- Câu ấy em phải hỏi anh ấy! Hôm nào anh cũng ngủ muộn vậy. Ốm thật đấy!
Xuân gửi tin nhắn đi. Không biết nên giận hay nên thương con người sắp nhận tin nhắn này nữa. Anh ngủ rất muộn, như một thói quen không thể sửa. Anh ngủ muộn không phải để chơi điện tử, không phải để xem phim, hay để chém gió trên facebook như nhiều người con trai khác. Anh làm một việc mà nói ra thì không ai không gọi anh là “mọt sách”: học, học, và học… học Khoa Luật của trường Kinh tế, anh có những hoài bão và ước mơ rất thiết thực: trở thành một luật sư giỏi. Đã nhiều lần, Xuân hỏi tại sao, anh lại chọn ngành này, anh chỉ cười trừ… không trả lời. Trong các khoa của trường Kinh tế, khoa Luật là khoa phải học nhiều nhất, vất vả nhất nhưng thật sự có đến mức anh phải học ngày học đêm như thế??? Hay đơn giản chỉ vì anh quá cầu toàn?
… Điện thoại rung… Long gọi Xuân:
- Em ngủ đi! Không thức thi với anh được đâu!
- Nhưng anh còn thức, em không ngủ được!
- Thôi nào, ngủ đi, anh mở nhạc em nghe rồi ngủ nhé!
….. Long mở list nhạc quen thuộc, và để điện thoại lại gần rồi tiếp tục đọc cuốn sách luật dày cộp… 15 phút sau, Long cầm điện thoại lên, nhẹ bấm nút kết thúc cuộc gọi… Long mỉm cười và “mi” nhẹ lên chiếc điện thoại, cậu chắc rằng, cô bé đang ngủ rất ngon, rất sâu. Theo một cách nào đó, trong cái bộ não chỉ toàn các điều luật của cậu còn nhớ được những thói quen rất ngộ nghĩnh của Xuân, một trong số đó là chỉ cần nghe nhạc khoảng 10 phút lúc nửa đêm, là Xuân chìm vào giấc ngủ; dù đã nhiều lần cô nhóc này thử uống café để chứng minh nhận định của Long là sai, nhưng cô vẫn thua.
Xuân đã ngủ thật… và hình như cô bé còn đang mỉm cười khi ngủ… cô sinh viên năm hai này mơ về điều gì được nhỉ??? Có khi nào cô mơ về ngày đầu tiên hai người gặp nhau.
Ngày đó, trong lịch trình chính của Long, có hai nơi: giảng đường và thư viện. Mà Xuân là sinh viên năm nhất, còn Long là sinh viên năm 3, giữa cái trường rộng như thế thì gặp nhau ở giảng đường, rồi yêu nhau gần như là điều không thể… Vậy thì tất nhiên, Long và Xuân gặp nhau lần đầu tiên là ở thư viện. trên tầng 3 của tòa nhà Thư viện của đại học Kinh tế có những khoảng không gian được kê bàn ghế để sinh viên lên đó tự học. Long đã quá quen với nơi này trong gần 3 năm học ở đây còn Xuân thì ở trong kí túc xá hơi ồn ào nên cũng tìm đến đó để yên tĩnh đọc sách. Như mọi hôm, Long tìm đến góc có chiếc bàn cậu hay ngồi. Chỗ đó khá vắng với lại ít chỗ nên ít người lui đến, tất nhiên đi học cần yên tĩnh nhưng kéo một vài người bạn đi cùng thì cũng vui hơn. Nhưng hôm nay ở một chiếc bàn đó, có một người đến trước, nhưng hình như không phải để học mà để ngủ. Nhìn xung quanh, chẳng thấy chiếc bàn nào trống nữa, Long ngồi xuống cạnh cô bé đang khoanh tay lên bàn, gục xuống mà ngủ. Và đó cũng là lần đầu tiên, lần đẩu tiên Long biết rằng … con người ta cũng có thể mỉm cười trong giấc ngủ… sau thoáng ngạc nhiên, Long trở lại trạng thái bình thường và lại lấy cuốn sách ra học. Nhưng … dù cô bé ngồi cạnh đang ngủ yên, chẳng làm phiền gì đến cậu nhưng cậu cũng thấy khó tập trung vào những điều luật khô khốc kia. Có tia nắng khẽ chiếu mí mắt của cô bé… Long bất giác đưa tay như muốn hứng lấy tia nắng ấy vì sợ nó làm chói mắt người đang say ngủ. Nhìn cuốn tiểu thuyết mang tên “ sẽ có thiên thần thay anh yêu em” bên cạnh cô bé, Long mỉm cười thầm nghĩ : con gái đúng là hay thích những gì lãng mạn… rầm… rầm… tiếng ồn từ tòa nhà đang xây bên cạnh làm xung quanh trở nên ồn ào. Long thoáng lo sợ giấc ngủ của cô bé bị phá vỡ, quay sang. Trán cô bé ấy khẽ nhăn lại một chút, đôi lông mày khẽ chau lại… lúng túng, Long tháo một bên tai nghe rụt rè cài nó vào tai cô bé với ý nghĩ rất hồn nhiên… nghe nhạc thì sẽ giảm tiếng ồn bên ngoài vọng lại… nhưng có khi đúng thật… cô bé tiếp tục ngủ ngon lành… Long yên tâm quay ra tiếp tục đọc : điều 133, 134,…. 150… đến khi có cảm giác có ai đó đang nhìn mình thì cậu mới quay sang bên cạnh… cô bé ấy tỉnh rồi… nhưng không có phản ứng gì ngạc nhiên, cô quay sang nhìn cậu đọc sách, không tỏ ra phản ứng gì đặc biệt. Hỏi trong khi vẫn gối đầu trên tay vẻ ngái ngủ:
- Sao cậu lại ngồi đây? Chẳng phải tôi đến trước sao?
- Tại… xung quanh hết chỗ rồi!!!
- ???
- Bàn này hai người ngồi vẫn rộng mà….(cười trừ) thôi, về đây… trả lại chỗ cho bé!
- … cậu nói ai là bé? Tôi cũng là sinh viên năm nhất rồi đấy!( phản ứng mạnh trước cách gọi của người tranh chỗ làm Xuân tỉnh ngủ)
- Thế thì là bé thật rồi! Tôi hơn em hai tuổi đấy!
