Chàng trai phố và cô gái quê

Tác giả:

Khi em gặp khó khăn, tôi luôn hết lòng giúp đỡ em, không một chút đắn đo, do dự.

Tôi là chàng trai thành phố, còn em là cô gái nhà quê vô Sài Gòn học tập. Chúng tôi quen biết và trở nên thân thiết với nhau từ khi cùng tham gia vào một câu lạc bộ.
Thời gian làm việc, chuyện trò với nhau ngày càng nhiều, tôi càng thấy quý mến và muốn chia sẻ với em nhiều hơn. Thấy em sống trong căn phòng trọ bé nhỏ, tôi thấy thương nên luôn giúp đỡ em hết lòng.

Những ngày mới biết em, tôi thường nhắn tin, nói chuyện và làm nhiều trò mong em cười vui thật nhiều. Nhưng khi yêu em rồi, tôi trở nên ít nói hơn, nhắn tin, điện thoại cũng ít hơn mà thay vào đó là quan tâm thật nhiều bằng những hành động cụ thể.
Cũng kể từ đó, tôi biết trái tim mình đã dành trọn cho em và tôi cũng luôn nghĩ rằng, những gì mình làm cho em trong suốt thời gian qua cũng khiến em cảm động và yêu thương tôi hơn. Thế nhưng, khi tôi quyết định ngỏ lời yêu em thì em lại từ chối: "Em xin lỗi. Em chỉ xem anh như một người bạn, một người anh trai tốt của em. Em không thể yêu anh được".
Khi em nói ra những lời nói đó, trái tim tôi đau như cắt. Lúc ấy, tôi đã ôm thật chặt em vào lòng... nhưng em vẫn cố tình chống cự, xô đẩy tôi ra.
Tôi không thể hiểu được mình đã làm gì sai trái mà lại khiến em vô tâm, hờ hững với tôi như vậy? Cũng kể từ hôm đó, mối quan hệ của chúng tôi trở nên căng thẳng hơn. Nhưng thật lòng, tôi vẫn rất yêu em. Tôi vẫn cứ lặng lẽ, quan tâm em trong suốt thời gian dài nhưng em vẫn không chấp nhận tôi và còn nói với tôi những lời cay đắng. Khi thấy mình bị xúc phạm, tôi thực sự rất buồn và cảm thấy xót xa cho tình cảm của mình dành cho em bấy lâu nay.
Cũng chính vì điều đó nên tôi quyết định sẽ rời xa em, không muốn tiếp tục mối quan hệ này với em nữa. Tại sao tôi yêu em như vậy, lo lắng cho em như thế nhưng em lại không thể rung động trước những tình cảm của tôi dành cho em?
Tôi phải làm sao để em hiểu được những gì tôi làm cho em đều xuất phát từ tình yêu chân thành, chứ không phải vì sự vụ lợi, giả dối?
VC