- Trang chủ
- Truyện Ngắn
- Em nợ tình… anh phải khóc!
Tôi đã lặng người, cố gạt nước mắt chảy vào trong khi thấy em “ôm ấp” trong vòng tay của kẻ khác trong khi đó em đang là vợ sắp cưới của tôi…
Ngày ấy, em là một cô bé học sinh cấp 3, tinh nghịch, nhỏ nhắn xinh xắn, em đến bên tôi cũng thật nhẹ nhàng. Tôi đang là một anh lính nghĩa vụ, rời quê vào miền Nam công tác. Vì hoàn cảnh ở quê khó khăn bố mẹ em đã gửi em vào Nam nhờ cậu mợ nuôi dưỡng gần đơn vị tôi làm việc. Ấn tượng đầu tiên tôi gặp em đó là một cô bé có khuôn mặt gầy gầy, thanh thoát, một vẻ đẹp cuốn hút, khó tả và một chất giọng rất đặc của quê tôi - miền Trung nắng gió.
“Anh đi đứng hay hè! Xe em hỏng rồi kìa, bắt đền đó".
Câu nói của cô bé làm tôi cũng phá cười “anh xin lỗi”, tôi vội vàng chạy lại đỡ cô bé lên vừa xin lỗi rối rít. Tôi hỏi em tên gì? Cô bé không đáp, lấy nhanh chiếc xe từ tay tôi rồi vội vàng đi thẳng không nói một lời. Kể từ hôm đó, hình ảnh cô bé ấy cứ in mãi trong tâm trí tôi. Tôi tranh thủ ra ngoài nhiều hơn, để chờ em, để nhìn trộm em mỗi khi em tan học về và có lẽ tôi đã thích em từ ngay lần gặp đầu tiên ấy.
Thấm thoắt cũng gần một năm trôi qua, sự kiên trì của tôi đã làm em bị thuyết phục. Cuối cùng em cũng nhận tôi làm bạn. Hè năm ấy bỗng nhiên em chuyển về Nghệ An và học luôn ở đó. Không một lời từ biệt, có lẽ em cũng có cái khó của riêng mình. Sau một thời gian hỏi thăm bạn bè em tôi tìm được địa chỉ của em. Tôi đã viết thư cho em.
Miền Nam vẫn gửi miền Bắc nỗi nhớ. Tôi không thể đếm được tôi đã viết cho em bao nhiêu lá thư, dài bao nhiêu trang nhưng tình cảm của tôi luôn dành cho em rạo rực, vẫn đắm say, em vẫn im lặng, tôi vẫn chờ đợi. Sự chờ đợi đó của tôi dường như đã có phép mầu nhiệm. Những ngày cuối cùng của thời cấp 3 em đã nhận lời yêu tôi. Kì thi đại học đầu tiên em quyết định vào miền Nam để được ở gần tôi.
Năm ấy, em đã trượt đại học, tôi vẫn làm ở Đồng Nai, em ở lại Sài Gòn xin làm công nhân trong một công ty may mặc. Nhìn dáng người gầy guộc, khuôn mặt đáng yêu của cô bé ngày nào lại càng làm cho trái tim của chàng công an trẻ tuổi càng mê mẩn, đắm say hơn, tôi lại càng thương em nhiều hơn. Tôi vẫn lên thăm em thường xuyên vào những ngày nghỉ cuối tuần.
Nhìn thấy em buồn, tôi cũng thấy lòng mình không yên, động viên, an ủi em cố gắng kì vọng thêm một năm nữa. Nhưng tôi biết hoàn cảnh của gia đình em bây giờ sẽ khó khăn cho em hơn trong việc học, em phải vừa học vừa kiếm tiền để trang trải cuộc sống. Nhìn thấy hoàn cảnh đó, tôi đã đề nghị được giúp đỡ em. Sau một thời gian thuyết phục em cũng đồng ý sự giúp đỡ của tôi. Em nghỉ làm ở công ty và chú tâm hoàn toàn vào việc học.
