Chiếc nhẫn đồng

Tác giả:

Một người đàn ông đi tới vỗ nhẹ vào vai cô, Thủy lau nước mắt ngẩng lên nhìn một hồi lâu lại cúi xuống, trông ông ta có vẻ như là một thương gia, người này để râu quai nón, tay đeo những nhẫn vàng và ăn mặc cũng khá bảnh bao.
Hơn nữa mùi nước hoa trên người ông ta giúp Thủy khẳng định chắc chắn đẳng cấp của ông ta cũng không đến nỗi tồi, bao nhiêu năm nay Thủy vẫn hay nhìn nhận địa vị xã hội hoặc tính cách của người khác thông qua mùi nước hoa trên người họ như vậy.

Ông ta kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh cô gọi một Cocktail, bàn tay ông ta lúc này đặt lên lưng Thủy, cô không phản ứng gì và tiếp tục nốc một ngụm rượu lớn. Người đàn ông quay sang hỏi với một giọng hết sức chân thành: Em có chuyện buồn à?, Thủy mặc cho dòng nước mắt trên má tuôn chảy, không đáp lời người đàn ông lạ. Ông ta đưa ngón tay cái lên má cô, dọc theo dòng chảy của giọt nước mắt vừa rồi.
Thủy cũng không phản ứng gì, đây là lần đầu tiên cô khóc trước mặt người lạ, có lẽ cô đã hơi say nhưng lúc nàycô vẫn đủ bình tĩnh để suy xét mọi việc, vì Thủy là một con rất lý trí. Thậm chí đến men rượu cũng không thể đánh gục cô một cách dễ dàng như vậy, nhưng lúc này có lẽ có cần một vòng tay. Bàn tay của người đàn ông đó cứ di chuyển nhè nhẹ trên người Thủy, hết vòng qua vòng eo xinh đẹp rồi lại thấp xuống dần, xuống dần...
Họ uống cùng nhau, người đàn ông thỉnh thoảng hỏi những câu hỏi quan tâm nhẹ nhàng như: Em thích uống loại Cocktail này à? Uống nhiều thế không sợ bị say à? Nhà em ở đâu, tí nữa về bằng gì?... Đại loại là như thế, và được một tiếng sau Thủy đã say mềm và đòi về. Người đàn ông lạ đưa cô về bằng xe của ông ta, Thủy có cảm giác mình đang được dìu đi từng bước một. Buổi sáng tỉnh dậy cô thấy mình đang ở trong một căn phòng xa lạ và trên người được đắp một cái chăn mỏng, ngoài ra không có một mảnh vải nào nào nữa cả. Thủy giật mình chợt thấy hơi hoảng sợ.
Thủy lấy chăn quấn quanh người và đứng dậy kéo dèm cửa sổ lên và biết mình đang ở tầng thứ hai mươi mấy của một căn hộ chung cư cao cấp nào đó. Cô bình tĩnh nhớ lại mọi chuyện, bất chợt Thủy cảm thấy sượng sùng, xấu hổ cho chính mình, từ đây cô đã chính thức trở thành một người đàn bà “mất nết”, “mất nết” thật cô nghĩ vậy.
Tối qua cô đã rên la trong vòng tay của người đàn ông lạ, chưa bao giờ kể cả với người tình và chồng cô lại có một đêm cuồng nhiệt và mê say đến thế. Mà người đàn ông lạ kia đâu rồi? có thể giờ này ông ta đang đi chạy tập thể dục buổi sang quanh một công viên gần đó. Dằn vặt được một lúc, Thủy thở dài và nghĩ “thôi chuyện đã qua rồi, cứ mặc kệ cho nó qua đi, nghĩ lại làm chi nữa lại càng thêm mệt mỏi”.
Xong rồi cô đi vào phòng tắm, mặc lại quần áo và ra đi về, ra đến phòng khách thấy một người phụ nữ trung niên đang dọn dẹp. Nhìn thấy cô người đó tươi cười, giới thiệu là người giúp việc của căn hộ và mời cô qua phòng ăn dùng bữa sáng, nói là ông chủ của bà ta đã đi có việc. Thủy từ chối và đi về thẳng không ngoái nhìn căn hộ thêm một lần nào nữa.
