Những vệt xám, trắng và xanh thường lướt qua với tốc độ cao hơn các dải màu khác. Không đơn thuần do hiệu ứng vật lý của ánh sáng tác động lên các vật thể ở xa như xe cộ, ngay cả khoảng cách chưa đầy hai bước chân tính từ bức tường kính, điều tương tự cũng xảy ra với các bóng người đi bước đi bên ngoài. Không khí mờ ᴆục, tựa hồ các khối hơi nước được đẽo gọt, đặt để trong khoảng không hẹp mà một đôi mắt chấn thương có thể ghi nhận. Mọi thứ đột ngột hiện hình rồi tức khắc lẩn đi giữa các khối hơi nước ấy, trước khi Huy có thể đoán biết đường nét hoặc màu sắc chính xác của chúng. Anh thoáng rùng mình. Mọi thứ chung quanh anh đều chuyển động, lao về một hướng nào đó, theo đuổi một mục tiêu vô hình nào đó. Chỉ có anh chẳng có lý do gì để bận rộn nên cứ ngồi đây, giờ này sang giờ khác, sát cạnh ô kính trong suốt của quán cà phê quen thuộc, với mùi hương hỗn hợp phả ra từ máy pha espresso, dãy bình chứa nước quả dầm và những khay bánh ngọt xếp hàng trong tủ kính cũng vô cùng quen thuộc.
Sau lưng anh, lối đi hẹp ngay gần cửa đẩy kiểu thập niên 60 của thế kỷ trước, các lượt khách ra vào thường xuyên. Họ sẽ đến bên quầy, đứng cách quãng vừa đủ hoặc gác hẳn khuỷu tay lên quầy gỗ, gọi một phần cà phê sữa trong hộp giấy để mang đi ngay, hoặc chờ nhân viên phục vụ hướng dẫn đến một bàn trống. Anh có thể nhận ra hết thảy những điều ấy bằng cách phân biệt giọng nói, tiếng bước chân và cả hơi người thoảng qua liên tục thay đổi. Thính giác và khướu giác của anh càng ngày càng trở nên tinh nhạy, không phải từng ngày mà là từng giờ. Một sự bù trừ, hay chính xác hơn là sự cân bằng tự nhiên mà rốt cuộc đã được nhận, dù chằng hề trông đợi. Để không chìm vào ý nghĩ u ám, anh lắc đầu, đưa tay chạm nhẹ vào cái iPad đặt trên bàn. Anh cắm đầy điện cho nó suốt đêm qua, với niềm tin mơ hồ rằng, nếu nó hoạt động, thì anh sẽ có chút cơ may hy vọng. Vệt sáng lóe lên trên màn hình cảm ứng, sau đó là khoảng xanh bất động, như một mặt hồ im lìm. Ngoài ra, anh không thể nhìn gì nhiều hơn. Cũng như anh, chiếc iPad ấy giờ đây gần như đã thành một vật vô dụng. Nhưng vì thói quen, vì mong muốn kháng cự với tình cảnh rơi vào, cả anh và nó vẫn cố duy trì một số hành vi cũ, trong khoảng không gian cũ.
Mặt bàn gỗ thông anh đang đặt tay ấm dần. Mặt trời đã lên cao, ánh nắng xiên chiếu qua ô kính. Nếu trước kia, hẳn anh đã yêu cầu đổi bàn, hoặc nhắc tay quản lý quán quen biết cho người nới rộng mái hiên che nắng hình cánh cung. Nhưng giờ đây thì chẳng quan trọng gì nữa. Thậm chí, chút ánh sáng chói gắt còn làm anh thấy bớt cảm giác lạnh lẽo như ngồi dưới đáy vực. Anh vẫn lướt tay trên mặt kính iPad, lơ đãng. Dù chẳng được chủ nhân đoái hoài, biểu tượng các chương trình cài đặt nối tiếp bật mở. Các khối màu sáng liên tục thay đổi. Bỗng, một bóng người xen vào luồng nắng đang hắt rộng trên ô kính cửa sổ.
Mất một lúc, anh mới nhận ra một hình bóng nhỏ nhắn, không hẳn trẻ con, nhưng chắc chắn không phải nhân dáng kẻ trưởng thành. Cũng chẳng phải người đi bộ ngang qua, tình cờ dừng bước. Với vẻ tự nhiên không thể cấm đoán, cái bóng mảnh khảnh mặc hoodie xanh đang nhón gót, vươn hẳn người qua bệ cửa, áp mạnh vầng trán trên lớp kính, dõi vào trong quán, sau đó đăm đăm nhìn món gadgets trong tay người đàn ông trẻ có gương mặt thanh tú và nghiêm trang.
Với riêng Huy, khuôn mặt kẻ tọc mạch chỉ là một khối nhòe nhoẹt, cách anh chưa đầy gang tay, với một lớp kính. Phải chăng tia mắt đó xuyên thấu vấn đề của anh, nên mới chăm chú chế nhạo? Phỏng đoán khiến anh giận điên. Cau mày, anh hất tay làm hiệu xua đuổi. Ngập ngừng thoáng qua, cái bóng mảnh khảnh chợt tách khỏi khung kính, biến mất. Ý nghĩ mình giống như một con thú bị quan sát mà không thể nhìn rõ kẻ quan sát mình lần nữa cồn lên. Anh thấy rõ cảm giác rơi xuống vực. Một cái vực sâu thẳm, tối đen và không có đáy.