Xuân không nói được gì nữa, người ta hơn cô tận 2 tuổi cơ mà… đang cố nghĩ cái gì đó để phản bác lại từ “bé”, … Xuân chợt nhận ra cô đang nghe thấy giai điệu nhạc thính phòng ở một bên tai, nên quên đi nỗi ấm ức bị gọi kiểu trẻ con, Xuân quay sang nhìn Long, rồi lại nhìn vào cái mp3 ý dò hỏi; Long nhận ra ý nghĩ đó nên lúng túng giải thích:
- Tại lúc nãy ồn quá nên… cho bé mượn để ngủ tiếp!
Nghe lời giải thích, Xuân lại càng thấy ngạc nhiên vì người con trai trước mặt. Với một người lần đầu tiên gặp, mà người ấy tự dưng lo cho cả giấc ngủ của họ, Xuân hỏi với giọng ngờ vực:
- Gặp ai ngủ ở đây, anh cũng làm vậy hả?(đổi cách xưng hô vì cảm động rồi nhé)
Long suýt bật cười vì câu hỏi có phần ngây ngô ấy, nhưng vốn ít cười nên Long làm mặt tỉnh bơ và nói:
- Ừ!
- Anh nói dối!
- Tại sao bé bảo anh nói dối?
- Tại đôi mắt anh nói không phải thế, anh chỉ cho mình em mượn tai nghe thôi!
Long không rõ mắt cậu tỏ vẻ như vậy thật hay chỉ là cô nhóc này bịa chuyện nhưng sự thật vẫn là sự thật và câu nhận định cũng làm Long bối rối… Riêng Xuân làm phá vỡ được vẻ mặt cố tỏ ra lạnh lùng của Long làm cô thích thú, nhưng thấy sự bối rối vì câu đùa của mình khiến Xuân thấy áy náy, ít ra cô hiểu rằng nhờ tiếng nhạc nhẹ nhàng át một chút tiếng ồn ào từ tòa nhà bên cạnh cô mới ngủ ngon như thế! Xuân gỡ tai nghe xuống và bảo:
- Em đùa đấy! Thôi trả anh này, nhường chỗ này cho anh học thay lời cảm ơn nhé! Em về trước đây.
- Không sao đâu! Bé cứ ngồi đọc sách đi, bé lên đây trước mà!
Đang có ý tốt nhường chỗ rồi tự dưng nhận ra ông anh năm 3 này vẫn chưa bỏ cách xưng hô gọi cô là bé, cô trở nên ngang bướng:
- Vậy thì em ở lại. Nhưng em báo trước, anh mà còn gọi em là bé nữa là từ lần sau em độc chiếm chỗ này không cho anh đến đây học nữa đâu.
Nghe Xuân nói với giọng bực tức, nhưng Long vẫn thản nhiên:
- Tùy bé thôi, anh thích gọi như thế hơn!
Cái ý định đe dọa không thành làm Xuân cụt hứng, cô quay sang giọng làm lành:
- Em tên Xuân! Hoàng Xuân. Tên hay vậy nên anh gọi tên đi đừng gọi em là bé nữa.
- ừ, bé Xuân!- Long vẫn đáp tỉnh bơ
- này, anh tên gì mà sao không chịu nghe người ta nói gì hết vậy?
- Long… Trần Duy Long.
- Uhm … nó có vẻ hợp với anh đấy!
- Tại sao?
- Con rồng luôn muốn đứng trên tất cả các loài, nó không chịu khuất phục trước bất cứ một con vật nào khác!
- Rồi sao nữa?
- Còn một điều nữa, không biết đúng không?
- Cứ nói!
- Chính vì đứng trên nên không ai làm bạn với nó cả! Nó cô đơn!
- Thôi đi!!!!
Đột nhiên Long gắt lên vơi Xuân, đang thao thao bất tuyệt với ý nghĩ trêu đùa, Xuân giật mình không hiểu mình đã làm gì sai. Chỉ sau này khi yêu Long, Xuân mới biết, Long rất sợ khi nói đến cô đơn. Mà như một người nào đó đã nói với Xuân : “những người sợ cô đơn là những người cô đơn nhất!”. Ba của Long, bỏ hai mẹ con Long đi theo người đàn bà khác khi Long mới vài tháng tuổi, ở với mẹ dưới sự giáo dục nghiêm khắc của mẹ, từ nhỏ Long đã chỉ biết học, những thú vui của tuổi thơ Long chẳng hề có thời gian để thử, hay nói cách khác, mẹ không cho Long cơ hội làm việc đó. Hồi nhỏ, cứ mỗi lần, Long xin mẹ đi chơi, mẹ Long lại tức giận mắng:
- Ba mày bỏ đi! Mẹ vất vả nuôi mày ăn học, mày còn muốn thế nào nữa mà còn muốn đi chơi không chịu học hả con!
Ngay từ rất nhỏ, tâm hồn trẻ thơ trong sáng đã bị những giáo huấn, nhưng mắng mỏ của mẹ làm cho trơ đá….
… Long xấu hổ khi nổi nóng vô cớ! Nên vội vàng xin lỗi:
- Anh xin lỗi, anh… thôi, cũng muộn rồi anh về đây! Em cũng về đi, có vẻ trời sắp mưa rồi đấy!
Long tự trách mình đã không giữ được bình tĩnh, mà tại sao cô bé mới gặp lần đầu tiên này lại có thể mang lại những trạng thái tâm lí bất thường như thế cho cậu… hết những hành động vụng về không kịp suy nghĩ, hết muốn bật cười, giờ lại còn nổi nóng nữa… Nhưng cô ấy đã nói ra một sự thật mà Long không muốn thừa nhận: cậu cô đơn. Một thoáng lo sợ rằng chỉ ngồi cùng cô bé này một lúc nữa thôi, cậu sẽ bắt cô phải nghe những gì ấm ức nhất, những gì bức bối nhất. Chính vì thế cậu đứng lên, cầm sách đi về. Xuân thấy tự dưng thấy vậy cũng lúng túng nhưng không biết nghĩ gì mà cô nói:
- Em về cùng anh!
Long nhìn cô bé Xuân một thoáng, không biết nói gì đành về cùng cô bé.
- Anh học khoa gì thế?
- Luật. Còn bé?
- Em học Tin học kinh tế. Mà sao anh lại thích nhạc cổ điển?
- Lúc học chỉ nghe nhạc ấy được thôi.
- Vậy cho em nghe cùng nữa nhé! Em sẽ lên đó học cùng anh?
- Tại sao?