Mấy ngày liền cô nhốt mình trong nhà để viết nốt cuốn tiểu thuyết nhưng mãi vẫn chưa xong được chương mở đầu, thế rồi cô lại lôi sách ra dịch có lẽ cô hợp với công việc dịch truyện hơn là viết truyện. Thủy thành thạo đến bốn thứ ngoại ngữ mà, nhưng dạo này cô cũng cảm thấy rất mệt mỏi với việc dịch sách, cảm hứng văn chương giờ cứ nhạt nhòa trong cô như thế đấy.
Nghĩ đến rượu Thủy thèm, cô cũng muốn lao vào một quán bar hay vũ trường nào đó để hòa vào sự ồn ào, để thôi nghĩ. Nhưng cứ nghĩ đến đêm mấy hôm trước, khi cô uống say và bị một người đàn ông lạ hoắc đưa về nhà ông ta và cô đã không tự kiểm soát được mình những chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra... Thủy thấy hơi sợ không dám nghĩ đến rượu và những nơi ồn ào nữa. Nhưng sự yên tĩnh của căn nhà cô đang ở cũng làm cô phát ngán.
Đã hai tháng nay cô không nhận được một cú điện thoại nào của Hoàng- chồng cô, thậm chí anh ta cũng không bảo trợ lý của anh ta gọi cho cô nữa, Thủy lại thấy nhẹ người vì điều đó. Hai người lấy nhau đã hai năm, không có con mà Thủy cũng không hề có ý định sẽ sinh con với Hoàng, ngay từ đầu cô đã coi như như cuộc hôn nhân này chỉ là tạm bợ mà thôi.
Thủy càng ngày càng trở nên mê tín, cô tin vào chiêm tinh mỗi sáng thức dậy việc đầu tiên Thủy làm là xem tử vi của ngày hôm đó, nếu ngày đó chiêm tinh bảo rằng có một vài chuyện không hay sẽ xảy đến thì Thủy không dám ra ngoài đường luôn, cô ở lì trong nhà nhiều khi còn tắt cả điện thoại và không kiểm tra e-mail gì cả. Nhất là khi có vô tình làm vỡ một vật gì đó từ cái gương đến cái bình hoa, cái bát cũng làm Thủy lo lắng đến không ăn, không ngủ mấy ngày liền... Nhiều lúc cũng nhận thấy được mình đang cần được sự tư vấn và có vấn đề về tâm lí nhưng Thủy không bao giờ tìm đến bác sĩ, có lẽ vì đó là nghề của Hoàng và cô ghét cả điều đó. Cuộc hôn nhân tưởng chừng như môn đăng hậu đối này đã không hề mang lại hạnh phúc cho Thủy.
Sinh ra trong một gia đình giàu có, cuộc đời dường như trải thảm hồng cho Thủy bước đi dẫu rằng sau này thực tế đã chứng minh không phải là như thế, nhưng những năm tháng nhung lụa của Thủy cũng khá dài. Thủy học giỏi, xinh đẹp, từ bé cô được bao bọc, cưng chiều hết mực.
Bàn tay mềm mại của cô đã quen với những phím đàn piano, Thủy không hề biết làm bất cứ công việc nhà nào cả. Kể cả giặt giũ quần áo chứ đừng nói gì đến nấu nướng vì cô không bao giờ phải làm những việc đó bao giờ cả.
Cho đến khi cuộc hôn nhân với Hoàng rạn vỡ, khi gia đình cô lạnh nhạt với cô, phải ra sống riêng phải đối mặt với sự hạn hẹp tài chính cô mới học cách dán trứng để ăn và pha sữa uống. Lúc đó đã hai mươi sáu tuổi rồi nhưng Thủy cảm thấy dường như mình mới bước chân vào cuộc đời vậy và mọi thứ được cô coi như một cực hình.
Hôm nay là chủ nhật và chiêm tinh bảo rằng sẽ có một vấn đề với sức khỏe của cô, về chuyện này thì Thủy không có gì phải lo lắng cả, đã rất lâu rồi cô không quan tâm đến sức khỏe của mình nữa. Với Thủy gặp trắc trở gì đó trong công việc hay quan hệ với ai đó mới làm cô lo chứ còn vấn đề với sức khỏe thì cô chẳng mấy bận tâm.