*
Cánh cửa sau lưng Huy lại mở. Tiếng chân êm và nhanh, giống như gió lướt từng vệt mỏng trên ván gỗ sồi lát mặt sàn. Anh căng tai lắng nghe. Một người lạ, chưa từng đến quán này, ít nhất là hai tuần gần đây.
Vị khách đề nghị mua một suất sữa chua, vị dâu và có rắc hạnh nhân nghiền, để trong loại cốc take away. Nhân viên đứng quầy phát ra âm thanh nụ cười khẩy, giải thích nơi đây không bán giải khát cho trẻ em. “Cô nên chọn nước quả d được lên men theo phương pháp đặc biệt của quán, tinh khiết và có lợi cho sức khỏe. Nhưng hơi đắt. Còn ít tiền hơn, thì có espresso bình dân, cà phê loãng pha kem sữa. Chúng tôi phục vụ cho cô cầm đi!” – Người đứng quầy nhấn mạnh cụm từ sau cùng. “Espresso vậy, nhiều sữa và thật ngọt. Loại ly big size. Thêm đá nữa, vì tôi rất khát!” – Cô khách có giọng nói khó lẫn, vẻ như ủ rũ, nhưng vẫn phảng phất gì đó thách thức.
Trong khi chờ đợi, cô ta gõ ngón tay lên mặt quầy. Nhịp điệu hối hả, rồi rời rạc, rồi lại đột ngột hối hả. Bất kể vẻ ngoài của cô ta ra sao, chỉ cần chuỗi âm thanh ấy, đủ đoán biết một bên trong hỗn độn và bất ổn. Chưa đầy ba phút, khi cốc cà phê take away được đưa ra. Nhưng lúc này cô khách mới phát hiện không đủ tiền thanh toán. “Quá đắt! Tôi chỉ còn đúng ba mươi ngàn trong ví thôi!” – Cô ta kêu lên. Nhân viên quầy quyết định đơn giản: Lấy lại cốc cà phê. Nhưng cô khách lập luận rằng nếu nhận thiếu hai mươi ngàn đồng mà bán được cái cốc ấy, thì vẫn có lợi hơn là ném nó vào sọt rác và chẳng thu được đồng nào. “Không phải việc của cô!” – Nhân viên quầy cáu kỉnh. Cô khách vẫn khăng khăng: “Tại sao anh vứt nó đi, trong khi tôi rất khát?”. Trước khi cậu nhân viên quầy cầu viện người quản lý, Huy quay đầu lại: “Đừng cãi nhau nữa! Hãy ghi cốc cà phê đó vào hóa đơn tính tiền của tôi!”.
Lòng rộng lượng bất chợt của anh khởi sự một rắc rối mới. Thay vì mang cốc cà phê đi khỏi, cô gái nhỏ tiến thẳng tới bàn anh ngồi. Cô kéo ghế đối diện, không cần anh cho phép. Vệt xanh của áo khoác, và đốm trắng mờ, có lẽ của gương mặt. Anh chỉ ghi nhận được vậy.
- Không cần phải cảm ơn! – Anh lên tiếng trước, thầm mong kẻ gây rối đủ thông minh để hiểu anh không hề muốn trao đổi.
- Em đâu có ý định đó! – Giọng nói khoan khoái bay về phía anh, sau khi hút một hơi cà phê sữa mát lạnh bằng ống nhựa – Em chỉ muốn biết vì sao vừa nãy anh giận dữ đuổi em khỏi ô cửa, nhưng sau đó lại trả hộ khoản tiền thiếu?
- Cùng một người sao? – Ngay tức khắc, Huy sực hiểu ra mình đã phạm sai lầm.
- Anh đang đùa? – Người đối diện đặt chiếc cốc giấy lên bàn, dè chừng.
- Phải, tôi đùa! – Anh nói nhanh – Cô có buồn cười không?
- Không! – Giọng nói đối diện dứt khoát, và thành thật – Nhưng em hơi sợ.
- Sợ gì? – Anh hỏi, không chờ đợi câu trả lời. Bởi từ khi tai nạn xảy ra, có một nỗi e sợ mà tất cả đều che giấu, nhưng anh biết rõ nó vẫn hiện diện phía sau sự cảm thông lẫn ái ngại mọi người dành cho mình.
- Em không biết… Nhưng em nghĩ có gì đó hơi bất thường ở anh.
- Thế mà cô vẫn ngồi đây, trò chuyện với tôi! – Anh nhận xét, khó chịu.
- Em sẽ ngồi cho đến khi nào không còn thấy sợ nữa! – Những ngón tay lại gõ lên mặt bàn. Nhịp điệu với nhiều phách đảo, một bản R&B, có lẽ.
Huy im lặng. Không đời nào anh để cho kẻ xa lạ phát hiện tình trạng khốn khổ của mình. Sự thương hại từ những người thân trong gia đình và đồng nghiệp ở công ty là quá đủ. Sự ghê sợ bị che đậy sau lớp vỏ nhân từ dành cho người tàn tật chỉ khiến anh phát điên. Chẳng phải sáng nào anh cũng lỉnh ra quán này để được ngồi yên một mình đấy sao. Anh lại đặt tay lên mặt kính chiếc máy tính bảng. Va chạm khiến hiện ra một tấm ảnh trên màn hình cảm ứng. Cô gái nhỏ nhìn ngay, thốt lên chế giễu:
- Người yêu của anh đấy ư?