Thế là cuối cùng điều gì đến cũng đã đến, kì thi đại học năm ấy em đậu vào trường y dược TPHCM với một số điểm khá cao. Tôi và em vui mừng khôn xiết, tình cảm của chúng tôi ngày càng trở nên gắn chặt hơn. Cả hai vẫn thường xuyên về thăm bố mẹ hai bên gia đình vào những dịp hè và lễ tết, hai gia đình đồng ý và ủng hộ cuộc hôn nhân đó của chúng tôi và chỉ chờ ngày em tốt nghiệp đại học như lời em ước nguyện. Tôi đồng ý và chờ đợi ngày ấy đang đến gần…
Thấm thoắt cũng đã gần 9 năm kể từ ngày tôi quen em, 6 năm em nhận lời yêu tôi, 6 năm ở Sài Gòn với biết bao nhiêu là kỉ niệm, những con đường nào đi qua tôi không thể nhớ hết nhưng con đường nào có em tôi đều nhớ, những con đường, những góc phố Sài Gòn và cả những công viên. Chúng tôi cùng lang thang, cùng tìm kiếm và trải nghiệm cuộc sống, tổ chức các chuyến đi chơi, dã ngoại vào dịp cuối tuần. Có lẽ đó là những tháng ngày hạnh phúc nhất, tôi có em. Nhiều lúc tôi nghĩ cuộc đời mình sau này không thể thiếu em, tôi yêu em hơn tất cả những gì tôi có thể nói.
Em đã từng nói với tôi “anh là chồng sắp cưới của em và cũng là ân nhân của em suốt đời này em không thể nào quên được ơn nghĩa đó”. Lúc ấy tôi chỉ cười và bảo “em ngốc lắm, đó là việc anh nên làm”. Suốt 6 năm em học ở Sài Gòn tôi vẫn giúp đỡ em hoàn toàn về kinh tế vì tôi nghĩ đó là một việc làm chính đáng, là trách nhiệm bổn phận của một người chồng sắp cưới. Giờ đây, em ra trường và tìm được một công việc ổn định ở Sài Gòn, em vẫn thế vẫn yêu tôi, vẫn chờ đợi.
Hai tháng sau khi em tốt nghiệp ra trường và tìm được việc làm ổn định tại một bệnh viện tư ở thành phố. Tôi có chuyến công tác đột xuất về Tiền Giang nên việc liên lạc của em với tôi trong thời gian đấy cũng có phần nào vơi đi hẳn. Vì đặc thù công việc tôi ít liên lạc ra ngoài hơn, chỗ tôi đang công tác lại là vùng núi xa nên thỉnh thoảng điện thoại mới có sóng liên lạc, có lúc phải chạy xe tới hàng chục cây số ra thị xã để thông báo tình hình về đơn vị. Khoảng 2 tháng nay tôi và một anh bạn nữa, chúng tôi sống như người rừng không liên lạc với ai bên ngoài, kể cả em. Trước khi đi bắt đầu chuyến công tác tôi có điện thoại dặn dò em những phần việc quan trọng mà chúng tôi còn dang dở chuẩn bị cho ngày cưới.
Chiều nay, chuyến công tác vẫn chưa xong nhưng cấp trên lệnh chúng tôi về lại đơn vị và dừng cuộc tìm kiếm ấy và nhận công tác mới. Nhân tiện về qua Sài Gòn tôi quyết định ghé thăm em nhưng không hề báo trước, muốn dành cho em sự bât ngờ.
Chuyến xe đò dừng lại ở bến xe Miền Tây khi trời mới vừa chập chờn sáng, tôi tranh thủ thời gian ấy để ghé thăm em, vội vàng bắt chiếc xe ôm chạy thẳng đường Kinh Dương Vương về hướng quận 6 nơi em đang ở.
Sài Gòn buổi sáng thật đẹp, một không khí dễ chịu, lan toả. Sài Gòn vẫn ồn ào, náo nhiệt, vẫn mưa vẫn nắng vẫn bề bộn và một chút đổi thay nhưng buổi sáng Sài Gòn có cái gì đó nó trong lành đến lạ thường. Hôm nay là chủ nhật, nếu như không phải chuyến công tác kéo dài này thì có lẽ giờ này tôi và em vẫn đang quấn quýt bên nhau, được ôm em vào lòng và nói những lời yêu thương nhất. Sao tôi thấy nhớ em đến thế…
6 giờ sáng cả dãy trọ đang ngủ, chủ nhật là ngày mà mọi người có thể quên đi những lo toan bộn bề của cuộc sống để ngày mai lại bắt đầu một ngày mới với những tất bật của đời thường. Tôi nhẹ nhàng mở cánh cửa sắt bước tới phòng em, hai tháng không gặp em, chắc em khác lắm, một cảm giác hồi hộp khó tả cứ chen lấn tâm hồn tôi.
