Anh.
Anh đã phải mất một thời gian dài, quá lâu để lấy lại thăng bằng khi em nói xa anh. Anh đã thử đặt mình vào nhiều vị trí, để hiểu vì sao em không ở bên anh nữa. Nhưng thứ duy nhất anh nhận được từ em luôn là một ánh mắt bình thản, một cái mím môi nhẹ, một giọng cười hồn nhiên: em không có anh thì vẫn hạnh phúc cơ mà!
Em kiêu ngạo lắm, em ngốc nghếch lắm em biết không? Anh đã chờ đợi em suốt một thời gian dài, để biết đâu một lúc nào đó, em sẽ ào vào lòng anh, sẽ nói với anh rằng, không có anh em chẳng thể nào hạnh phúc, rằng em cần anh. Và anh vẫn hi vọng một ngày nào đó em trở lại bên anh.
Nhưng không, em còn bạn bè, mỗi lần anh muốn gặp em, dù chỉ là nhìn em giây lát, mỗi lần anh muốn hỏi han xem em sống có vui không, em đều bận. Em quá bận rộn với mọi thứ. Em không tạo ra một kẽ hở nào trong lịch trình của mình cho anh len vào dù chỉ một chút nhỏ nhoi. Và anh nhận ra một sự thật đắng cay: Em thật sự không còn cần đến anh.
Anh lao vào công việc, vào học tập để quên em, để có thể xóa mọi thứ thuộc về quá khứ: những giây phút ngọt ngào, những vòng tay siết chặt, những ánh mắt, những nụ cười…
Và anh đã nguôi ngoai. Dẫu không thể hay đúng hơn là chắng bao giờ có thể quên, thì anh cũng đã thản nhiên, vô tư như những người bạn khi đối diện với em.
Anh gặp chị, anh nhận ra cái đằm thắm, nữ tính, dịu dàng của chị. Ở bên chị, anh thấy mình được bình yên. Và quan trọng là anh không phải lo lắng một ngày nào đó chị lại rời xa anh, như em đã làm vậy.
Ngày anh nói với em về chị, em vẫn cười, vẫn chúc anh hạnh phúc, vẫn thản nhiên. Và anh không thấy lòng mình đau nữa…
Anh sẽ để hình ảnh của em xuống một nơi sâu thẳm nhất, sẽ không làm chị buồn, sẽ sống tốt như em từng mong muốn. Và anh tin rằng, anh sẽ hạnh phúc, chị sẽ hạnh phúc.
Còn em vẫn luôn hạnh phúc, phải vậy không em?
Chị
Em là mối tình đầu của anh. Em là những rung động đầu tiên của một người con trai mới lớn. Anh yêu em bắt đầu từ nụ cười hồn nhiên, trong sáng và vô tư nhất. Anh yêu em bằng nắng, bằng mưa, bằng lãng mạn, bằng dịu dàng, bằng những dỗi hờn của cô bé 18 tuổi.
Anh và em đã từng rất hạnh phúc. Anh đã từng tự hào giới thiệu em với gia đình, với bạn bè. Anh đã từng nghĩ đến một tương lai cho cả hai đứa, một mái ấm gia đình. Chị biết điều đó.
Nhưng chị không biết vì sao em lại nói lời xa anh. Suốt bốn năm trời, anh đã không yêu ai, cho đến khi gặp chị.
Gặp em, chạm vào ánh mắt vẫn trong veo dù em đã 23 tuổi, chạm vào giọng cười giòn tan, chạm vào một thoáng buồn khóe mắt, chạm vào những cảm nhận thật tinh tế, nhạy cảm nơi em, chị đã không hề ghét em như chị từng nghĩ về người xưa của anh.
Không phải là chị không hờn ghen khi thấy ánh mắt của anh nhìn em vẫn còn chút gì đó- khác với những người con gái khác. Không phải chị không chạnh lòng mỗi khi anh nhắc nhở em giữ sức khỏe hay mặc áo ấm, dù chỉ là những dòng PM không đối mặt. Không phải chị không có cảm xúc gì khi nghe bạn bè anh nhắc đến em – bằng một giọng vui vẻ và tự nhiên không thể nào khác được.