- Phải! – Huy gật đầu hú họa – Thì sao?
- Lạ thật!
- Chúng tôi chia tay tháng trước nên mọi nhận xét đều không quan trọng nữa!
- Sao lại chia tay?
- Thôi đi! – Huy tức giận.
Giá mà không để lộ cử chỉ mò mẫm, anh sẽ rời ngay khỏi quán, thoát khỏi tình huống càng lúc càng trở nên khó xử. Nhưng lúc này, chỉ còn cách tung ra vài câu hỏi khó chịu, để cô ta bỏ đi trước.
- Này, một người tò mò như cô lại không đủ tiền mua một cốc cà phê?
- Ồ, lần đầu tiên em mua một ly cà phê đắt tiền đấy. Ở trường đại học, với năm mươi ngàn, em đủ sống suốt tuần. Nhưng vấn đề là em vừa ra ngân hàng bỏ hết tiền tiết kiệm vào tài khoản, để chiều nay lên mạng đặt vé máy bay giá rẻ. Em chỉ giữ lại một chút ít mua vé xe bus. Rồi trên đường, em khát nước, và em nhìn thấy anh…
- Tôi thì sao? – Anh cau mày, ngoảnh ra ô cửa chói chang.
Người đối thoại im lặng. Nhấm nháp từng ngụm nhỏ cà phê, cô ta lơ đãng nhìn ch. Rồi, bất chợt như khi xuất hiện, cánh tay cô xuyên qua không khí, chạm vào tay Huy đang đặt trên bàn:
- Anh không nhìn rõ mọi thứ, phải không?
Miệng anh khô khốc. Các ngón tay tê dại. Một cách chậm rãi anh xoay đầu, hướng thẳng về người đối diện:
- Cô biết rồi sao?
- Anh không nhận ra em là người ngoài ô cửa. Rồi anh bảo một con kangaroo trong loạt ảnh screensaver là người yêu của mình. Anh ăn mặc đúng kiểu dân văn phòng. Nhưng chẳng có người làm văn phòng nào ngồi quán suốt cả buổi sáng giữa tuần. Và nhất là anh không hề nhìn thẳng vào mắt em, ngay cả khi anh cáu giận nhất.
- Ừ! – Huy thừa nhận. Một lần nữa, anh đặt lại câu hỏi – Cô có buồn cười không?
- Buồn cười đến mức em không thể đánh cắp chiếc iPad của anh! – Cô gái nhỏ nhún vai, phàn nàn bằng giọng điệu khôi hài.
Huy bật cười thành tiếng. Kẻ xa lạ mà anh chưa rõ mặt gợi lên trong anh ấn tượng lạ lùng. Giống như bầy thỏ trắng lẩn tránh bấy lâu, niềm vui, tiếng cười, cảm giác nhẹ nhõm bỗng cùng lúc hiện ra từ một cánh rừng tối ám rậm rạp.
- Cô tên gì?
- Gọi em là San. Em đang học năm nhất. Em vừa thi xong hai tín chỉ quan trọng. Kết quả không tệ!
- Nên cô tự thưởng bằng cách mua vé đi du lịch?
- Vâng… – Thoáng ngập ngừng, cô gái nhỏ bỗng nói khẽ, rành mạch – Anh có muốn đi xa cùng em không? Cuối tuần sau.
- Cô chưa có bạn đồng hành?
- Không ai muốn đi cùng em cả.
- Okay! – Huy gật, quyết định chớp nhoáng – Tôi sẽ đi cùng cô.
Anh đặt một tay lên kính cửa sổ. Bên ngoài là nắng ấm, là những vệt màu chuyển động bất tận, là các kẻ lạ với vô số suy nghĩ anh không còn khả năng nắm bắt. Nguy hiểm. Không thể kiểm soát. Nhưng vậy vẫn còn hơn ngồi mãi bên trong không gian hờ hững quen mòn, với sự an toàn u ám bủa vây.
Mỗi khi anh nhắm mắt, chuỗi hình ảnh tai nạn kinh hoàng thường tái hiện, với những chi tiết rời rạc. Nhưng chính vì rời rạc, chúng lại được tô đậm thêm, vô cùng sắc nét: Cú va chạm của hai chiếc xe. Cảm giác bay bổng trong không trung. Hơi nóng ram ráp khi anh đập mạnh xuống mặt đường, sấp mặt. Tấm màn tối đen mà anh không thể lùa tay vén lên. Tận cuối giấc mơ, anh mới có thể chồm dậy, mồ hôi ướt đẫm trán lẫn lưng áo, âm thanh của tiếng thét vẫn còn đọng trong cuống họng.