Đi sâu vào trong ngõ, bước đến căn phòng số 5 – căn phòng em đang ở. Tôi định gõ cửa nhưng bất chợt nhìn xuống cửa phòng có 2 đôi dép, một đôi sandan màu tím, thắt chiếc nơ - đôi dép em vẫn thường mang ở nhà tôi không thể lẫn vào đâu được, còn đôi kia... ai đấy nhỉ? Không phải của phụ nữ mà đôi dép của đàn ông. Tôi thoáng nghĩ hay là em đã chuyển đi nơi khác. Nhưng không!. Nếu thế em sẽ nói với tôi chứ không phải im lặng thế này. Tôi vẫn gõ cửa, giọng một người đàn ông nói vọng xuống:
- Ai đấy nhỉ, sáng đã gọi mình sớm thế em?
- Hay là em trai anh gọi lấy chìa khóa, tối qua chú ấy có về đâu.
- Để anh mở cửa.
- Thôi để em…
Tôi không thể tin nổi vào tai mình, không… không phải em… mong rằng người đàn bà mở cánh cửa đó không phải là em. Cánh cửa mở toang…
- Em!
- … Anh!… sao hôm nay... anh
Khuôn mặt em tái xanh, người đàn ông trên gác xép cũng lò mò dậy, anh ta vội vã đi xuống không dám nhìn tôi và bước về phòng của mình, đó là một anh chàng người hàng xóm cùng dãy trọ với em mà tôi vẫn thường gặp vào mỗi dịp cuối tuần tôi đến đây. Trấn tĩnh lại cảm xúc của mình tôi lấy lại bình tĩnh.
- Tôi cần nói chuyện với anh. Tôi và Thuỷ quen nhau, anh biết chúng tôi sắp cưới. Vậy tại sao anh?
- Từ lâu tôi đã có tình cảm với Thuỷ, tôi yêu Thuỷ thật lòng. Khi anh và Thuỷ chưa có sợi dây ràng buộc thì tôi vẫn có quyền quan tâm Thuỷ.
Đợi người đàn ông đó đi khuất. Đặt vội bó hoa lên bàn tôi lẳng lặng ra về, Thuỷ vội chạy theo tôi khóc nức nở em muốn xin tôi tha thứ.
- Em xin lỗi anh, em biết em sai rồi, từ nay em sẽ không thế nữa, chỉ vì anh ấy quan tâm em, lo lắng cho em và rất tốt với em.
Tôi không nói gì mặc cho Thuỷ van khóc.
Người ta thường bảo “phụ nữ không giỏi chịu đau như nam giới, họ có thể chịu đau về thể xác nhưng không giỏi chịu đau về tâm hồn” tôi thấy mình thì ngược lại, tôi thấy đau đớn cả tâm hồn lẫn thể xác, em là người đầu tiên đến với tôi, người đầu tiên tôi đặt niềm tin trọn vẹn nhất và tôi đã khóc, khóc như một đứa trẻ, khóc và nuốt cho nước mắt chảy vào trong. Thời gian ấy tôi cắt đứt mọi liên lạc bên ngoài, khoá luôn cả điện thoại.
Có lẽ sức mạnh của tình yêu có thể làm cho con người ta muốn bỏ qua tất cả kể cả người ấy gây ra những điều tồi tệ nhất đối với mình. Mặc dù giận đó, yêu đó, hờ hững đó nhưng tôi vẫn không thể quên được em, đó là một sự thật đau lòng. Những ngày không có em tôi thấy cuộc sống của mình buồn và tẻ nhạt đến nhường nào, không có em tôi thấy chán chường mọi thứ, tôi ít cười, ít nói hơn, hay cáu bẳn và suy nghĩ nhiều hơn.
Ông bà ta thường nói "đánh kẻ chạy đi chứ ai đánh kẻ chạy lại". “Trong cuộc sống ai chẳng gặp phải sai lầm nhưng điều quan trọng là mình có biết nhận ra và sửa chữa sai lầm đó hay không”, tôi vẫn thường nói với bạn bè tôi như thế, nhưng chính bản thân tôi lại không thể chiến thắng chính mình, để chấp nhận sự thật, để em quay về, để có thể vượt qua điều thông lệ đó. Có nhiều lúc tôi đã muốn quên đi tất cả để tha thứ cho em, để đón em trở lại nhưng bản tính tự trọng của một thằng đàn ông không cho phép tôi làm điều đó.