Chị cũng là con gái, chị cũng ích kỉ, chị cũng sợ rằng một phút giây nào đó, biết đâu anh sẽ rời xa chị. Nhưng chị hiểu, em không muốn len vào cuộc sống của chị.
Chị nhận ra trong cái mạnh mẽ của mầm cỏ dại – là em còn những phút giây khác, yếu đuối và nhút nhát đến khó hiểu. Chị tin rằng em cũng giống chị, cũng có khi đối mặt một mình với bóng tối, cũng đã từng một lần nào đó khóc vì anh.
Nhưng thật quá khó khăn khi chị phải chấp nhận rằng em vẫn luôn tồn tại trong anh, rằng em là một phần của anh chẳng thế nào mất đi được.
Chị chỉ có thể cố gắng hết sức giữ gìn những gì mình đang có. Bởi chị thật lòng yêu anh!
Em.
Khi biết anh đã yêu chị, em thảng thốt, em ngỡ ngàng, em cảm thấy một vị đắng chạy dọc vào tim. Cũng chẳng hiểu vì sao lại thế bởi em và anh chia tay đã 4 năm rồi. Và em cũng biết giây phút hay trước sau gì cũng sẽ đến… Vậy mà…
Em gặp chị, em thấy trong ánh mắt của anh thật rạng rỡ, em thấy anh hạnh phúc trong tình yêu mới. Em cắn môi để cố tươi cười, cố không bật ra tiếng khóc. Suốt 4 năm qua, chị biết không, người duy nhất em yêu là anh – và cho đến lúc này cũng vẫn thế.
Xưa anh yêu em vì em hồn nhiên, vì em là những cảm xúc mới mẻ nhất mà anh chưa bao giờ biết đến. Nhưng tình yêu của em có những khỏang cách không thể vượt qua nổi. Em không thể là bờ bến bình yên của anh sau mỗi giờ tan ca mệt mỏi.
Em không thể bắt anh mãi chiều chuộng những sở thích lạ lùng của em. Anh không thể chạy theo em cả ngày chỉ để làm em cười, làm em vui. Và em thì mãi tin vào một tình yêu bất diệt. Em sợ cứ thể này, em không thể yêu anh nữa. Cho nên em xa anh, xa để giữ lại cho mình một "anh" rẩt riêng, chẳng phai phôi theo thời gian, năm tháng.
Nay anh yêu chị, bởi chị có thể cùng anh xây một mái ấm gia đình, có những tiếng cười vui, có những bữa cơm sum vầy mỗi tối, có những điều giản đơn, bình dị của đời thường.
Em không muốn xen vào cuộc sống của chị, của anh. Nhưng em buồn biết mấy khi giờ đây, ánh mắt yêu thương xưa kia là của em – giờ được trao cho chị.
Vậy là thế gian có thêm hai người hạnh phúc, và một kẻ ngốc bất hạnh.
Thì ra bấy lâu nay em vẫn nhầm, em đã giữ tình yêu của em một cách xuẩn ngốc nhất. Và điều em còn lại giờ đây chỉ là một trái tim đau đến tê người.
Ai đó đã nói thật đúng: "Cái quý nhất trên thế gian không phải là thứ "không đạt được" và "đã mất đi", mà là "biết nắm bắt lấy hạnh phúc hiện tại". Em đã không làm được điều đó, em đã đánh mất tình yêu của mình. Tất cả là lỗi do em…
Cũng chỉ mong anh chị hạnh phúc, mong chị biết giữ chặt những gì đang có, đừng như em khi hạnh phúc trôi qua tầm tay mới hiểu nó quý giá đến nhường nào. Và cũng mong anh, đừng tự dằn vặt mình vì đã không thể mang lại cho em hạnh phúc. Em tin rằng, rồi em cũng sẽ tìm được bình yên của mình – như anh, như chị.