Những người quan tâm đều nói với anh mọi việc rồi sẽ tốt lên. Thoạt đầu anh cũng tin thế. Bóng đen đặc sánh rút đi, nhường chỗ cho các vệt sáng lờ mờ. Nhưng chỉ đến vậy. Thời gian để khối tụ máu đè lên dây thần kinh thị giác tan đi kéo dài hơn tiên lượng. Những đơn thuốc mới. Các trao đổi cẩn trọng từ bác sĩ. Thái độ im bặt đáng ngại của chung quanh khi anh xuất hiện. Lời hứa của sếp cho phép anh vắng mặt ở văn phòng, nghỉ ngơi cho đến khi nào bình phục hẳn… Hết thảy những điều ấy khiến anh hiểu ra, đôi khi cuộc sống đem đến khúc ngoặt không thể chịu đựng nổi. Nhưng rồi người ta vẫn phải chấp nhận nó. Cố gắng thu xếp để không rơi vào trạng thái bi phẫn lố bịch và sống tiếp. Cất giấu đằng sau vẻ dửng dưng bất cần một tâm trạng trĩu nặng, tốt nhất đừng nên nghĩ đến việc chia sẻ với bất kỳ ai.
Như lúc này đây…
Hơi lạnh trong khoang hành khách cùng tiếng rù rù của động cơ máy bay đẩy Huy chìm vào giấc ngủ sâu. Một lần nữa, cú va chạm khiến Ⱡồ₦g иgự¢ anh bị tống mạnh. Thế nhưng thay vì rơi xuống. Anh lơ lửng trong không trung. Anh hét lên, đổ bật về trước, gắng sức choàng dậy. Các hành khách rầm rì cười. Anh tỉnh thức hoàn toàn, mở to mắt, tê tái. Vang lên tiếng suỵt khẽ, vài lời giải thích cộc lốc của San với chung quanh về việc anh làm việc nhiều dẫn đến tình trạng kiệt sức. Nhưng liền sau đấy, bàn tay của cô ta luôn vào mé dưới tay anh, cấu mạnh, đau điếng. “Nếu anh còn làm gì gây chú ý nữa, em sẽ bỏ mặc, để anh xoay sở một mình!” – Cô ghé tai anh, thì thầm. Anh nhún vai, nói khẽ không kém: “Cô sẽ không làm vậy, vì tôi là người giữ tiền của cả chuyến đi!”. Bàn tay trong tay anh nới lỏng, run nhẹ. Sau đó nó lại níu vào tay anh, nằm yên hoàn toàn.
Cho đến lúc này, thời gian anh quen biết San đã gần hai tuần. Không thể đổ lỗi cho tình trạng chấn thương, bởi ngay cả khi thị lực bình thường, anh có lẽ vẫn không thể nắm bắt chính xác cô gái kỳ quặc.
Ở San, mọi thứ đều lẫn lộn sáng tối. Anh bắt đầu hiểu lý do không ai muốn kết bạn với cô. Một loại người dễ dàng gây tổn thương cho người bên cạnh không cần suy nghĩ, bởi ngay với chính mình, cô cũng không ngại tự làm tổn thương. San có thể vừa thốt ra mấy lời ngốc nghếch khiến anh phải nhăn mặt, rồi tức khắc lại đưa ra một nhận xét tinh ranh về sự kiện nào đó. Cô sử dụng các tiện ích hiện đại rành rẽ, nói thứ tiếng Anh trơn tru đầy các từ lóng khôi hài, nhưng cô lại hết sức bối rối trước vài kiểm tra thông thường của các nhân viên công vụ. Nhiệt thành giúp đỡ trong việc định hướng, đi lại, khiến xung quanh không ai nghi ngờ anh gặp vấn đề về thị lực, nhưng ngay tích tắc sau đó, cô sẵn lòng đem tình trạng của anh ra chế giễu, hoặc sử dụng nó như áp lực buộc anh chấp nhận một đòi hỏi phi lý nào đó mới vừa nảy ra. Thoạt đầu người đàn ông trẻ vô cùng ức chế với ý nghĩ đã phạm sai lầm khi dính líu đến một kẻ rắc rối và тһô Ьạᴏ như San. Nhưng dần dà, anh nhận ra, chính thái độ ấy của cô lại làm anh dễ chịu hơn hết. Thà cô ta тһô Ьạᴏ bắt anh chấp nhận tình thế của mình, còn hơn những sự gắng gượng nhẹ chỉ làm anh thêm cáu tiết vì bị thương hại.
Trong thời gian chờ lấy visa chuẩn bị cho chuyến du lịch, họ nói chuyện đôi chút về cuộc sống riêng. Một cách thức làm quen với nhau theo lối cổ điển, bắt đầu từ các chi tiết vụn vặt. Trái ngược với thói quen khó chịu phải lên tiếng xưa nay, việc tìm kiếm ngôn từ với Huy bỗng trở nên dễ dàng. Cô gái nhỏ tỏ ra hứng thú đặc biệt với phần đời của anh trước khi tai nạn xảy ra. Cô hỏi anh về trường đại học, những công việc part time, cách thức trở thành cá nhân vượt trội trong thời gian internship để sau đó được trở thành nhân viên chính thức của một văn phòng tư vấn danh tiếng. Anh chia sẻ với cô hết thảy những kinh nghiệm loại này, không chút giấu diếm. Ngay cả khi cô hỏi về “thủ đoạn” tiêu diệt đối thủ cạnh tranh, anh cũng thành thực kể một vài thời điểm cho phép mình trở nên tồi tệ. San nín thở lắng nghe, hứng thú thật sự: “Em thích đấy. Vì em cũng tin rằng cuộc sống thật phải là như vậy. Em chúa ghét những người lớn luôn tự đánh bóng cho mình một quá khứ sáng lóa rồi tự mãn bảo em phải học theo!”. Huy gật nhẹ. Thật ra, nếu mắt anh không gặp vấn đề, thì anh cũng như những người lớn khác thôi. Chẳng ai muốn phô bày phần kém cỏi của mình, dù đã thuộc về quá khứ. Nhưng giờ đây, trong tình trạng này, chế giễu bản thân đôi chút lại làm cho mọi việc trở nên thân thiết và dễ chịu. Ký ức của thời sinh viên, mới chỉ cách đây ba năm, bỗng hiện ra sống động, khiến anh như trẻ lại, bóc đi lớp vỏ tính toán khô cằn mà thời gian mải miết đã tạo thành. Mỗi khi anh hồi nhớ kể về gã bạn đồng môn tai quái nào đó, San sẽ xen vào vài nhận xét cắc cớ, và cả hai lại cười phá lên.