Tự dưng cô thấy thèm cà phê, cô xuống bếp và tự pha cho mình một tách cà phê sau đó cô cầm cái tách đến bên cửa sổ, ngồi lên bệ cửa Thủy ngắm hoàng hôn của thành phố. Đang đầu mùa thu hoàng hôn mới tuyệt diệu làm sao, nhấm nháp tách cà phê đắng Thủy bỗng thấy lòng mình cô đơn đến lạ, hôm nọ là sinh nhật cô hai mươi bảy tuổi.
Đó là cái hôm cô ngủ với người đàn ông lạ gặp ở trong quán bar, bỗng Thủy thốt lên “mình vẫn còn trẻ quá!”.Ừ phải, nếu cuộc đời con người được tính bằng một trăm năm là hết một kiếp sống, thì Thủy mới có hai mươi bảy tuổi thôi, vậy là cô còn quá trẻ. Thủy lại lẩm nhẩm: “Nếu mình sống đến một trăm tuổi thì mình còn bảy mươi ba năm nữa.
Vậy mình sẽ sống ra sao và sẽ làm gì trong bảy mươi ba năm tới?”. Thực ra đây là một câu hỏi quá lớn đối với Thủy, làm sao mà cô biết được vì cô còn chẳng biết ngày mai cô sẽ làm gì hay chỉ tối nay thôi cô cũng không biết nên và phải làm những gì. Chợt cô nhớ đến người đàn ông lạ của buổi tối hôm nọ và lại tự hỏi không biết người ta có nhớ tới mình hay không hay chỉ coi như là một cơn gió thoáng qua cuộc đời mà thôi?
Nghĩ đến đây Thủy lại khóc, hoàng hôn không biết đã tắt tự bao giờ nhường chỗ cho màn đêm với những ánh đèn đêm phố lung linh. Thủy đã ngồi bó gối như thế trên bệ cửa sổ hàng mấy tiếng đồng hồ liền, tách cà phê đắng dường như đã khô cạn trên tay cô. Có lẽ Thủy chẳng thể đứng dậy nổi nếu như không có tiếng chuông cửa reo lên, mở cửa Thủy nghĩ đó là người thu tiền điện nước vì đã cuối tháng rồi mà. Nhưng thật bất ngờ đó là nhân viên giao hoa, có người gửi tặng hoa cho Thủy. Một bó hoa Hồng vàng tươi thật đẹp, cô cố giấu đi bao sự xúc động của mình để ký nhận lấy nó.
Sau khi đóng cửa lại Thủy mới dám khóc nấc lên, đó là món quà sinh nhật muộn màng của Thành. Thủy rất thích hoa Hồng vàng nhưng chỉ có Thành mới biết tặng nó cho cô mà thôi. Nhưng cũng đã mấy năm trôi qua rồi sao tự dưng anh lại nhớ đến cô?
Điều này chỉ làm Thủy thấy đau lòng và tổn thương một cách ghê gớm. Trên bó hoa có gài một tấm thiệp nhỏ, Thủy cầm nó lên mà dường như không đủ sức mở ra xem nữa, Thành là mối tình đầu sâu đậm của Thủy và cũng là người đàn ông làm cho trái tim cô đau đớn suốt cuộc đời.
Hai người quen nhau từ thuở còn niên thiếu, học cũng trường trung học với nhau, Thành là con trai của một nhân viên cấp dưới bố Thủy. Anh đẹp trai, học giỏi và hòa đồng nên được rất nhiều người yêu mến, bố Thủy nhìn thấy ở cậu bé Thành tố chất của một người lãnh đạo tài ba, một người đàn ông thành đạt về sau và chắc chắn sẽ là chỗ dựa vững chắc cho con gái mình mai này nên đã đánh tiếng với bố mẹ Thành ngụ ý kết thông gia.
Năm đó cả Thủy và Thành đều mới mười sáu tuổi đầu, tình yêu đã đến với họ ngây thơ và trong sáng và rất chân thành, hai người cùng đi học, đi chơi, tham gia các hoạt động xã hội chờ sau khi tốt nghiệp đại học sẽ tổ chức đám cưới. Sống hạnh phúc trong tình yêu Thủy không bao giờ có thể ngờ được rằng sẽ có lúc mình gặp phải bất hạnh trên con đường tình duyên.
Trong lần sinh nhật thứ mười tám của mình Thủy đã rất háo hức vì Thành đã hứa sẽ tặng cô một món quà đăc biệt do chính anh tự làm, nhưng mãi sau buổi tiệc tùng khách khứ ra về hết Thành mới đưa món quà ra tặng Thủy. Đó là một chiếc nhẫn bằng đồng đỏ được chạm trổ rất tinh xảo, bên trong được khắc tên của Thành và Thủy còn mặt ngoài là mười tám bông hồng đan vào nhau và hai vầng trăng khuyết.
Thành rất thích công việc chạm trổ, nếu được gia đình đồng ý chắc anh đã theo học ngành điêu khắc chứ không phải là tài chính ngân hàng, nhận món quà của người yêu Thủy rất hạnh phúc, nhưng cô băn khoăn sao Thành lại chọn chất liệu bằng đồng đỏ. Thành trả lời ngoài lí do nó cũng đẹp và dễ chạm trổ thì còn là vì nó gắn với một câu chuyện tình yêu buồn. Chuyện kể rằng có một chàng trai nhà nghèo rất yêu một cô gái con một vị quan to và cô gái cũng rất yêu anh, anh ta làm việc cho một xưởng thép, nhưng anh ta chưa bao giờ dám bày tỏ tình cảm của mình vì sợ gia đình cô chê anh nghèo.
Một lần anh muốn bày tỏ tình yêu của mình nên đã làm một món quà gửi đến cô gái, đó là một chiếc nhẫn bằng Đồng rất đẹp, nhưng khi đến gặp cô gái rồi anh đã không dám đưa chiếc nhẫn ra khỏi túi quần của mình. Sau đó anh ta lẳng lặng ra về và quyết tâm đi buôn để trở nên giàu có hơn sau này có được nhẫn kim cương rồi sẽ về cầu hôn cô gái sau, sau bao nhiêu năm vất vả anh ta trở về và đã trở thành một người đàn ông giàu có.
Trong lần gặp lại cô gái ông một lần nữa đã không thể móc nổi chiếc nhẫn kim cương lấp lánh ra khỏi túi quần của mình vì người con gái mà ông yêu năm xưa giờ đã thành một quả phụ và ông sợ bà sẽ từ chối ông... Cho đến khi bà ૮ɦếƭ đi và để lại bức di thư bày tỏ rằng bà cũng rất yêu ông và luôn chờ đợi ông thì đã quá muộn. Thành nói với Thủy rằng: “Anh sẽ không bao giờ để mất em vì bất cứ lí do gì, lúc đầu anh đã làm cái nhẫn bằng Đồng như trong câu chuyện đó, với một ý nghĩa khác chiếc nhẫn Đồng trong câu chuyện tình của chúng ta sẽ có giá trị hơn cả nhẫn kim cương, anh muốn chứng minh rằng nhẫn bằng gì không quan trọng, quan trọng là tình yêu của mình thôi. Em yêu hiểu không?”.
Thủy hạnh phúc ngất ngây với món quà đầy ý nghĩa của Thành, đêm sinh nhật đó cô đã không ngủ được, trong đầu cô ngập tràn hình ảnh của Thành chỉ mong trời mau sáng để được gặp anh ở trường. Thủy và Thành không học cùng trường đại học nhưng trường của hai người lại gần nhau nên hay được gặp nhau luôn.
Một thời gian sau đó Thành đi thăm một người bạn ở một tỉnh miền núi, trên đường đi về lúc xuống dốc xe anh bị mất phanh nên bị lao xuống vực, may sao anh bị văng ra ngoài và được người đi đường đưa anh đến bệnh viện. Nhận được tin này Thủy như người mất hồn Thành đã được chuyển đến bệnh viện tốt nhất nhưng tình hình không có gì khả quan hơn, nằm hôn mê gần một tháng anh tỉnh dậy với đôi chân đã bị liệt.
