Hạnh phúc với một đứa trẻ con, thực giản đơn lắm. Cũng chẳng có gì to tát, ngoài việc vừa ý và chiều lòng nó, rồi làm nó vui, rồi làm nó cười.
Nhiều khi tôi thấy mình chẳng khác gì đứa trẻ con chỉ chăm chú đòi quà của người lớn. Đòi được thì phấn khích, không được thì chỉ biết khóc òa! Mà tôi đâu có biết rằng, người lớn không phải lúc nào cũng có quà cho trẻ con, họ, chỉ có quà cho trẻ ngoan, chỉ trẻ ngoan mà thôi!
Có lẽ tôi không phải đứa trẻ ngoan, nên tôi không có quà, từ người lớn mà tôi yêu. Thế nên, tôi thường chỉ biết khóc. Hoặc cũng vì tôi hay khóc, nên mới thành đứa trẻ hư?
Hạnh phúc với một đứa trẻ con, thực giản đơn lắm. Cũng chẳng có gì to tát, ngoài việc vừa ý và chiều lòng nó, rồi làm nó vui, rồi làm nó cười. Cũng chẳng có gì lớn lao, ngoài việc đừng ςướק đi đồ chơi của nó, đừng thất hứa, và đừng vô tâm.
Nhưng thứ hạnh phúc ngây ngô đến trong veo ấy, đôi khi lại quá khó khăn…
Bởi không phải lúc nào cũng có người hiểu, không phải lúc nào cũng có người nhường, và bởi vì, người bên cạnh nó là người lớn, chứ không là trẻ con!
Tôi yêu anh, yêu như những đứa trẻ con chỉ chăm chú vào món đồ của mình, chỉ giữ cho mình và không bận tâm đến những thứ xung quanh. Anh, là của riêng tôi!
Tôi không cho phép ai đó chạm vào anh, và thực sự không muốn anh phải chạm vào cuộc sống mệt mỏi xung quanh thêm một tí nào nữa, cũng không muốn trong mắt anh có bất cứ ai khác hay thứ gì khác, ngoài tôi. Trẻ con thường ích kỉ, tôi biết mà!
Tôi chỉ muốn mở mắt ra là trông thấy anh, muốn được suốt ngày cặp kè bên cạnh anh, muốn anh chỉ cười với mình tôi, vui với mình tôi, và yêu chỉ mỗi tôi thôi.
Tôi muốn những lúc khóc luôn có anh dỗ, muốn mọi lúc mọi nơi đều có anh ở bên cạnh, muốn cuộc sống này chỉ riêng tôi và anh, thế là đủ!
Nhưng, có những thứ trẻ con chưa kịp hiểu, và trẻ con chỉ mãi là trẻ con thôi…
Một đứa trẻ, có bao giờ quan tâm đến người lớn nghĩ gì, nó chỉ biết cho riêng bản thân nó, rằng có vui hay không…
Một đứa trẻ, chỉ biết chăm chú cho niềm vui của mình, mà có biết đằng sau nụ cười ấy, người lớn đã chịu đựng, đã hi sinh thế nào đâu…
Một đứa trẻ, chỉ biết khóc cho thỏa mãn cái nỗi đau hiện thời của nó, mà chẳng hề biết nước mắt cũng đã âm ỉ trong lòng người lớn từ bao lâu…
Một đứa trẻ, chỉ biết nói thỏa thích những gì nó nghĩ, nói một cách chân thực và đầy hào hứng, nhưng nào đâu biết những ngây ngô đó cũng đã làm người lớn đau…
Một đứa trẻ, chỉ đơn giản, là khóc khi buồn và cười khi vui, nó không biết che giấu những gì mình nghĩ, cũng không biết làm giả những cảm xúc của mình.
Thế nên, nó cũng chẳng hiểu rằng, người lớn đã phải đuổi theo nó rất lâu, phải chạy thật nhanh để kịp nắm bắt những gì nó muốn, và chiều chuộng nó, cưng nựng nó.
Người lớn cũng muốn được cảm thông, cũng muốn được vỗ về. Người lớn cũng đâu đủ sức để mãi đứng sau một đứa trẻ con không muốn lớn…
Người lớn cũng buồn, trẻ con biết không?
Nên, nếu có thể, hãy yêu bằng một trái tim không vết xước của trẻ con, nhưng dùng cái đầu của người lớn để biết phải yêu như thế nào và thương ra làm sao. Bởi trẻ con luôn chân thành và trong veo, còn người lớn luôn biết làm những gì để tốt nhất.
Ừ, trẻ con lắm, người lớn có dám yêu không?