- "Em muốn chia tay chứ gì? Chia tay để em được tự do thoải mái chứ gì? Được thôi, anh đồng ý…"
Nó không tin được là lần này nhóc lại đồng ý..cứ tưởng như những lần trước..nhóc sẽ xin lỗi..sẽ bày trò cười để nó vui..nào ngờ lần này nhóc lại đồng ý chia tay…nó nằm im..đọc đi đọc lại cái tin nhắn ấy…mắt nhòe đi..đúng là nó vs nhóc chia tay thật rồi..từ nay ai sẽ chúc nó ngủ ngon? Ai sẽ chúc nó ngay mới tốt lành..Ai sẽ bày trò cười cho nó..ai sẽ nghe nó than vãn chuyện học hành..ai sẽ thương nó khi nó kể về cái tay bị đau…chẳng ai cả..ngoại trừ nhóc ra thì chẳng có ai làm được những điều đó…
Kể từ ngày hôm ấy, nhóc không nhắn tin cho nó…điện thoại nó vẫn im ắng suốt cả ngày…nó nhớ..nhớ lắm…nhưng cái tính ngang bướng của nó thì chẳng thể thay đổi được..nó sẽ không xin lỗi đâu..nó cũng sẽ không nhắn tin trước cho nhóc đâu..nó sẽ cố quên nhóc..bằng cách đi lang thang 1 mình ở những nơi thật đông người..nó đứng 1 mình trên cầu giấy nhìn dòng xe đi qua đi lại chán rồi lại ngồi ở bến xe bus nhìn mọi người chen chân nhảy lên xe…nó ngồi quán nước ven đường..chẳng phải để uống nước…đơn giản chỉ để dòng xe cộ cuốn nỗi buồn của nó đi xa hơn…
Một tháng..hai tháng..nỗi nhớ đã vơi đi nhiều…
- "Em khỏe không? Đang làm gì vậy? – Tn nhắn từ 1 số dt lạ hoắc
- "Ai vậy ạ?" – Nó trả lời
- "N.Anh đây..e còn nhớ anh không?" – Tn từ số dt ấy
- "Anh nhớ em lắm! Sau khi đồng ý chia tay với em..anh đã ném cái điện thoại ra ngoài rồi..điện thoại hỏng..sim thì mất..anh không lien lạc được với em..nhiều đêm anh đã khóc..nhớ lại những lúc chúng ta ở bên nhau..em có thể trở về bên anh được không?"
..Nó vẫn không trả lời..nó đã cố tìm cách quên nhóc..dù biết rằng sẽ còn rất lâu nó mới có thể quên được…mặc dù nó là người nói chia tay..nhưng nó vẫn cảm thấy bị tổn thương…tổn thương vì 2 tháng qua nhóc đã không quan tâm nó…đã bỏ rơi nó…..
- "Anh yêu em, em còn yêu anh không?"
- "Anh không muốn như thế này đâu…bọn mình trở lại như xưa đi..anh muốn cùng em đi chợ mỗi ngày, cùng em nấu cơm cho đến hết cuộc đời…về bên anh.. em nhé!"
Nó bật khóc! Đúng là nó không thể quên nhóc...đúng là nó vẫn yêu nhóc...
- "Làm cái gì gõ máy tính loạn xạ lên thế hả? Người ta được về phép lên chơi với em còn e thì chơi với cái máy tính" - Nhóc đang nấu cơm quay ra nhìn nó nói
- "Em định làm nhà văn à? Mà viết cái gì thế?"
- "Viết về chuyện của chúng mình..hihi"
- "Đâu đâu, cho anh xem, để anh xem vợ anh nói xấu gì anh nào?"
- "Trời! Tránh ra! Không được xem..khi nào truyện đăng lên xong ùi xem"
- "Có gì mà giấu diếm chứ? hừm >"<" Nhóc vừa nói vừa ôm nó bế sang một bên..
- "Này! Em giận đấy nhé!=.="
- "Kệ, chả liên quan..AAAAAAAAAAAAAAA" - Nhóc hét toáng khi cái tay cầm chuột bị nó cắn một cái rõ đau
- "૮ɦếƭ chưa? Cái tội không nghe em"
- "Em được đấy! Để xem e chạy được đến đâu nhé !"
Nhóc quay sang ôm nó thật chặt, đặt lên môi nó một nụ hôn ngọt ngào...