- Thì …. Cái bàn ấy dài mà, với lại ở đó ít người đến, yên tĩnh. Với lại một mình cũng buồn mà anh. Nhé!
- Chỗ đó đâu phải của anh. Tùy bé thôi nhưng nếu anh đến trước và em muốn nghe nhạc cùng thì phải giữ yên lặng.
- A. tất nhiên rồi.
Mùa thi… thời điểm bận rộn của sinh viên, ai cũng cố kiếm cho mình một chỗ yên tĩnh để học. Xuân cũng thế, cũng lên thư viện học… có những lúc đến chiếc bàn ấy, thấy Long đang ngồi đó, Xuân cũng lại học cùng. Dù Long chỉ chúi đầu vào cuốn sách coi như Xuân không có đó nhưng Xuân không chạnh lòng, thế lại tốt, cô cũng cần yên tĩnh để ôn thi thôi. Thật ra cũng có một động cơ nữa đó là qua tìm hiểu, Xuân hơi choáng khi nhìn biết được thành tích học tập của Long. Long là sinh viên xuất sắc của Khoa Luật nói riêng và của cả trường Kinh tế nói chung. Gần 3 năm học, 5 học kì trôi qua điểm tổng kết hiện tại của Long nghe đồn là 9.3– số điểm xuất sắc. Long được nhận tất cả học bổng có thể nhận được, của trường, của khoa và thậm chí của cả các tổ chức khác. Nên lên đây học cùng, Xuân cũng hi vọng, sư huynh thương tình chỉ cho em mấy phương pháp cơ bản để có thể thi lấy điểm cao. Nhưng nhìn vẻ mặt khá đẹp trai đang nghiêm nghị đọc cuốn sách luật, Xuân lại chẳng dám hỏi sợ làm phiền, nhưng có lúc gặp phải bài nào khó quá Xuân vẫn quay sang hỏi… lần đầu còn sợ … nhưng những lần sau thấy Long cũng chỉ dạy tận tình nên càng ngày càng hỏi nhiều (dù tận tình không đồng nghĩa với nhiệt tình…). Nhưng vì khác khoa nên Xuân chỉ hỏi được những môn đại cương, những môn khác thì tự lực cánh sinh. Cuối cùng kì thì cũng kết thúc, Xuân tìm được việc làm thêm trong hè nên quyết định ở lại kí túc xá, học trước mấy môn trong hè cho vào năm đỡ vất vả. Kí túc xá ít người hơn, không ồn ào quá nhưng Xuân vẫn giữ thói quen mang sách lên thư viện đọc. Long cũng vẫn đến thường xuyên, nên Xuân vẫn thường gặp Long. Dù thư viện giờ ít người lên nhưng hình như tại Xuân lỡ thích mấy bản nhạc giao hưởng trong mp3 của Long mất rồi nên chẳng đổi vị trí đọc sách nữa. Mà Xuân cũng thấy Long học chăm quá mức cần thiết, kì thi kết thúc rồi mà chẳng thấy Long đọc cuốn sách nào khác ngoài sách liên quan đến luật pháp và luật pháp. Ngồi đọc sách cạnh Long, Xuân tự bảo mình không nên làm ồn nhưng hồi trước ôn thi ngồi yên còn được giờ thì xong rồi thấy khó chịu nên thỉnh thoảng, đọc được một cái gì đó tâm đắc trong sách, Xuân lại lên tiếng:
- “ Ai yêu trước, người ấy sẽ thua”. Anh thấy câu này có đúng không?
Long thấy có người làm ồn thì dừng lại, nhìn sang, trả lời cụt ngủn:
- Không.
Còn Xuân không cần Long nói thêm câu nào nhưng Xuân biết anh đang khó chịu. Nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó rời, những lần sau Xuân vẫn tiếp tục như thế. Đã có lúc Long có ý định chuyển chỗ học ra chỗ khác nhưng theo thói quen, cậu vẫn đi qua lối đó, và lần nào thấy cậu, Xuân cũng vẫy vào ngồi cùng nên chẳng tìm chỗ khác nữa. trái lại có những chiều, đến học mà không thấy Xuân, không được nghe có giọng sôi nổi đọc lại những câu trong sách Long lại thấy chỗ này yên tĩnh quá! Long thỉnh thoảng ngồi nhìn sang chỗ trống bên cạnh, thỉnh thoảng những tia nắng hay những chiếc lá của cây phượng cao cổ thụ gần đó khẽ rơi vào chỗ ấy, làm Long lại nhớ đến khoảnh khắc lần đầu tiên Long gặp Xuân, lại nhớ gương mặt khi mỉm cười khi đang say ngủ của cô bé… mà cô bé đã đọc những gì nhỉ, sao dù tập trung đọc sách luật, cậu vẫn nhớ được vài điều:
- Tình yêu như một trò cút bắt, ta càng đuổi theo nó, nó càng chạy xa ta. Hạnh phúc như một tấm chăn hẹp, không đủ che cho tất cả mọi người, người này ấm thì người khác phải chịu lạnh. Hay đôi khi hạnh phúc của người này lại là nỗi đau của người khác…
- Khi ta gặp một người thực sự có ý nghĩa đối với ta nhưng ta biết người đó sinh ra không phải dành cho ta thì cách tốt nhất là để họ ra đi…
…. Toàn những triết lý về tình yêu, Long cũng chẳng biết Xuân trích nó ra từ cuốn sách nào,.. nghe thì thấy hay hay nhưng Long chẳng có cảm xúc gì cả. Đơn giản vì cậu đã yêu bao giờ đâu. Vậy mà hết hè này cậu đã là sinh viên năm cuối rồi đấy! Ngồi một mình tự dưng, Long lấy ra một hộp diêm nhỏ. Có thể bạn không tin nhưng đó là một món quà từ một người con gái, đó là cô bạn học cùng lớp 12, buổi học cuối cùng cô bạn đã hẹn gặp cậu và đưa cho cậu hộp diêm này, Long vẫn nhớ những gì cô bạn nói:
- Cậu biết không, người ta nói rằng khi đốt một que diêm, rồi nhìn vào đốm lửa ấy, hình ảnh hiện ra chính là hình ảnh của người mà mình yêu thương nhất. Và… khi đốt nó lên … tớ thấy cậu.
Long hiểu ý cô bạn nhưng với Long, chưa một người con gái nào để lại ấn tượng cả. Ngay cả cô bạn này, Long chỉ biết bạn ấy là bạn cùng lớp. Long nhẹ nhàng, điềm tĩnh trả lời:
- Cảm ơn tình cảm của cậu, nhưng xin lỗi, tớ chưa có ý định yêu một ai đó.
Cô bạn, thoáng chút thất vọng nhưng hình như cô cũng hiểu tính cách lạnh lùng của Long nên nói:
- Không sao đâu, tớ chỉ có ý muốn nói cho cậu biết một lần thôi… tặng cậu hộp diêm này nhé, với tính cách của cậu, khó mà cậu dám thừa nhận đã yêu ai đó trong tương lai nên … hãy dùng nó để kiểm tra nhé. Hy vọng cậu có một tình yêu đẹp.
Long đã giữ món quà kỉ niệm nhỏ bé này suốt ba năm rồi, không biết diêm trong hộp đã bị hỏng hay chưa. Long mở ra và lấy một que diêm quẹt thử, que đầu tiên,… diêm không cháy,… que thứ 2 , không cháy nốt… Long quẹt que diêm thứ 3 với ý nghĩ nếu tiếp tục không cháy, sẽ bỏ hộp diêm đi, chỉ cần nhớ tấm lòng của cô bạn là được rồi. Nhưng… que diêm thứ ba cháy sáng, Long nhìn vào đốm lửa nhỏ bé đầu que diêm để thử nghiệm… và cậu thấy hình ảnh cô bé Xuân đang ngủ, gương mặt đáng yêu như đang mỉm cười… diêm cháy gần đến đầu kia, nóng quá, Long giật mình buông rơi que diêm trên đất. Tự trách mình xao lãng nghĩ, nhớ lung tung, long quay lại nhìn vào cuốn sách luật, nhưng đầu óc tự dưng thấy ௱ôЛƓ lung quá: có điều luật nào cấm Long yêu thương một ai đó không?
Tháng 7, nắng oi ả… phòng kí túc xá như một cái lò nung, Xuân mang sách lên thư viện ngồi đọc, ít ra trên đó có cây, phượng cổ thụ che nắng nên khá mát mẻ, và Xuân cũng thừa nhận, gần một tuần nay không lên đó, không gặp Long, không được nghe mấy bản piano du dương cũng thấy nhớ. Lên đến tầng 3 tòa nhà Thư viện, nhìn từ xa thấy cây phượng có vẻ xanh tươi hơn, cũng đúng thôi, chiều tối qua mưa to thế cơ mà, ở chiếc bàn quen thuộc, Long đang ở đó. Nhưng lạ chưa? Trái với hình ảnh cặm cụi đọc sách quen thuộc, hình như Long đang ngủ. Xuân tiến lại gần hơn, đúng là Long đang ngủ thật, cuốn sách Luật đánh dấu số trang đã đọc vẫn để bên cạnh. Nhìn lạ thật, gương mặt điềm tĩnh nghiêm nghị khi đọc sách, lúc ngủ nhìn hiền lành và dễ thương thế này sao? Chợt có tiếng chuông, trong cặp sách của Long, Xuân giật mình, vội lục tìm nó… thì ra là Long hẹn giờ để dậy. Quay sang nhìn Long một thoáng, Xuân tắt chuông báo thức đi. Một người đang ngủ ngon thế kia làm sao có thế để tiếng chuông này làm thức giấc được. Xuân cũng ngồi xuống bên cạnh, sao khi ngủ mà nhìn Long vẫn buồn thế nhỉ? Xuân từng nghe mẹ nói một người sướng hay khổ thể hiện ngay khi người ta ngủ, những người hạnh phúc là những người có gương mặt ngủ rất thanh thản… nhưng Long không thế. Cậu sinh viên xuất sắc này có gì phải lo lắng mà tại sao ngay trong lúc ngủ cũng không yên, đôi lông mày nhăn lại. Bất giác, Xuân đưa ngón tay trỏ, nhẹ nhàng đặt lên chỗ giữa hai chân mày làm nó giãn ra một chút. Xuân rút tay lại, ngồi yên ngắm người ta ngủ, cuốn tiểu thuyết “ nếu em thấy anh bây giờ” nằm trong túi sách nhưng Xuân không muốn bỏ nó ra nữa… mặc kệ nhân vật trong câu chuyện muốn thấy ai, Xuân chỉ biết Xuân muốn nhìn con người đang ngủ bên cạnh. Nhẹ lấy một chiếc tai nghe được Long bỏ ra (có lẽ để có thể nghe thấy chuông báo thức), Xuân cài vào nghe, tiếng piano giản dị sâu lắng, gió khẽ thổi… tóc ai đó khẽ bay … làm Xuân xao xuyến.
Chiều tối, Long tỉnh dậy, ngạc nhiên pha chút ngại ngùng khi thấy Xuân đang ngồi bên cạnh đang đọc sách (chắc hẳn, Long ngủ khá lâu nên Xuân đành lấy truyện ra đọc):
- Em đến lúc nào thế? Mấy giờ rồi?
- 5h chiều rồi ạ! Anh ngủ say quá!
- Sao thế được, anh hẹn giờ rồi mà.
- Em tắt đi rồi… nhìn anh ngủ ngon quá nên … không nỡ…
- Uh… mà cũng muộn rồi, về đi em, hôm nay anh hơi mệt nên lên đây không học được lại ngủ cả buổi chiều rồi.
- Vâng!
Xuân tháo tai nghe trả Long, Long tắt mp3 để vào cặp rồi đứng lên định đi về, nhưng mới đứng lên được một lát, Long loạng choạng làm Xuân phải đỡ ngồi lại vào ghế.
- Anh sao thế? Chóng mặt à?
- Ừ , anh hơi mệt một chút!
Xuân lo lắng đưa tay sờ trán Long, nóng hổi.:
- Hơi mệt gì nữa! Anh sốt cao rồi đấy!
- Chắc tại hôm qua lúc chiều về mắc mưa, đang nắng to nên mưa độc quá!
- Anh đi được không để em đưa anh về?
- Không sao đâu, nghỉ một lát là anh lại bình thường mà. Em cứ về đi, không phải lo cho anh đâu.
- Nhưng … em không yên tâm được! Anh để em giúp anh một chút không được sao?
Nghe giọng nói vừa lo lắng, vừa pha lẫn chút trách móc của Xuân, nhìn vào đôi mắt như đang chực khóc, Long tự dưng thấy chẳng còn chút sức lực nào, đành gật đầu:
- Vậy em đưa anh về.