Kể từ buổi sáng định mệnh ấy, ngày tôi bỏ đi, hầu như chủ nhật tuần nào Thuỷ cũng về đơn vị tôi công tác tìm gặp, em đang hy vọng tôi tha thứ.
Tôi vẫn lì lợm, im lặng không nói và trốn tránh...em.
Ngày cuối cùng trong thời gian em tìm kiếm tôi để mong được tôi tha thứ ấy, em đã để lại một vài dòng nhắn gửi:
Anh!...
Em không biết phải nói với anh như thế nào và bắt đầu từ đâu, có lẽ cả cuộc đời này em phải nói lời “xin lỗi anh” không biết bao nhiêu lần mới đủ. Em nợ anh quá nhiều, tiền bạc có thể làm ra được nhưng tình cảm con người không bao giờ có thể trả hết được, em nợ anh! Nợ một cuộc tình.
Em đã sai khi mình làm vậy, em biết không có gì có thể biện minh nổi hành động đó của em. Việc làm đó em không bị pháp luật trừng trị nhưng ít nhất em cũng bị toàn án lương tâm làm em ám ảnh suốt cuộc đời. Từ khi chia tay anh em mới cảm nhận được anh quan trọng với em biết nhường nào thế mà lúc có anh em đã không hề biết trân trọng điều đó, em là con bé ngốc nghếch và khờ khạo lắm phải không anh?
Em không dám hy vọng anh tha thứ, nhưng em mong rằng một ngày nào đó em có thể nhìn thấy anh quay về, về với em, em sẽ đợi. Chúc anh bình tâm, may mắn và thấu hiểu.
Tôi vẫn im lặng và dường như tôi không đủ can đảm để có thể nói lời tha thứ với em, nhưng những câu nói đó của em làm tôi day dứt mãi, thôi thì đành vậy, cứ để thời gian trôi đi và sẽ trả lời tất cả.
Một năm trôi qua, những tin tức về em với tôi vẫn bặt vô âm tín, không phải tôi không thể biết mà tôi cố tình không muốn nghe, không muốn biết. Thỉnh thoảng, những người bạn cũ của em vẫn điện thoại hỏi thăm sức khoẻ tôi. Mỗi lần họ định thông báo gì đó về em là tôi gạt phắt ngay. Nghe đâu em đã chuyển công tác vào một bệnh viện lớn ở trung tâm thành phố.
Năm 30 tuổi, tôi vẫn cô đơn một mình và trái tim dường như đã nghẹn lại. Trái tim tôi có thể mở ra với em nhưng đóng lại với tất cả. Có nhiều người con gái đến với tôi nhưng tôi đều từ chối, tôi biết mình không thể quên em và không muốn tự lừa dối bản thân mình.
Chiều 7/11/2010 vừa qua, cả đơn vị tổ chức bữa tiệc nhỏ kỉ niệm ngày thành lập tổng cục 8 ngành trại giam mà tôi đang công tác. Sau khi dự tiệc ở đơn vị xong tôi muốn tranh thủ ghé qua gia đình bác - một người bạn của bố chơi vì một số công việc. Bữa tiệc cũng ngà say.
Mặc cho mọi người ngăn cản nhưng tôi vẫn một mực đi trong tình trạng nửa tỉnh nửa say. Xe chạy nhanh, trời về đêm mỗi lúc càng lạnh, rượu cũng đã ngấm dần vào cơ thể, tôi thấy lòng mình tê dại, đau đớn. Chưa bao giờ tôi uống say như thế, trong cơn say tôi nhớ em, tôi muốn gặp em, muốn tìm về ngày xưa cái mà người ta gọi là kỉ niệm. Bỗng mắt tôi tối sầm lại, tôi thấy vật gì đó đen đen phía trước, tay lái bắt đầu nghiêng đảo. Rầm!
Mở mắt tôi thấy toàn một màu trắng toát, toàn thân đau ê ẩm, chân tay nằm bất động, băng bó từ đầu đến chân, tôi biết mình đang nằm trong bệnh viện. Có ai đó hình như là tiếng mẹ, cả bố nữa. Tôi thấy mẹ khóc.
Hiếu! Con tỉnh rồi sao? Cuối cùng thì con đã tỉnh, gần một tháng nay con nằm mê man, bố mẹ chạy ngược chạy xuôi, giờ thì tốt rồi. Đôi mắt mẹ trũng sâu, gầy đi rất nhiều, cả bố cũng vậy.