Thủy cố gắng nén nỗi đau xót để hàng ngày đến chăm sóc người yêu và động viên anh cố gắng để khỏi bệnh, nhưng đôi chân của Thành thật sự cũng đã khiến các bác sĩ giỏi nhất tuyệt vọng, họ bảo anh sẽ phải ngồi xe lăn trong suốt cuộc đời còn lại. Người đau đớn và tuyệt vọng nhất lúc ấy là Thành, lúc đó anh mới có mười chín tuổi, bao ước mơ bao dự định cho tương lai đành phải dừng lại, nhưng người làm anh thấy đau xót nhất là Thủy.
Anh cũng luôn cầu nguyện và hy vọng rằng một ngày nào đó anh sẽ khỏi bệnh, nhưng anh đã phải sống trong những tháng ngày vô hy vọng, ngoài đôi chân bị liệt Thành còn phải đối mặt với căn bệnh trầm cảm nặng nữa, anh không cười và ít nói đi rất nhiều.
Thủy thì thấy càng thương và yêu anh nhiều hơn, cô đã cố gắng làm mọi cách dù chỉ là gấp hạc giấy để cầu nguyện cho anh nhưng sự cố gắng của cô không những không nhận được sự ủng hộ của gia đình mà còn bị mẹ cô phản đối kịch liệt. Mẹ cô vốn mong muốn cô sẽ lấy một người nào đó mà gia đình họ quyền quý hơn gia đình cô, nay Thành đã bị như vậy bà lại càng có cớ để phản đối con gái mình. Thành cũng sớm đoán biết được điều đó hơn nữa anh lại rất yêu Thủy và không muốn cô phải đẩy xe lăn cho anh suốt cuộc đời nên anh đã tìm cách lảng tránh Thủy.
Anh suốt ngày cặm cụi vào sách hoặc máy tính và không trò chuyện với Thủy, dù phải ngồi trên xe lăn những anh vẫn quay trở lại trường đại học để hoàn thành nốt sự nghiệp học hành. Anh cũng đã gặp mẹ Thủy để nói tất cả nỗi lòng mình, anh hứa sẽ rời xa Thủy để tốt cho cô vì từ nay anh không thể mang lại điều gì tốt đẹp cho Thủy được nữa.
Thành thật sự không muốn trở thành người vừa tàn vừa phế, anh càng chuyên tâm vào học hành, thái độ của Thành đã làm Thủy rất đau khổ nhưng dù cô níu kéo thế nào anh cũng không thèm để tâm. Ở trường Thành có một cô bạn gái học cùng lớp hai người chơi cũng khá thân sau mỗi giờ học cô thường giúp anh đẩy xe lăn đi khi di chuyển giảng đường, anh đã nghĩ ra cách để khiến Thủy phải rời xa anh.
Một lần nhìn thấy anh và người bạn gái cùng lớp thân thiết quá mức Thủy đã thật sự bị tổn thương và thất vọng về Thành, cô càng hận anh hơn khi mà một năm sau đó Thành đã có thể chống nạng đi được, rất ít khi phải dùng đến xe lăn.
Lúc này Thủy tin là bệnh của anh sẽ còn giảm đi nhiều và một ngày nào đó nó sẽ trở lại bình thường, thấy thế cô càng nghĩ Thành đã thay lòng đổi dạ từ lâu anh không yêu cô nữa. Trước đây vì nghĩ Thành mặc cảm vì đôi chân có thể bị liệt suốt đời nên mới lạnh lùng với Thủy, xa rời Thủy nhưng giờ thấy đôi chân anh đang dần dần khỏi lại và cô không tin như thế nữa, cô biến tình yêu của mình thành lòng thù hận.
Cô cũng tìm cho mình người yêu mới người mà gia đình cô giới thiệu, trước mặt Thành cô tỏ ra hạnh phúc nhưng ai biết trong lòng cô đau đến như thế nào, mà sau đó cứ một thời gian cô lại cặp kè với một người khác.
Riêng Thành thì anh hiểu được điều đó chỉ cần nhìn vào mắt Thủy vì dẫu sao cô cũng là người anh đã yêu bao nhiêu năm, để có thể chống nạng đi được anh cũng đã rất cố gắng vì anh cũng hy vọng có thể có đôi chân lành lặn để được quay trở lại bên người yêu dấu ấy. Nhưng cố gắng bao nhiêu đôi chân anh cũng không thể lành lại hẳn, còn người anh yêu càng ngày càng sa đà vào lòng thù hận, nhiều lúc anh muốn nói ra mà không thể nói được.