Nói là đưa về nhưng thật sự Xuân chỉ như đi cùng để yên tâm hơn. Xuân nhỏ bé, Long thì khá cao, nên Xuân chỉ có thể cầm một bên cánh tay để anh đi được vững hơn. Đến phòng trọ của Long, Xuân cũng khá ngạc nhiên. Mọi thứ trong phòng ngăn nắp một cách lạnh lẽo, và dường như không có một đồ vật nào gọi là thừa cả. Bây giờ Xuân mới biết Long ở một mình. Dìu Long vào giường nằm nghỉ, Xuân tìm khăn mặt, thấm nước, đắp lên trán cho anh. Vừa làm Xuân vừa nói:
- Em chịu anh đấy! Ốm đến thế này mà vẫn lên thư viện ngồi đọc sách.
- Lúc trưa, anh chỉ thấy hơi mệt nên… thôi em về đi không muộn.
- Anh chờ em một chút!
Xuân nói và chạy đi đâu đó một lúc rồi sau đó quay lại với một cặp Ⱡồ₦g cháo, nói:
- Em mua cho anh đấy, một lát nữa đỡ mệt, anh nhớ ăn nhé! Mà sao anh không tìm bạn ở cùng cho đỡ buồn.
- Không ai ở với anh được đâu.
- Sao lạ thế? Mà em mua cả thuốc cảm đấy, ăn xong anh phải uống đấy!
- Ừ
- Thôi. Em về đây!
Xuân đeo túi sách định quay về. Bỗng, có một vòng tay ôm cô từ phía sau, một giọng nói rất nhẹ:
- Không biết tại sao… nhưng anh muốn em ở lại một lát nữa…. Đừng quay lại, cho anh 5 phút thôi…
- Anh sao thế?
- Anh nhớ em, không biết từ lúc nào đã rất nhớ em. Chỉ muốn được ôm em như thế này, dù hóa đá cũng được.
Long xiết chặt vòng tay nhưng dường như sợ làm Xuân đau, Long nhẹ nhàng buông ra. Xuân quay lại nhìn vào đôi mắt buồn đã mất đi vẻ nghiêm nghị, mỉm cười và nói:
- Anh biết không, em cũng rất nhớ anh.
Long hạnh phúc, cảm giác lần đầu tiên Long cảm nhận được… nó không hề giống những lần trước, những lần được tuyên dương, nhận học bổng hay bất cứ một điều gì khác… ngỡ ngàng, vụng về trước niềm hạnh phúc mới nhận được, một lần nữa, Long vòng tay ôm Xuân vào lòng… Được một lát, Xuân đẩy nhẹ Long ra:
- Anh vẫn còn ốm đấy! Lên giường nằm nghỉ chút đi.
- Em cho anh gối đầu nhờ lên chân em ngủ nhé! Lúc anh ngủ em hãy về, cứ cài chốt cửa ngoài cho anh, anh biết cách mở.
Xuân gật đầu và dìu Long lại nằm nghỉ. Long gối đầu lên chân Xuân, khẽ nhắm mắt ngủ, một tay vẫn cầm tay Xuân. Xuân đưa tay với chiếc khăn ướt đắp lên trán cho Long cho hạ sốt, dùng một tay hơi ngượng, Xuân định rút tay kia ra nhưng chỉ hơi động đậy tay kia một chút, tay Long đã nắm lại chặt hơn. Xuân mỉm cười cố xoay sở bằng một tay…Nhìn Long ngủ bây giờ đã thanh thản hơn, không còn vẻ lo lắng, bất an như hồi chiều, Xuân cũng thấy nhẹ lòng, cô đưa tay khẽ vuốt mái tóc của Long trong tim tự dưng nghĩ đến đĩnh nghĩa cho từ “bình yên” mà lâu nay cô tìm kiếm… khoảng nửa giờ, khi Long đã ngủ say, Xuân gượng nhẹ rút tay ra, đặt đầu Long ra gối và đứng dậy đi về. Ra đến cửa, cô còn lưu luyến nhìn lại gương mặt người đang ngủ, cô ước gì anh mãi ngủ ngon lành như thế, không phải gương mặt nghiêm túc, điềm tĩnh như khi anh học bài hay đọc sách…
Xuân tỉnh dậy vào sáng hôm sau, chỉ thức đến 3h sáng thôi mà cô đã thấy mệt rồi vậy mà anh thì… điện thoại lại rung, Xuân với lấy đọc tin nhắn: “ em dậy chưa? 30 phút nữa, em xuống cổng kí túc xá mình cùng ăn sáng nhé!” tin nhắn lại: “ Anh đã dậy rồi à? Lát em xuống”. Xuân làm tất cả các việc cần thiết trong khoảng thời gian ấy và xuống cổng kí túc xá, ở quán bánh mì ngay cổng, Long đã chờ cô ở đó.
- Em đúng giờ thật đấy!
- Em lây tính của anh mà.
Long nhìn Xuân cười:
- Đã bảo em đừng thức cùng anh rồi mà không chịu nghe, mắt lại như gấu trúc rồi kìa.
- Đâu??? Mà tại sao anh cũng thức lại chẳng có dấu hiệu gì nhỉ?
- Anh quen rồi mà. Cũng có lúc anh ngủ bù mà.
- Nhưng số lần ấy chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi.
Hai người cùng ăn bánh mì kẹp trước khi đến giảng đường. Quen sở thích của Xuân, Long đã gọi sẵn bánh mì. Xuân nhìn thấy quyển từ điển dày cộp gần cặp sách đeo chéo của Long, tò mò hỏi:
- Dạo này sao anh chăm học tiếng anh thế?
- Thì…. Tại em học giỏi tiếng anh nên anh … không muốn thua em thôi!
- Nói dối! Anh không muốn nói lí do thì thôi, đâu cần nói dối em.
- Sao lần nào anh nói dối em đều nhận ra hết vậy? Dù sao đấy cũng chỉ là những lời nói dối vô hại mà.
- Không được, anh không được nói dối em!
- Vì sao? Anh đâu cấm em nói dối anh?
- Vì… đơn giản em luôn tin anh.