Một lần, như thể tình cờ, San bỗng đề cập về những người bạn gái trước kia của anh.
- Không có những, chỉ một thôi! – Huy nhấn mạnh – Chúng tôi là bạn học, cùng tuổi, quen nhau và yêu nhau. Một kiểu tình cảm bền vững và an toàn.
- Tứ là anh dồn tất cả cảm xúc cho một người?
- Hẳn vậy.
- Rốt cuộc chị ta vẫn bỏ rơi anh! – San nhận xét, với sự tàn nhẫn không ý thức.
- Đừng nghĩ như thế! – Anh giải thích điềm tĩnh, nếu tôi không gặp tai nạn, chúng tôi sẽ cưới vào cuối năm. Tôi đã làm việc cật lực, tích lũy đủ để bắt đầu một đời sống gia đình. Vấn đề là khi xảy ra trục trặc, tức khắc phải thay đổi cách nghĩ. Cả hai đều đã 27 tuổi. Tôi không muốn cô ấy phải gắn bó với một người có nguy cơ tàn tật suốt đời. Tôi đề nghị chia tay. Cô ấy cần được tự do để lựa chọn một cuộc sống khác tốt hơn.
- Nếu yêu thực sự, thì không ai suy nghĩ và hành động như thế – San thốt lên.
- Khi yêu thực sự, thì người ta sẽ luôn xét mọi thứ trên cơ sở thực tế. Lãng mạn chỉ là thứ các cô gái 19 tuổi như cô mơ mộng. Tuy nhiên nó không giúp ích gì nhiều.
- Chẳng biết nữa! – Cô gái nhỏ nhún vai – Nếu đặt em vào vị trí cô bạn khôn ngoan kia, anh sẽ không phải ngồi ở cái quán take away một mình vào các buổi sáng.
- Thôi được chúng ta không nên tranh cãi vấn đề này. Nhưng cô thì sao? Bạn trai đâu mà cô lông bông suốt, còn để cô kết bạn với người suy giảm thị lực nữa chứ?
- Em từng nói rồi đấy, chẳng ai chịu nổi em cả!
- Cô xinh không? – Anh bỗng mỉm cười.
- Biết nói thế nào nhỉ? Chắc cũng dễ nhìn đấy! – San uể oải, chán ngán khi phải nói về bản thân – Vấn đề là em luôn nói thật ý nghĩ. Thà bị căm ghét, còn hơn đóng vai kẻ nào đó không phải là mình. Và điều này thường xuyên làm cho chung quanh phát điên lên. Mọi người ở nhà. Tụi bạn ở trường. Các anh chàng có ý định theo đuổi. Tất cả đều cho rằng em là kẻ mất khả năng kiểm soát. Nhưng em cần gì chứ. Miễn là em học giỏi, sau này ra trường có việc làm tốt, tự kiếm nhiều tiền, đi khắp thế giới. Trong hàng tỉ người, không lẽ không ai nhìn ra giá trị của em?
- Kế hoạch hay đấy! – Anh gật đầu.
- Anh có nghĩ em là cô gái có thể yêu được không? – Cô gái nhỏ bỗng hỏi, sau hồi lâu im bặt.
- Mọi nhận xét đều không công bằng. Vì tôi không nhìn thấy gì cả thành thật.
- Chúng ta sẽ ở cùng phòng khi đi du lịch nhé, để em đặt phòng khách sạn trên Agoda! – San thay đổi đề tài đột ngột – Ở chung thì tiết kiệm hơn!
- Tùy cô có thấy dễ chịu khi ở cùng với người khác hay không. Một khi xung quanh đều mờ mịt, thì với tôi không thành vấn đề. Còn việc tiết kiệm, cô đừng bận tâm. Mọi chi phí chuyến đi, sẽ sử dụng thẻ của tôi.
*
Ngay cả nhân viên hải quan ở sân bay quốc tế Chek Lap Kok cũng không nhận ra vị khách nhập cảnh là người suy giảm thị lực. Cây gậy dùng để dò đường được Huy gấp gọn, giấu ở túi trong của áo jacket. Anh xách chiếc valise nhỏ, tay kia nắm nhẹ tay San, băng qua lối đi có mái vòm kính. Mùi hương dễ chịu của những bụi cây nhiệt đới xanh rậm vượn lên từ các bồn đất ẩm ướt dọc lối đi khiến anh ngỡ như đang xuyên qua rừng. Nếu không bám chặt vào đốm xanh nhạt của chiếc hoodie nhấp nhô phía trước, thì chắc chắn anh sẽ lạc lối trong rừng mưa xa lạ.