Sau này Thủy đi du học còn Thành thì tốt nghiệp tấm bằng đại học loại ưu với cái đôi chân chống nạng. Khi Thủy trở về nước với tấm bằng Thạc sĩ thì biết tin Thành sắp kết hôn với cô bạn cùng lớp đại học năm nào, cô vẫn yêu anh và chưa bao giờ quên anh nên lại càng hận anh hơn, còn đôi chân của anh giờ đã đi lại được không cần chống nạng nữa dù nó hơi khập khiễng.
Một lần đi uống rượu một mình Thủy gọi điện cho Thành bảo anh đến quán rượu với cô ngay, Thành đến gặp cô trong quán rượu khi cô đã ngà ngà say, anh nhìn cô và cảm thấy mình vô cùng có lỗi với cô rất nhiều, nhưng giờ anh có giải thích gì thì Thủy cũng không thể hiểu được, anh nói:
- Anh xin lỗi em! Nhưng em hãy cố gắng sống thật tốt, em mà cứ như thế này làm anh đau xót và ân hận lắm.
- Vậy thì anh hãy hủy hôn đi, hãy bỏ cô ta đi, cưới em đi!
Thành giật mình vì những gì Thủy nói, cô lại nhếch mép cười uống thêm ngụm rượu nữa và nói tiếp.
- Em biết cách đây năm năm anh đã gặp mẹ em, mẹ em bắt anh phải bỏ em đúng không? Các người thật độc ác ai cũng bảo là muốn tốt cho tôi, vì tương lai của tôi nhưng các người đã hại tôi anh có biết là bao nhiêu năm qua em đã nhớ anh, hận anh và sống khổ sở ra sao không?
Thành cắn chặt môi, mắt anh mờ đi muốn ôm chặt lấy Thủy nói lời xin lỗi mà không thể.
- Anh xin lỗi, anh không xứng đáng với em! Giờ mọi chuyện quá muộn màng rồi anh không thể hủy đám cưới với Trà, anh mang ơn cô ấy nhiều quá cô ấy cũng yêu anh như em vậy. Chính cô ấy đã cứu cả gia đình anh, em biết không cách đây vài tháng mẹ anh bị tai nạn chính cô ấy đã truyền máu cho mẹ anh... anh anh xin lỗi.
Thủy giơ bàn tay trái lên, ngón tay trái áp út đang đeo chiếc nhẫn đồng năm nào.
- Anh nhìn thấy gì không? Anh đã từng hứa với tôi điều gì, giờ anh xin lỗi thì làm được gì, có làm cho tôi hạnh phúc hơn không có chữa lành vết thương anh đã gây ra cho tôi bao nhiêu năm qua không?
Thành lấy một tay che mặt. Anh khóc. Chưa bao giờ Thủy thấy anh khóc.
- Anh... anh biết anh đã làm em phải khổ sở nhưng bây giờ anh phải làm gì? Chẳng nhẽ anh lại để một người phụ nữ khác phải khổ nữa hay sao? Đừng mà Thủy! em đã có tất cả công danh, sự nghiệp, học vấn và sắc đẹp em nhất định sẽ gặp được một tình yêu xứng đáng. Em hãy quên anh đi!
- Anh có muốn làm một điều gì đó để chuộc lỗi với em không?
- Anh có thể làm gì cho em?
- Anh hãy cứ lấy vợ, cứ làm những gì cần làm nhưng hãy là người yêu của em như trước kia anh hiểu không? Giữa chúng ta coi như chưa có gì thay đổi, anh phải dành hết mọi thời gian rảnh cho em, em sẽ mua một căn hộ chúng cư nhỏ trước khi về với vợ con anh hãy về đó với em trước, đến khi nào em tìm được một người đàn ông khác thay thế vị trí của anh được không?
- Thủy! em hãy tỉnh táo lại đi, em không thể đùa như thế được nếu anh làm như thế là anh đang lừa dối em, lừa dối Trà và tất cả mọi người.
- Anh đã lừa dối em rồi đó thôi, anh nghĩ kĩ đi nếu anh không chấp nhận em sẽ đến ૮ɦếƭ tại nơi mà anh làm đám cưới đấy.