Long nghe vậy không nói gì, nhưng nếu Xuân không đang tập trung vào chuyên môn “ăn sáng” thì cô sẽ nhận ra rằng vẻ mặt Long thoáng biến sắc. Long và Xuân vẫn hay lên thư viện học cùng nhau, lúc học thì Long gần như không thay đổi gì vẫn im lặng, nghe nhạc và đọc sách. Nhưng chỉ khác là bây giờ, cứ khoảng một tiếng, hay 2 tiếng đồng hồ là Xuân lại bắt Long nghỉ 15- 30 phút với lý do là cô sợ nếu Long cứ để đầu óc căng lên như thế thì sẽ có lúc các dây thần kinh của anh đứt mất; lúc nghỉ ngắn thì Xuân hay hỏi Long đủ thứ chuyện, tại hai người đâu có nhiều thời gian để trò chuyện đâu. Long lúc nào cũng chúi mũi vào sách. Cả số lần hai người đi xem phim hay đi dạo với nhau cũng ít luôn. Long tuy ít nói nhưng rất thật có lẽ vì anh cũng biết anh không biết cách nói dối Xuân.
- Tại sao anh lại biết anh yêu em?
- Nhờ ánh lửa diêm.
- Em không hiểu?
- Anh nhìn thấy em trong đốm lửa diêm.
- Thật không?
- Anh có giống đang nói dối không?
- Không!
- Vậy em đã bao giờ thử nhìn xem có thấy anh không chưa?
- Không cần thử. Vì chỉ cần nhắm mắt lại là em thấy anh rồi! thế đã đủ chứng minh chưa?
Long cười, Xuân trong sáng quá, trong sáng đến nỗi anh chưa một lần nghi ngờ về tình cảm của cô dành cho anh. Cũng từ những giờ nghỉ ấy mà Long cởi mở hơn, và Xuân cũng hiểu hơn về người con trai cô yêu. Nhiều lần cô nghe anh tâm sự kể về những gì anh đã trải qua, sự cô đơn của anh, về tình cảm của anh và mẹ. Anh kể: mẹ nói rằng anh rất giống ba, nên chỉ cần nhìn thấy anh là bà nghĩ ngay đến người chồng bội bạc, rằng dù chỉ có hai mẹ con những ngoài việc cố gắng làm việc để có đủ tiền nuôi anh ăn học thì chưa một lần, anh được mẹ ôm vào lòng từ khi anh biết nhận thức. Những lúc nghe những câu chuyện như thế, bất giác, Long thấy Xuân rơi nước mắt, cậu giật mình hỏi làm sao thì Xuân bảo:
- Giá như em có thể quen anh từ ngày ấy, anh sẽ không cô đơn đâu.
- Đồ ngốc! Anh chỉ cần gần em như bây giờ thôi…
Những lúc nghỉ dài hơn một chút, Xuân bắt Long ngủ một lát với lời cam đoan 30 phút sau sẽ gọi anh dậy. Long biết Xuân lo cho sức khỏe của anh nên dù biết chẳng bao giờ cô bé gọi anh sau 30 phút anh vẫn ngủ cho cô yên tâm, từ khi yêu Xuân, Long cũng đã biết tự thưởng cho mình những giờ nghỉ như thế, Long yêu cái cảm giác vừa ngủ vừa nắm tay Xuân để yên tâm khi mở mắt ra cô vẫn ở bên anh. Còn Xuân thì rất thích nhìn Long ngủ, dường như chỉ khi ấy Long mới trút bỏ được hết những lo toan, những áp lực trong cuộc sống của anh, nhìn anh thở đều đều, say sưa trong giấc ngủ yên ổn, Xuân như cũng thấy lòng mình lắng lại. Xuân thương lắm, khi mùa thi đến những giấc ngủ của Long dường như cũng bất an hơn, trằn trọc hơn. Thỉnh thoảng lại thấy Long giật mình nhẹ, hay những lúc trán Long lấm tấm mồ hôi như trong cơn ác mộng… lúc ấy Xuân chỉ biết cầm tay Long chặt hơn một chút như một lời trấn an. Những ngày cuối tuần rảnh rỗi Xuân thường đến nhà trọ nấu cho Long bữa cơm. Suốt ngày chỉ biết học, nên chẳng mấy khi Long để ý đến việc ăn uống. Từ trước đến giờ Xuân chẳng thích nấu nướng nhưng khi nhìn Long ăn ngon lành những món ăn đơn giản mà mình nấu, Xuân lại có thêm chút nhiệt huyết để đọc thêm vài công thức nấu ăn….
Mọi chuyện tưởng như sẽ êm đềm trôi qua như thế, năm nay, Long sẽ ra trường vào một công ty luật nổi tiếng đã giành sẵn cho anh một chỗ sau khi xem qua thành tích học tập của anh. Long sẽ chờ Xuân ra trường, tìm một công việc ổn định và hai người sẽ có một gia đình, nhỏ thôi nhưng ấm áp…. Nhưng Xuân thật sự bất ngờ khi Long thông báo anh sẽ đi du học 3 năm ở Anh. Thì ra là thế, anh chăm chỉ học tiếng anh cũng chỉ để giành được xuất học bổng này. Xuân cố giữ bình tĩnh hỏi:
- Khi nào anh đi?
- Tháng sau, hộ chiếu và mọi thủ tục anh đã làm xong rồi.
- Tại sao đến bây giờ anh mới nói em biết?
Nghe giọng cố giữ bình tĩnh của Xuân, Long hiểu tâm trạng của cô. Nhưng Long vẫn lạnh lùng:
- Vì nói em biết trước cũng chẳng thay đổi được gì.
Xuân sững sờ trước câu trả lời vô tình ấy, nước mắt trào ra trong mắt Xuân, cô nói:
- Vậy mà tại sao anh nói giờ anh chỉ cần bên em như thế này. Anh không cần gì hơn nữa. Nói dối!
- Đúng! Anh nói dối! Anh tưởng em phải nhận ra rồi chứ?
- Vâng… tại em ngốc, vì em ngốc …nên em quá tin anh.
- Vậy thì giờ, đừng tin nữa, và… quên anh đi, đừng chờ anh!
- Anh nghĩ khi nghe anh nói vậy, em vẫn sẽ chờ anh sao??? ảo quá đấy! Tạm biệt, chúc anh đạt được những gì anh mơ ước.
Xuân đi về từ thư viện, vừa đi vừa lau nhanh những giọt nước mắt, tại sao cô lại phải khóc vì một người như anh chứ. Một người nhẫn tâm đến nỗi chỉ biết nói những lời nói thật quá nhẫn tâm… chỉ cần anh nói chờ anh, cô có thể bỏ qua tất cả để chờ anh cơ mà… tại sao cả cơ hội để chờ mà anh cũng không trao cho cô??? Cô biết rồi… sự thật là anh đâu có yêu cô. Nói dối, tình cảm đều là dối trá hết.
