẫn lộn mà em không thể đọc được, và giọng nói của anh cũng làm cảm giác em trở nên mơ hồ khó hiểu.


“Nếu cũng như thế em viết tên anh trên mặt cát này, sóng biển sẽ cuốn trôi mất không bao giờ mang trả lại và vô tình em đã buông anh ra đấy em biết không ngốc của anh?”


“Em xin lỗi…”


Đôi mắt em rơm rớm, em thật ngốc mà, một câu chuyện thì sao có thể là cả cuộc đời và cả chuyện tình của chúng ta, nó chỉ khắc họa một phần rất nhỏ mà thôi và em đừng vì nó mà mong chờ điều gì cả.


Anh lại dịu dàng ôm lấy em vào lòng và thì thầm bên tai em.


“Cảm ơn em đã chờ đợi anh đến tận ngày hôm nay, cảm ơn em rất nhiều, nếu anh phải ra đi thì chỉ xin em hãy ghi tên anh vào trái tim mình, ở nơi đó hãy yên tâm là sóng biển cũng như không một điều gì có thể xóa nhòa mất.”


Những lời anh nói thật lạ. Sao cứ giống như những lời nói cuối cùng trước khi đi xa mãi mãi.


Em còn chưa kịp nói gì cả.


“Anh yêu em.”


Và anh đi thật.


Anh biến mất như một thứ ánh sáng vụt tắt rất nhanh, biến mất như dòng chữ trên cát bị sóng cuốn trôi, biến mất như một giấc mơ mà em không thể níu kéo.


Anh đã nói con người ta chỉ tính táo nhất khi mà con người ta cận kề nỗi sợ hãi lớn lao nhất. Là thế thật sao anh? Sự thật phũ phàng đến thế sao anh? Em phải làm sao để tin? Thậm chí anh còn chưa dạy em cách làm thế nào để có thể ghi tên anh vào trái tim mình.


“Đến giờ tiêm thuốc cho bệnh nhân rồi.”


Là một giọng nói quen thuộc làm em chợt bừng tỉnh giấc. Em vừa mơ, là một giấc mơ, không biết là ác mộng hay là gì nữa, sao nó cứ vừa vui vừa buồn vậy?


Em nhìn lại chiếc khăn trong tay mình, vẫn chỉ được vài phân, và anh thì vẫn nằm đây, bàn tay em vẫn nắm lấy tay anh. Là một giấc mơ thật rồi.


Trong giấc mơ kì lạ đó, em đã hạnh phúc, cũng đã đau khổ, và sau giấc mơ đó em cũng hạnh phúc cũng có phần đau khổ. Anh xấu thật đấy, lúc nào cũng làm em khó nghĩ cả.


“Tình trạng của bệnh nhân có phần tiến triển hơn rồi đấy, đúng là một tin tốt cho em rồi.”


Chị y tá cười. Thông tin mà chị ấy mang đến thật là tốt.


Trước khi đi chị ấy còn không quên dặn em.


“Cố gắng chăm sóc tốt, cậu ấy sẽ sớm tỉnh dậy thôi.”


Không như những câu động viên mọi ngày, em cảm thấy đây sẽ là một lời tiên đoán chính xác anh ạ. Và em mong anh cũng sẽ tỉnh lại như trong giấc mơ đó, chỉ là cuối cùng anh sẽ mãi mãi bên em.


Ngồi xuống bên cạnh anh, em lại nắm lấy bàn tay anh. Bàn tay anh ấm quá, tình trạng của anh mỗi lúc một tốt hơn, em mừng lắm. Giấc mơ kia có lẽ chỉ là một điềm báo cho những điều tốt lành sẽ xảy ra. Em sẽ nghe lời anh, sẽ tiếp tục chờ đợi, sẽ không gấp rút nóng vội nữa. Anh cứ ngủ như thế lâu thêm chút nữa cũng được miễn là anh nhất định phải tỉnh dậy nha anh.


Em biết em không nên tin vào câu chuyện kia rằng chúng ta sẽ cùng nhau ra biển nơi anh thích để viết những điều mình mong muốn lên cát nữa, nhưng em biết có một điều trong câu chuyện đó mà nữ chính mong muốn và em cũng muốn thế là:


“Em mong muốn chúng mình sẽ có một ngôi nhà bên bờ biển, trong ngôi nhà đó không cần nhiều thứ đầy đủ tiện nghi chỉ cần trong đó có anh, có em, có nụ cười hạnh phúc và hơn cả trong ngôi nhà đó có tiếng cười của những đứa con chúng ta.”


Em lặng ngồi nhìn anh, cả hai bàn tay của em nắm lấy bàn tay anh.


Nếu ghi tên anh vào trái tim mình rồi em nhất định sẽ không ngừng chờ đợi.


“Cảm ơn em, ngốc của anh…”