Ra tới cổng ga đến, chờ San vẫy taxi, không gian quanh anh đột nhiên sáng hơn. Không chỉ so với lúc ở trên máy bay, mà sáng hơn thời gian của nhiều ngày trước. Không chỉ phân biệt được cái dải màu, anh nhận ra mình đã có thể nhận biết một số hình thù ở quanh mình. Của chiếc taxi có mui vuông vức. Của dãy cột trụ mái hiên bọc kim loại sáng bạc. Của một hình dáng mảnh khảnh đang hấp tấp mở cánh cửa sau của taxi cho anh chui vào. Tim anh đập nhanh hơn một nhịp. Mắt anh đã lại có dấu hiệu tiến triển tốt, vào lúc không ngờ.
Qua hệ thống Agoda, San thuê được một phòng khá tốt, ở tầng 25, thuộc khách sạn 3 sao ở khu Kow Loon. Nhưng lúc nhận phòng, Huy mới biết “khá tốt” với cô gái này đồng nghĩa hết sức bất tiện với anh. Phòng nhỏ không thể tin nổi. Chỉ rộng đúng hai mét. Hai chiếc giường tám tấc kê sát hai bên vách tường, ngăn cách bằng cái bàn ngủ kiêm radio kiêm két sắt bên dưới. Khu vực restroom ngay cửa ra vào, hoàn toàn bằng kính trong suốt. Khi San thông báo chi tiết này, anh cau mày. Cô vội trấn an:
- Em đâu có bận tâm. Anh không thể nhìn mà, nên em sẽ sử dụng nó thoải mái.
- Còn tôi sẽ sử dụng cái restroom trong suốt ấy, để cô nhìn ngắm thoải mái?
- Ồ, em xin lỗi! – San trợn mắt, sực hiểu. Áp lòng tay vào hai gò má, cô cười phá lên.
Đúng năm phút sau, nhân viên phục vụ phòng mang thêm tấm nhựa che bên trong các tấm kính. Bằng thứ tiếng Anh bị nuốt sạ các phụ âm cuối, anh phàn nàn khách đặt phòng qua e-mail đã muốn giảm thiểu chi phí, nên đồng ý cắt giảm hầu hết các tiện nghi phổ thông, từ bàn chải đánh răng cho đến khăn tắm, và tất nhiên, cả rèm che dùng một lần rồi bỏ. “Nếu giữa hai người không có gì riêng tư, tại sao phải lắp thêm rèm?” – Anh ta lẩm bẩm.
Khi anh ta mang chiếc thang xếp đi khỏi, Huy quay lại phía cô gái đang ngồi co chân trên giường:
- Cô viết gì trong mail đặt phòng mà họ tin rằng giữa chúng ta không cần tấm rèm nào hết?
- Em bảo rằng chúng ta đã đính hôn!
- Cô điên thật, San!
- Nếu không thế, thì anh bảo xem, em nên nói dối như thế nào?
Có lẽ đừng tranh cãi thì hơn. Với người như San, mỗi hành động đều thuộc về một cuộc phiêu lưu không thể đoán được đích đến. Thỉnh thoảng, cô ta vẫn có vài hành động kỳ dị. Chẳng hạn như ngay chiều hôm ấy, ra cửa hàng 7-Eleven ở góc phố gần khách sạn mua bàn chải và kem đánh răng, cô ta đánh thó một gói kẹo nhỏ chẳng đáng bao nhiêu tiền. Khi ra khỏi tiệm, cô ta khoái chí khoe với Huy. Anh giận dữ trước thói bất cẩn lẫn sự nguy hiểm cô ta gây ra. San im bặt, bướng bỉnh. Nhưng rõ ràng cô ta chẳng ăn viên kẹo nào. Cho đến khi cơn giận nguôi đi, anh mới lờ mờ nhận ra: Chẳng phải anh quyết định du lịch cùng cô gái này trong một tuần lễ, chính là để tham gia vào trò mạo hiểm đấy ư?
Mỗi ngày ở Hồng Kông lại diễn ra theo một lịch trình hoàn toàn mới. Mười giờ sáng, họ ra khỏi khách sạn, hoặc đi đến một địa điểm nổi tiếng nào đấy bằng taxi, hoặc lên xe buýt hai tầng, rồi xuống đi bộ, lang thang trong các khu phố cũ kỹ sầm uất. Âm thanh bất tận của đường phố. Hình khối và bề mặt của các chất liệu hầu hết nhân tạo. Mùi hương của các quán ăn lộ thiên. Tiếng người vui đùa, tranh cãi ở khu chợ ngoài trời. Các cuộc nói chuyện với người lái taxi, hay một sinh viên nào đó ở tàu điện ngầm… Như một cơn lốc nhỏ nhưng đầy sức mạnh, San cuốn anh theo. Ở nơi xa lạ, biến thành hai đứa trẻ vô tư lự, họ chơi hầu hết các trò cảm giác mạnh ở Disneyland. Cô dẫn anh ra đại lộ ngôi sao. Trong khi anh cảm nhận bằng xúc giác và vị giác từng đợt gió Ⱡồ₦g lộng thổi vào từ biển, cô hào hứng miêu tả khung cảnh bên kia bờ vịnh, với những con tàu gỗ cũ mèm lảo đảo trên mặt nước và các tòa cao ốc xanh biếc vô số, san sát bên nhau như một khu rừng. Hết thảy những điều như thế kết nối theo một trình tự bí ẩn, lôi kéo, cho đến khi người ta phải mở ra cánh cửa lâu nay vẫn đóng chặt, bằng lòng tiếp nhận một cuộc sống khác, nơi dậy lên một mùi hương khác, có thể lạ lẫm, nhưng vẫn đáng giá theo cách của riêng nó
Một lần, ngồi ăn mì cá ở quán lề đường, San bỗng khen ngợi anh không đi lạc dù họ di chuyển khá nhanh trong các đám đông tấp nập. Anh bảo nếu cô cứ mặc cái hoodie xanh, thì mọi thứ rất ổn. “Tức là anh có thể phân biệt em trong đám đông?” – Cô gái nhỏ bỗng hỏi rất khẽ. Huy gật. Giá có thể nhìn thấy gương mặt cô ta lúc này. Lần đầu tiên ý nghĩ lướt qua đầu anh. Nhưng anh dập tắt mong muốn bất thường ấy, mau chóng.
Trên đường họ đi bộ về khách sạn, trời bỗng mưa. Nhiệt độ giảm mạnh. Gió thốc dữ dội. Men theo các khu vườn bên ngoài những tòa chung cư san sát suốt hai cây số, họ không bị ướt nhưng cả hai đều nhiễm lạnh. Bóng tối ập xuống nhanh. San nắm chặt tay anh, dẫn đường. Kế hoạch thử ngồi ở một cái bar nào đó sau 12 giờ đêm đành xóa sổ. Đêm cuối cùng ở Hồng Kông.
Về phòng, cô gái nhỏ nhường cho anh thay quần áo trong phòng kính kéo rèm. Khi anh lần bước ra, cô đã luồn vào nằm bên dưới tấm chăn dày, bên giường của anh.
Anh ngồi ở mí giường San, hướng cái nhìn trống rỗng về phía người đang nằm chỗ của mình. Gương mặt nhỏ nhắn, trắng mờ, nổi lên giữa khoảng tóc sẫm. Một hiện diện có thật, nhưng lại giống như ảo giác xa xôi mà anh không thể chạm vào.
- Anh không lạnh sao? – Giọng cô cất lên như từ một thế giới khác.
- Anh có muốn nằm chung với em một chút không?
- Vì sao anh cứ ngồi im mà không làm điều anh muốn?
- Tôi không muốn phạm sai lầm. Tôi không muốn sau này cô hối tiếc khi nghĩ đến giây phút bốc đồng này!
Sự căng thẳng bám vào từng phân tử không khí.
- Anh nói dối! Nói dối như tất cả những người mà em biết! – Cái bóng mảnh khảnh thình lình vung tay hét lên. San chồm dậy. Tấm chăn tuột xuống, như những bọt sóng trắng xóa dưới chân một nữ thủy thần giận dữ – Lúc nào anh cũng sợ hãi. Lúc nào anh cũng chấp nhận những thứ tồi tệ. Anh không dám làm gì để cuộc sống anh thay đổi. Anh chạy trốn khỏi bạn gái anh, nhưng lại bảo rằng anh muốn điều tốt cho cô ta. Giờ thì anh cũng nói với em cái điều vớ vẩn hệt như thế!
- Ừ!
- Em cóc cần!
San rời khỏi giường anh. Khoảng lưng trần gầy nhom lướt qua, run rẩy tội nghiệp. Tự dưng anh nhìn thấy vậy, rất rõ. Tuy nhiên, anh chỉ đứng dậy, trả lại giường cho cô ta. Sau đó anh nằm lại vào chỗ cũ của mình. Bên kia, cách cái bàn ngủ chỉ hai gang tay, San thở nhè nhẹ, thút thít. Rồi cô chìm vào giấc ngủ như một đứa trẻ. Nhưng anh thì không sao chợp mắt.
Lặng lẽ trở dậy, anh hé chốt cửa kính phía trên đầu giường. Một thế giới hoàn toàn yên tĩnh. Bên kia đại lộ, vẫn là những cao ốcnhư một cánh rừng. Theo lời người lái taxi, các nhánh cây bê-tông tràn ngập ánh sáng ấy chẳng có gì ghê gớm. Chỉ là các chung cư trung lưu, cho những người đã đủ 18, tách ra khỏi gia đình. Hàng vạn căn hộ vẻn vẹn 20 mét vuông. Những cái tổ chim vuông vức, đầy đủ tiện nghi cho một người duy nhất sống trong nó. Hàng vạn cái hộp cô độc đang lơ lửng trong không gian quanh đây. Bên trong, hàng vạn những con người hàng ngày vẫn nhìn thấy nhau, đi sượt qua nhau, nhưng không thể kết nối. Còn anh, sự mù lòa tình cờ lại đưa anh đến với con người 19 tuổi lạ lùng này.
*
Sau khi làm thủ tục xuất cảnh, họ vẫn còn gần một giờ chờ ra máy bay. Anh đề nghị San vào một cửa hàng chocolate trong dãy cửa hiệu miễn thuế. “Cứ chọn những gì em thích. Cho em và cho bạn bè em ở trường đại học. Xem như quà sau một chuyến đi xa!” – Anh nói với San, cũng là cách làm hòa vì từ tối qua đến giờ, cô ta vẫn giữ thái độ im lặng bướng bỉnh. “Đắt tiền lắm!” – Cô gái nhỏ nói trỏng. “Em cứ chọn đi, đừng ngại!” – Anh nói, rút thẻ visa khỏi ví, cầm sẵn trong tay. Cô chọn lâu, nhưng không nhiều. Anh đưa thẻ cho nhân viên thu ngân, sau đó ký hóa đơn, theo dấu tay chỉ dẫn của San. Người thu ngân có lẽ ngạc nhiên, nhưng vì lịch sự, cô ta không hỏi gì cả.
Huy cầm lấy gói giấy, rời khỏi quầy thu ngân, vòng về phía cửa hông của tiệm kẹo, bước ra ngoài theo sau San. Bỗng vang lên tiếng chuông tinh toong. Một bóng xám đang bước tới. Anh và San bị giữ lại. Nhân viên cửa hàng cho biết trong túi kẹo hai người vừa mua có một thanh chocolate trắng chưa thanh toán. Anh dừng khựng, hiểu ngay điều gì đã xảy ra.
Gạt San ra ngoài, anh nhận lỗi về mình. Dù anh nói có thể đó là sơ suất, các nhân viên vẫn tỏ ra ngờ vực. Anh hiểu, rất có thể anh lún vào rắc rối sâu hơn, mà thời gian ra cổng lên máy bay không còn nhiều. “Chỉ là một thanh kẹo rơi vào mà tôi không biết!” – Anh thốt lên khó nhọc – Vì sự thật là tôi không nhìn thấy gì cả!”. Xung quanh im bặt. Anh chậm rãi đưa họ xem hộp thuốc luôn phải mang theo bên người cùng đơn thuốc bác sĩ kê bằng tiếng Pháp, và cả cây gậy gấp dò đường. Họ khẽ xin lỗi và để anh đi.
San bước líu ríu bên cạnh khi họ bước vào đường dẫn lên máy bay. Anh im lặng. Rắc rối vừa sượt qua không khiến anh sợ hãi hay tức giận. Chỉ có cảm giác giống như sự buồn rầu và cảm giác đau điếng xoáy sâu bên dưới lớp võng mạc.
- Anh đang căm ghét em, phải không? – Cô thở mạnh.
- Không.
- Thỉnh thoảng đơn độc phát điên, em lại muốn đánh cắp một thứ gì đó. Càng sợ hãi càng tốt. Em muốn mình bị nguy hiểm. Em muốn bị trừng phạt. Vì như vậy, ít nhất, vẫn có ai đó để mắt đến em…
- Anh hiểu! – Huy gật khẽ – Vì đôi khi anh cũng từng rơi vào cảm giác đó. Chỉ có điều, anh không dám làm gì cả. Vậy thôi.
Họ dừng vài giây trước khi bước qua cổng máy bay. Anh đưa cho nam tiếp viên tấm vé lên khoang và nhận lời chào bằng tiếng Việt. Bỗng nhiên, anh cảm thấy vô cùng dễ chịu. Dễ chịu hơn nữa khi San luồn ngón tay, đan vào tay anh, đi về hàng ghế bên phải, cạnh ô cửa sáng lóa. Quay sang giúp anh cài dây an toàn, cô nói khẽ, như một đứa trẻ đã hiểu ra lầm lỗi của mình: “Em sẽ không ăn cắp nữa đâu. Thật đấy!”.
Máy bay cất cánh. Qua cửa sổ, Huy nhìn xuống cánh rừng của những tòa nhà cao ốc. Không thật rõ lắm, nhưng anh có thể phân biệt từng nóc nhà rõ ràng. Ánh mặt trời chói sáng xuyên qua từng lớp kính ᴆục, làm võng mạc anh co thắt, nhói lên. Phản ứng tích cực của đôi mắt đang dần bình phục, vào lúc anh không ngờ nhất.
San từ chối bữa ăn nhẹ. Loay hoay hết mở xem màn hình trên lưng ghế trước, rồi gõ ngón tay theo một bài hát blues buồn buồn trên thành ghế, cô gái nhỏ bỗng ngoẹo cổ, thi*p đi trên vai anh, đầy tin cậy. Giờ là lúc anh có thể cúi nhìn kỹ gương mặt bé bỏng. Nhưng, anh đã không làm thế. Với thói quen tập nhiễm gần đây, anh chỉ đưa tay chạm nhẹ lên vầng trán trơn nhẵn, lan xuống gò má nhỏ nhắn, cái mũi hếch rồi cái cằm nhọn bướng bỉnh. Cô vẫn thở nhè nhẹ, say ngủ. Khi đã thuộc đường nét của gương mặt xinh xắn ấy, anh tựa vào lưng ghế, ngồi im. Đã bay qua khu rừng của những tổ chim vuông cô độc, máy bay đang hướng về phía biển.
PHAN HỒN NHIÊN