Trên thư viện còn một người chưa về… Đúng, Long vẫn đứng đó, không nhúc nhích nổi, cậu sinh viên năm cuối, thử bước chân ra về nhưng toàn bộ sức lực bay đâu hết, Long khụy chân xuống. Vai diễn với bộ mặt giả vô cảm lạnh lùng ban nãy làm Long kiệt sức… tại sao???
… đó là mùa đông năm Long học lớp 12, trong lúc tìm một cuốn sách cũ trên giá sách trong phòng mẹ, Long vô tình bắt gặp một tấm ảnh. Đó là ảnh của mẹ cậu và một người đàn ông, đằng sau bức anh là dòng chữ viết: “ yêu em” kí tên : Trần Duy Kiên. Gương mặt người đàn ông ấy quen lắm, Long tức tốc tìm trong đống báo tuần này và bất ngờ nhận ra gương mặt của Luật sư nổi tiếng Trần Duy Kiên, dù ông đã già hơn và sương gió thời gian đã khiến ông thay đổi nhiều, Long vẫn nhận ra. Năm ấy, mẹ Long ngạc nhiên khi nhìn thấy hồ sơ thi đại học của Long: Khoa Luật – đại học kinh tế. Bà không nói gì vì bà thầm hiểu đứa con trai bà đã biết được những gì. Long bảo mẹ:
- Mẹ yên tâm, con sẽ cho ông ấy thấy, không có ông ấy, con và mẹ vẫn sống tốt, con sẽ giỏi hơn cả ông ấy nữa.
Được biết qua tìm hiểu, 17 năm trước – cái năm mà người đàn ông đó rời bỏ mẹ con Long- ông Kiên đã kết hôn với con gái của một luật sư nổi tiếng. Và cuối năm đó ông đi du học anh quốc.
Long chỉ nghĩ đơn giản, ông ấy nhờ vào tiền của người khác để đi du học, anh cũng có thể đi du học. Nhưng khi ấy mới bước vào đại học, Long đâu biết trong khi quyết tâm học để giành học bổng du học, thì hai năm sau Long gặp Xuân, Long đã có lúc mơ đến một hạnh phúc bình dị. Nhưng Long cũng như bao người con trai khác thôi, lí trí bao giờ chẳng mạnh hơn con tim. Du học là cái đích, cũng là ước mơ mà Long cố gắng phấn đấu suốt mấy năm qua. Long đâu muốn nói dối Xuân như thế,anh muốn ở bên cô, che chở cho cô lắm chứ nhưng anh chỉ có thể chọn một và anh chọn theo lý trí của mình. Long biết Xuân dễ dàng nhận ra khi anh nói dối nên anh đã rất cố gắng để Xuân ghét Long. Mà hình như Long đã thành công rồi. Long không muốn Xuân chờ anh vì anh không muốn một người như Xuân phải sống trong chờ đợi, thêm nữa cuộc sống thiếu thốn tình cảm từ nhỏ khiến Long không có đủ niềm tin cho tình yêu cho sự đợi chờ dù hiện tại Long yêu Xuân và Long biết Xuân cũng thế. Long thành công rồi, chắc Xuân sẽ hận anh và không chờ đợi anh đâu. Nhưng thành công rồi mà sao tim Long đau quá!!!
………………………
Xuân trằn trọc trên chiếc giường đơn ở kí túc xá của cô, không ngủ được,dù cho không biết từ tối đến giờ cô đã nghe bao nhiêu bản giao hưởng… mai Long đi rồi. 3 năm cơ đấy, chẳng lẽ cứ để như thế này, không chúc một câu trước khi lên đường. Nghĩ một lúc Xuân bấm tin nhắn cho Long
- “ thượng lộ bình an”
Long nhắn tin lại, vẫn giọng điềm tĩnh:
- Cám ơn em, ở lại cố gắng học nhé! Anh vẫn nhớ một câu em đã từng đọc anh nghe : “Dù rằng rồi tất cả sẽ tan biến đi như chưa bao giờ xảy ra, như một điều không có thực. Hãy cứ xem như chúng ta từng gặp nhau trong một giấc mơ.”
- Chúc anh ngủ ngon! Anh biết không, em rất thích…. nhìn anh ngủ!….
Xuân gửi tin nhắn đi, và không có tin hồi âm, nhắc đến những câu Xuân đã đọc cho Long nghe, lúc này đây, Xuân nhớ đến một câu: “Chỉ vì đó là một tình yêu lẽ ra không nên đến trong đời, vì họ không phải, không nên , không bao giờ có thể là hai nửa của nhau.” Không biết trong những điều luật anh đã đọc thuộc có điều luật nào quy định hình phạt cho người nhẫn tâm làm ai đó mất thứ quý giá nhất “niềm tin” chưa???
*
* *
Hơn 3 năm trôi qua…. Như một cái chớp mắt. Giờ đây, Long đã về nước được 6 tháng, đầu quân cho một công ty luật nổi tiếng bậc nhất có trụ sở tại Hà Nội. Long hoạt động năng nổ và sớm có tiếng tăm trong giới luật gia từ khi về nước. không ít lần anh và luật sư Duy Kiên chạm chán nhau trong các phiên tòa ở vai trò đối nghịch. Và đa phần trong số đó anh giành phần thắng. Nhưng tất cả những thắng lợi đó chẳng có ý nghĩa gì khi anh biết được một sự thật…
Mấy ngày trước có một người hẹn gặp anh, giới thiệu là trợ lý của luật sư Duy Kiên.
- Vậy ngài tìm tôi có việc gì?
- Tôi đến đây không phải với vai trò trợ lí mà với vai trò là bạn thân của ba cậu.
- Xin lỗi tôi không còn ba! Trong giấy khai sinh cũng ghi là ba tôi đã mất. ngài có cần xem không?
- Tôi chỉ muốn báo cho cậu biết là, ba cậu vừa bị một cơn đau tim, hiên đang hôn mê trong bệnh viện, tôi nghĩ cậu nên đến thăm ông ấy!
- Tôi đã nói, ba tôi ૮ɦếƭ rồi! Ngài không nghe sao?
- Nhưng ba cậu luôn coi cậu là con.