Sau ngày đó Thủy luôn không ngừng gọi điện, nhắn tin khóc lóc và van xin Thành.. hủy đám cưới nếu còn yêu cô. Thành đã hoãn đám cưới lại gần một tháng vì anh có chuyến công tác nước ngoài đột xuất và cũng vì Thủy, cô bảo “muốn có anh trong vòng ba tuần”.
Ba tuần đi công tác nước ngoài Thành đã nén lòng lừa dối Trà người vợ sắp cưới của anh để làm người yêu của Thủy. Sau ba tuần đó anh và Thủy đã hứa với nhau sẽ chấm dứt tất cả, sẽ coi như chưa có chuyện gi xảy ra cả, họ sẽ chỉ như những người bạn bình thường mà thôi. Đúng sau ba tuần đó Thành về nước làm đám cưới với Trà, không lâu sau đó Thủy cũng làm đám cưới với Hoàng là một bác sĩ và giám đốc một bệnh viện tư, con trai cả của một gia đình quyền quý.
Cuộc hôn nhân này là hoàn toàn do bố mẹ cô sắp đặt, cô chẳng mặn mà gì với Hoàng anh ta suốt ngày kêu bận công việc và cũng không quan tâm gì đến cô, được một thời gian sau khi cưới anh ta đi cặp bồ và Thủy nằng nặc đòi ly hôn nhưng cả hai bên gia đình đều không cho phép vì lí do sợ ảnh hưởng đến danh dự của họ. Thủy cố gắng chịu đựng một thời gian nhưng không chịu được nữa, cô ly thân Hoàng , cô chuyển việc đến một thành phố khác tự thuê một căn hộ nhỏ và bắt đầu cuộc sống mới.
Các mối quan hệ xã hội cứ ít đi, gia đình dường như cũng bỏ mặc cô, mới đầu Hoàng cũng hay gọi điện hỏi han theo một cách mỉa mai, giễu cợt anh ta là một người chuyên đi chọc tức người khác như thế. Cô không thèm để ý và anh ta cũng ít gọi điện cho cô dần đi. Thỉnh thoảng thấy cô đơn thì Thủy tìm đến rượu. Hai mươi bảy tuổi mà Thủy ngỡ rằng mình đã sống một cuộc đời thật dài.
***
Mở tấm thiệp cài trên bó hoa ra cô thấy một dòng chữ lạ hoắc, không phải của Thành như cô đã tưởng, tấm thiệp ghi là: chúc em buổi tối tốt lành! Mong được gặp em tối nay ở Moon’cafe, 349 Oak st, anh sẽ đợi! và ký tên là Duy Hưng. Thủy ngạc nhiên không biết Duy Hưng là ai, cô không biết ai có cái tên này cả, Moon’cafe thì ở ngay dưới chúng cư của cô, không nén nổi sự tò mò Thủy thay quần áo rồi đến chỗ hẹn đó.
Mới bước vào quán thì một tay nhân viên phục vụ đã bước ra chỉ chỗ ngồi cho Thủy, bảo là có người đang chờ cô rồi. Tay nhân viên dẫn cô đi đến một cái bàn bên cửa sổ ở trên tầng hai, Thủy giật mình mặt cô đỏ ửng vì nhận ra đó là người tình một đêm của cô hôm trước.
Một người đàn ông chắc gần bốn mươi, trông anh ta vẫn bảnh bao và quyến rũ như vậy. Anh ta tự giới thiệu mình chính là Duy Hưng và kéo ghế mời Thủy ngồi xuống, anh ta gọi một ly cà phê sữa vani cho Thủy, khiến cô càng ngạc nhiên hơn cô tự hỏi sao anh ta lại biết về cô nhiều đến thế, tất cả mọi sở thích của cô. Không cần cô phải mở lời trước, Duy Hưng nhanh miệng: “Sao mấy ngày hôm nay em không ra khỏi nhà thế?
Chắc em ngạc nhiên à, anh nhìn thấy em suốt mà em hay đến quán cà phê này của anh mà và lại hay ngồi bên cửa sổ nữa. Em không thấy anh quen sao, căn nhà em đang thuê cũng là căn nhà anh từng ở mà, em có vẻ không để ý thế giới xung quanh mấy nhỉ? À! Còn chuyện hôm trước ở quán bar anh cũng say quá, cho anh xin lỗi...”