Hình như giọng của ai đó rất quen:
Anh tỉnh rồi à! Nửa tháng nay anh nằm mê man bất tỉnh, hai bác lo cho anh lắm.
Là em... tôi không nghĩ tôi gặp lại em, vẫn giọng nói ấy, vẫn dáng người ấy, em gầy đi nhiều và có cái gì đó thay đổi, cách nói chuyện của em cũng khác trước, có phần rắn rỏi hơn, không giống cô bé hay dỗi hờn, hay trẻ con như ngày xưa nữa. Em nở nụ cười nhìn tôi lộ vẻ vui mừng.
- Bắt đầu thay băng nhé, em sẽ tiêm cho anh.
Một cảm giác ngỡ ngàng khó tả cứ chen lẫn trong tôi, buồn vui lẫn lộn. Tôi nhắm mắt im lặng nghe theo em, theo sự chỉ dẫn của một bác sĩ đang tiến hành điều trị cho bệnh nhân. Tôi không nghĩ cuộc đời mình lại có một lần nữa được gặp lại em, được chăm sóc dưới bàn tay của em như thế này.
Gần một tháng qua may có Thuỷ chăm sóc không thì bố mẹ cũng không biết làm thế nào cả, nó chạy đôn chạy đáo, thay mẹ thức nhiều đêm chăm con đấy, Thuỷ lo cho con nhiều lắm. Mẹ tôi lên tiếng!
Tôi im lặng không nói, hình như tôi có cảm giác như mình vẫn còn giận em, nửa muốn giận, nửa muốn tha thứ.
Có gì đâu bác, đó là việc cháu phải làm, nếu không phải là anh Hiếu thì trách nhiệm bổn phận của một người bác sĩ chúng cháu cũng phải làm thế thôi ạ.
Những ngày sau đó mặc dù tôi không phải nằm trong danh sách Thuỷ điều trị nhưng dường như tôi vẫn trở thành một bệnh nhân đặc biệt của em, em vẫn đều đặn chăm sóc tôi chu đáo, bệnh tôi dần dần bình phục, tôi có thể ngồi xe lăn, đi lòng vòng bệnh viện. Mẹ vẫn đem tôi đi dạo mỗi chiều.
Tiếng chuông chùa văng vẳng, đứng trên ban công lầu 5 của bệnh viện tôi thấy lòng mình se lại, một nỗi buồn khó tả. Không biết ngày mai mình sẽ ra sao, bất chợt tôi nhớ lại câu nói trước đây đã từng đọc được ở đâu đó: “Định mệnh mang chúng ta đến với nhau nhưng chính chúng ta làm cho định mệnh trở thành sự thật, chúng ta sinh ra trên đời không phải tìm một người hoàn mỹ để yêu thương mà là để học cách yêu thương một người không hoàn mỹ một cách trọn vẹn”. Câu nói đó cứ vang mãi bên tai. Giờ đây nó làm cho tôi phải suy nghĩ.
- Anh vẫn còn giận em à! Hai năm nay em vẫn chờ đợi, hy vọng được gặp lại anh. Thế là... em thật may mắn. Thuỷ đứng phía sau tôi lúc nào không hay biết.
- Em làm ở đây lâu chưa?
- Dạ! Cũng gần 2 năm rồi, năm ngoái em đã thi tuyển vào đây.
Hai năm qua anh sống như thế nào? Có tốt không?
- Anh đã cố gắng rất nhiều, anh đã cố quên em... nhưng mà... anh..!
Nước mắt em lăn dài trên má.
Em cũng vậy... em vẫn chờ anh!
Ngước mắt lên nhìn em, hai tay tôi nắm chặt lấy tay em.
Anh xin lỗi!...
Ngoài kia, phía cuối con đường xa hun hút nối sâu vào trong lòng thành phố, nơi ấy dòng người vẫn tấp nập đi qua. Ngày mai một ngày mới lại bắt đầu, lại bộn bề tất bật bao nhiêu lo toan của cuộc sống, dưới công viên bệnh viện, có gia đình nhỏ hai đứa trẻ đang nô đùa cùng mẹ bên người bố bị thương, làm tôi thấy lòng mình ấm lại. Bất chợt thèm cái cảm giác ấy biết bao nhiêu. Có lẽ ngày mai tôi phải quyết định một điều gì đó quan trọng của cuộc đời mình, đối diện với em, đối diện với cuộc sống và đối diện với chính trái tim tôi.
(Theo Tin tức online)
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh