Đã bao giờ bạn muốn nói với người yêu mình như thế khi bạn còn yêu họ và họ còn yêu bạn chưa ?
Tự nhiên cảm thấy mình yếu đuối quá, những lúc thế này chỉ muốn ôm chầm người ta, hôn bờ môi ngọt ngào ấy, làm nũng, nhõng nhẽo … nhưng những người yêu xa thì làm sao có thể ?
Sẽ có hàng đống câu hỏi rằng là ” em làm sao vậy? ” ” sao tự nhiên lại chia tay ? ” ” em có người khác rồi à ? ” “em hết yêu anh rồi à ?” v.v…..
Tất nhiên con gái sẽ khóc và vỡ òa, đợi 1 câu dỗ dành … chỉ muốn dúi đầu vào lòng người yêu mà nhõng nhẽo. Chỉ 1 câu nói của người yêu cũng đủ làm vơi đi nỗi lòng chất chứa, làm tăng thêm những yêu thương nơi con gái.
Khỏang cách quá xa … chỉ còn 1 người, những tin nhắn vội vã, những cuộc gọi dặn dò… dường như không còn đủ. Chỉ muốn cầm đôi bàn tay ấm áp kia, bờ vai đủ lớn để che chở bảo vệ kề bên !
Hằng đêm ngồi bên cửa sổ, nhìn ngắm màn đêm tĩnh lặng, nhớ … !
Tự đặt những câu hỏi như kiểu ” anh đang làm gì thế ? ” ” anh có nhớ em không ? ” ” chừng nào mình sẽ gặp lại nhau ? ”
Rồi lại tự trả lời, rồi lại khóc một mình, tự an ủi mình … rằng anh sẽ về sớm thôi …
Ngày tháng cứ trôi lặng lẽ … một tháng, hai tháng rồi 3,4,5 tháng. Cứ dài đằng đẵng mà người yêu thì vẫn xa mình.
Khỏang cách kia ơi, sao nghiệt ngã thế ?
Sao không để mình được ở gần nhau ? Sao không để mình được trao nhau yêu thương không phải qua những câu chữ những tin nhắn, những cuộc gọi thay bằng những hành động, những cái nắm tay nhẹ nhàng … ?
Được đi bên nhau dạo phố, không phải chạnh lòng khi nhìn những cặp đôi khác trên phố, để những yêu thương kia không bị dồn nén quá nhiều rồi cuối cùng vỡ òa bằng câu chia tay ?
Đã biết con gái thường yếu đuối nhưng cứ cố tỏ ra mạnh mẽ … nói rằng ” em không sao đâu, em đợi được mà !” nhưng sau đó lại khóc vì không biết mình có làm được không. Khi mà bên con gái có quá nhiều bạn trai, có quá nhiều cặp đôi đi trên phố, nhìn họ trao quà cho nhau, tặng nhau những yêu thương … nhìn lại mình chắc chắn con gái sẽ gục ngã.
Cứ hàng tháng … tới ngày kỉ niệm, ngày lễ hoặc 1 dịp đặc biệt nào đó, hay ngồi cặm cụi làm những món quà. Nghĩ tới cảnh ngày mai sẽ bắt bạn trai của mình bịt mắt lại rồi bất ngờ trao quà, nghĩ tới đôi mắt sáng của anh ấy khi nhận được món quà ấy, được tha hồ nghe anh khen khéo tay, khen món quà đẹp dù món quà ý có xấu đi chăng nữa.
Sáng đi học, ngồi trong lớp lâu lâu lại vẩn vơ nghĩ về anh, một chút thôi nhưng cũng đủ làm tâm hồn trĩu nặng. Rồi chỉ 1 câu hỏi ” sao thế ? ” của đứa bạn ngồi kế cũng đủ làm nước mắt trào ra khỏi mi !
Tự nhủ rằng phải mạnh mẽ lên, không được khóc, không được nghĩ tới 2 từ CHIA TAY …
Về nhà chỉ quanh quẩn nơi góc phòng, tránh ra ngòai để gặp những cặp tình nhân hạnh phúc đáng ghen tị kia … kìm nén trong lòng cũng chẳng được lâu
Buông lời chia tay … để rồi nhận được 1 tin nhắn rất dài. Lúc đó lại khóc nhiều hơn … tự mình làm đau mình, làm đau người mình yêu … sao mình ngốc thế ?
Cảm giác mệt mỏi sẽ kéo dài, hằng đêm trăn trở vì mình yếu đuối quá, sao không tin nhau, sao không đợi nhau ?
“Yêu nhau, xa mấy cũng về với nhau” đọc đi đọc lại hàng trăm lần câu truyện đó sao thấy mình kém cỏi quá, sao mình không mạnh mẽ được như người ta ?
Người ta đợi được, ngừoi ta làm được sao mình không làm được ?
Những người bạn đang đọc note này của tôi ơi … mạnh mẽ lên !
Dù biết khi yêu nhau thì khỏang cách không là gì cả, hãy tin nhau … dù những yêu thương chỉ trao được qua những câu chữ trên điện thọai nhưng hãy xem đó là niềm hạnh phúc của mình. Ít ra là anh ấy còn nghĩ tới mình, còn lo lắng và quan tâm mình !
Đừng dại dột nói chia tay vì có thể sẽ mất đi thứ quan trọng với mình mà khi tìm lại không còn nữa, kiếm lần thứ 2 cũng không có !
Đã có quá nhiều bài viết nói về vấn đề yêu xa … nhưng chắc đó chưa đủ cho những tâm sự chất đầy, những yêu thương mong nhớ trong lòng những bạn gái !
Hãy để những yêu thương ấy trong tim, hãi tin rằng thời gian rồi sẽ trôi qua, khỏang cách rồi sẽ ngắn lại cả 2 rồi sẽ được ở bên nhau, sẽ được trao nhau những điều ngọt ngào nhất !
Vững tin lên tôi ơi !
Viết tặng những bạn gái yêu xa
tặng cho chính mình và tặng cho 1 người đang ở xa em lắm !
Sưu tầm