Em đã từng rất tự ti về thân hình mập mạp của mình, từng lo lắng, buồn rầu rằng anh sẽ không yêu em nữa nếu em cứ tròn trĩnh thế này. Em đã từng chạy hồng hộc nhiều tầng cầu thang mỗi ngày, nhịn ăn để rồi tụt huyết áp ngất xỉu, làm mọi cách để giảm đi được nửa lạng chỉ với một ý nghĩ: Để giữ anh lại!...
Cảm ơn anh, vì mỗi lần như thế, anh lại mắng em thật nhiều, bảo em thật ngốc. Nếu một người yêu em thực sự, thì dù em mũm mĩm hơn người khác thì người đó vẫn luôn yêu em. Mặt anh nghiêm nghị đùa: "Em béo bẩm sinh đấy, không phải béo tham ăn đâu, nên đừng lo" làm em không nhịn được cười.
Cảm ơn anh, vì anh luôn nhìn em với một ánh mắt dịu dàng và đầy tin tưởng, để ý nghĩ anh sẽ rời xa em vì em... béo biến mất trong em lúc nào không hay.
Anh vẫn luôn nhắc em rằng, sức khỏe luôn quan trọng nhất, đừng để ý người khác nói gì, đừng bận tâm đến những cười chê của họ. Hãy cứ làm tốt nhất những việc của em, những việc có ích cho cuộc sống. Đừng so đo chuyện béo gầy với người khác để mất thời gian cho những lời nói vô bổ.
Cảm ơn anh, vì những ngày anh dậy thật sớm, bắt em dậy cho bằng được để chạy bộ cùng. Chẳng phải chạy để giảm béo, mà chạy để rèn luyện sức dẻo dai. Và đến khi mệt nhoài, anh sẽ xoa đầu rồi bảo em làm tốt lắm.
Cảm ơn anh, vì anh chẳng để ý đến những nụ cười trêu chọc của những tín đồ "mình hạc xương mai". Mỗi lần như thế, anh luôn điềm nhiên mà nói to rằng: "Bao giờ tìm được người như thế này để yêu rồi hẵng nói chuyện với tớ nhé!". Em luôn cười và bảo anh là kẻ đanh đá nhất thế gian.
Anh vẫn luôn bảo rằng, nhờ yêu một cô nàng béo ú thế này, anh biết bao nhiêu là quán xá ngon, những món ăn ngon. Anh luôn như thế, dạy em biết yêu bản thân mình trước nhất. Dù em có là ai, béo hay gầy, xấu xí hay xinh đẹp, thì em vẫn là em, vẫn được quyền hãnh diện và đối xử tốt với bản thân mình.