- Coi tôi là con ư? Ông ấy đã làm gì được cho tôi nào?
- Xuất học bổng đi anh của cậu thực tế không có, chỉ có một xuất duy nhất mà Hiệu trưởng trường Kinh tế đã ưu ái dành cho con trai ông ấy dù thành tích của cậu ta thua xa cậu. Ba cậu bất bình đã bỏ ra toàn bộ số tiền cho cậu du học trên danh nghĩa học bổng. Tôi đã hứa không nói cho ai biết nhưng với cách nghĩ nông cạn của cậu thì không được biết sự thật cậu còn càng nông cạn hơn. Thôi tôi nói xong rồi, tôi về. Cậu suy nghĩ cho thấu đáo.
Người trợ lí đã về nhưng Duy Long vẫn chưa thể rời khỏi chiếc ghế đang ngồi. Đó là sự thật ư? Học bổng … du học… tất cả đều do ông ấy sắp đặt ư? Vậy tất cả những gì cậu cố đạt được, những gì cậu đau lòng vứt bỏ … có ý nghĩa gì nữa đây? Cậu đã thắng hay thua ba cậu đây?
…. Buổi sáng cuối thu se lạnh, trường Kinh tế kỉ niệm 60 năm thành lập trường, Duy Long có giấy mời về trường. Sau màn giới thiệu ra mắt và tặng hoa cho nhà trường, Long tách ra khỏi cái đám đông ồn ã ấy và bước về phía tòa nhà thư viện… leo lên tầng 3, tìm đến chiếc bàn gần cây phượng vĩ… nhìn về phía đó, Long vội vàng sửa lại cặp kính cận và đưa tay lên kìm giữ nhịp đập của con tim đang làm loạn trong Ⱡồ₦g иgự¢…. ở đó có một bóng dáng quen thuộc mà 3 năm qua Long muốn chạy đến ôm lấy trong giấc mơ nhưng đều tan biến. Anh đi đến gần người con gái ấy hơn, nghe tiếng bước chân, Xuân cũng quay lại, nhìn thấy anh, Xuân cũng sững sờ. Hai người chào nhau một cách khách sáo và cùng quan sát đối phương. Cả hai đều đã đi làm, Long đang mặc bộ comle lịch sự, còn Xuân đang mặc một bộ trang phục công sở trang nhã. Họ cùng ngồi, vào chiếc bàn quen thuộc vẫn còn đó. Hỏi thăm nhau những câu khách sáo rồi lại chìm vào im lặng, Xuân đứng lên, định cáo từ thì … Long cũng đứng lên, vòng tay ôm nhẹ cô từ phía sau.
- Hôm nay anh cần em cho anh mấy phút?
- Cho anh đủ thời gian để anh nói những gì anh muốn nói!
Xuân không trả lời, cô im lặng và Long hiểu đó là một lời đồng ý. Giữ nguyên tư thế hiện tại, Long kể lại cho Xuân nghe về sự thật mà anh vừa được biết… và hỏi cô:
- Có phải ông trời quá bất công với anh không? Sao lại bắt anh phải gánh chịu những điều như thế?
- Anh buông em ra đi rồi em nói, ( Long buông tay, Xuân quay lại đối mặt với Long), tất cả đều là sự lựa chọn của anh, anh đừng trách ai hết!
- Ý em là tất cả là do lỗi của anh?
- Anh trách ba anh vì danh lợi mà bỏ mẹ con anh, nhưng đó cũng là ước mơ của ba anh… còn anh thì sao? Anh cũng bỏ em mà đi theo ước mơ của anh đó thôi. Anh giống ba anh từ suy nghĩ đến việc làm.
Nghe Xuân nói thế, Long tỏ vẻ bất lực:
- Vậy em nói anh phải làm sao?
- Hãy tha thứ cho quá khứ, và làm những gì cần phải làm ở hiện tại đừng làm gì khiến anh day dứt nữa. Anh đến thăm ba anh đi.
- Vậy còn em… em có tha thứ cho anh không? Xin em hãy tin những lời anh nói khi ấy chỉ vì không muốn em phải chờ đợi một người như anh.
- Tha thứ cho anh ư??? Anh làm gì để có được sự tha thứ của em đây?
- Anh không biết làm gì hết chỉ là … em biết không, mùa đông bên nước Anh rất lạnh, và anh… anh tìm sự ấm áp, tìm gặp em… trong những đốm lửa diêm…
Xuân không ngờ Long lại nói thế, kỉ niệm lại ồ ạt kéo về, 3 năm qua, Xuân cũng chưa từng quên…
- Bên đó, anh ngủ có ngon không?
- Không ngon như ở đây nhưng nhờ tin nhắn cuối cùng của em mà 3 năm qua anh ngủ dễ dàng hơn. Như ngày nào em cũng chúc anh ngủ ngon ấy!
- Giờ anh có giúp em thỏa mãn ý thích của mình không?
Xuân chợt cười tinh nghịch, Long cũng cười :
- Để xem em có cho anh gối nhờ lên chân em ngủ không?
Thay cho câu trả lời, Xuân ngồi vào một đầu ghế, Long nhẹ nhàng gối đầu lên chân Xuân:
- Cho anh cầm tay em!
Xuân đưa tay cho Long, Long kéo bàn tay ấy lại gần trái tim mình hơn. Long nhắm mắt, trước khi yên lặng cho giấc ngủ kéo về Long khẽ nói: “ anh muốn có một gia đình nhỏ, trong đó có em…” Long ngủ rồi, gương mặt lúc ngủ vẫn phảng phất chút lo toan, Xuân lại khẽ để ngón tay trỏ vào giữa hai chân mày để làm nó giãn ra một chút… nhìn Long ngủ, những tình cảm Xuân cố chôn vùi bao lâu nay lại sống lại. Xuân cũng muốn mỗi ngày tháng sau này, được nhìn Long ngủ thật ngon, được cùng Long nghe những bản giao hưởng du dương trước khi đi ngủ… xiết tay Long chặt hơn một chút… gió, lá phượng bay, tóc Long bay nhè nhẹ… Xuân tự cười và thấy may mắn vì không ai ở đây để có thể nhìn thấy cảnh này, một chàng luật sư nổi tiếng, phong độ, cao 1m75 mặc comple đang co chân ngủ trên một băng ghế dài trên thư viện… Long ơi, anh biết không dù bất cứ điều gì xảy ra, em cũng thích nhìn anh ngủ…
Tác giả: hk99