Thủy không nói gì lao thẳng ra khỏi quán cà phê, cô về nhà úp mặt vào gối khóc thấy mình vừa bị tổn thương. Đúng lúc đó có chuông cửa, cô tin chắc là người đàn ông tên Hưng đó và định không ra mở cửa nhưng người ta cứ bấm chuông liên hồi. Ra mở cửa Thủy ngạc nhiên vì đó là Hoàng, anh ta đến xin ký vào đơn ly dị vì bồ anh ta đã có thai, Thủy đồng ý ngay. Chỉ một tuần sau đó mọi chuyện đã được giải quyết gọn nhẹ, Thủy lại chính thức trở thành một người phụ nữ độc thân.
Có một lần cô gặp lại Thành trong siêu thị khi anh đang cùng con gái đi mua đồ, họ gật đầu chào nhau và quay bước đi thật nhanh không nói thêm câu gì, đó là lần đầu tiên gặp Thành mà Thủy thấy lòng mình nhẹ tênh, cô về tìm lại chiếc nhẫn đồng ngày xưa Thành tặng được cô giấu kĩ trong một cái hộp gỗ và mang nó vứt nó xuống một cái hồ như chính thức vĩnh biệt một tình yêu...
Cô trở về nhà để viết nốt cuốn tiểu thuyết và ngày nào cô cũng nhận được một bó hoa Hồng, mỗi ngày một màu của một người tên là Duy Hưng. Một lần anh ta đến tận căn hộ của cô mang cho cô hoa quả, cà phê và bánh, Thủy mời anh ta vào hẳn trong nhà hai người uống cà phê và tào lao mọi thứ chuyện cứ dần dần như thế hai người trở nên hiểu nhau hơn. Thủy có người tâm sự, bầu bạn cũng bớt cô đơn và sợ hãi hơn, căn hộ của cô cũng có sức ống hơn, mỗi lần có cái gì hỏng hóc là không phải gọi thợ nữa vì đã có Hưng.
Có lần Hưng đề nghị Thủy: “Làm người yêu của anh nhé! Anh vẫn cô đơn mà, anh yêu em từ ánh nhìn đầu tiên đấy chính là lý do anh theo dõi cuộc sống của em, anh biết làm như thế là cách cư xử hơi lỗ mãng và bất lịch sự nhưng anh yêu em thì biết làm sao?”.
Hưng là một doanh nhân thành đạt, vợ anh đã mất nhiều năm để lại một đứa con gái giờ lên năm tuổi, cô bé đó rất thích Thủy, nó ở học ở câu lạc bộ tiếng Anh cho trẻ em nơi Thủy dạy thêm. Trông nó rất giống bố và bố nó cũng rất hay đến đón nó sau giờ học thế mà Thủy không nhận ra.
Đúng là thời gian qua cô không để ý gì đến cuộc sống xung quanh cả. Hai bố con Hưng đã làm cho cuộc sống của Thủy trở nên có ý nghĩa hơn, Thủy đã không còn tự tin để đến với hôn nhân lần nữa cô chỉ coi Hưng như một người tình và hẹn hò với anh suốt một năm trời.
Hưng đã mấy lần cầu hôn Thủy nhưng cô không đồng ý vì thế mà một lần anh làm ra vẻ giận dỗi không liên lạc cho Thủy mấy ngày liền dù anh nhớ cô phát điên.
Sống trong những ngày ấy Thủy cũng nhận ra rằng mình cũng yêu Hưng nhiều, yêu cả cô con gái của anh nữa, cô không muốn vì im lặng mà đánh mất tình yêu, không chỉ là linh cảm mách bảo chiêm tinh cũng phán rằng Hưng là người đàn ông của cô, người sẽ mang lại cho cô hạnh phúc suốt cuộc đời còn lại.
Nghĩ đủ kĩ cô bật điện thoại lên gọi cho Hưng, giọng như gắt với anh: “Anh muốn đám cưới bao giờ tổ chức?” Thế là cô đã sẵn sàng cho một cuộc sống mới, sau đám cưới là thêm một đứa con trai. Thủy kiêm thêm chức vụ của một bà nội trợ bận rộn nhưng hạnh phúc.
Tác giả bài viết: Hoa Ban