Có một ngày em chợt nhận ra mình không còn yêu anh nữa.
Một ngày, em nhận ra trái tim nhỏ bé của mình đập loạn nhịp trước một chàng trai - không phải là anh.
Ánh mắt nâu trong veo ấy choáng ngợp tâm trí em, chiếm lấy chỗ đôi mắt đen vẫn luôn nhìn em bình lặng. Nụ cười rạng rỡ xen lẫn những tia nắng đầu hè khiến trái tim em rộn ràng và quên đi mất nụ cười cuối đông lạnh giá ngày nào. Em nắm nhẹ bàn tay ấm áp ấy mà quên đi bàn tay thô ráp từng dắt em qua những ngày mưa.
Vô tình, em đã quên….Anh, chàng trai có đôi mắt đen, nụ cười nửa vời, bàn tay thô ráp.
Một ngày, anh buông tay em. Một ngày, anh nói: “Em hãy đi về nơi mà em muốn.”
Một ngày mưa, một ngày em thấy trống trải, ngày em mất anh.
Cũng tựa như một cơn gió, chợt đến rồi chợt đi. Chỉ còn yêu thương ở lại trong trái tim nhỏ bé này. Cô gái đi lạc ngày nào giờ mới nhận ra, em yêu anh.
Chỉ đến khi yêu thương rời xa, khi mọi thứ xung quanh em trở nên nhoè nhoẹt, khi kí ức của anh ùa về trong những ngày giông bão, em biết, em cần anh.
Anh - Chàng trai tháng 12 ấy, chàng trai dẫn lối em trong những đêm đông, chàng trai ngồi hàng giờ nghe em huyên thuyên đủ chuyện, chàng trai dành đủ thời gian cho em biết, em thực sự là một cô gái như thế nào, và chàng trai đó - anh - thói quen của em.
Có những yêu thương đã trở thành thói quen mà em không nhận ra, chỉ đến khi cho yêu thương rời xa, em mới biết, em yêu anh như thế nào.
Em vẫn mải miết theo đuổi một bóng hình, mải miết theo đuổi một tình yêu tựa như một cơn gió, để rồi giật mình quay đầu lại, em đã đánh mất anh tự khi nào.
Anh vẫn là một chàng trai như vậy, lặng lẽ bên em, lặng lẽ yêu em, hiểu em theo cách của anh, và vẫn mỉm cười khi em quay đầu lại.
Cám ơn anh, chàng trai của ngày xưa ấy.
Huonglekio