Hà Nội mùa về …
Hơi lạnh tràn vào lòng thành phố
Hà Nội đẹp và buồn đến lạ …
Tôi lang thang …phố mùa đông vắng … mùa gọi yêu thương về
Mùa đông gọi thật nhiều nỗi nhớ, những nỗi nhớ từ lâu tôi cố ép chặt qua mỗi mùa…
Gió mùa đông cứ vô tình thổi làm tim tôi vỡ òa những kỷ niệm …. Tất cả cứ ùa về trong đêm gió như cơn mưa phùn mùa đông hôm nay, nén lòng lại tôi đẩy mình tìm nơi trú chân. Bờ Hồ mùa đông ,có một quán mang tên lạ“ café mùa”. Quán bên hồ vang lên khúc nhạc Trịnh, nồng nàn da diết! Tôi như kẻ lang thang đi mỏi mệt gặp trời mưa, nghe lời bài hát tôi như tìm được một chốn dừng chân.
Tôi đi thẳng vào quán, mở cửa là một nam sinh giọng đậm chất Hà Nội: “Mời em lên tầng 3”. Lối hành lang dẫn lên tầng 3 là những giỏ hoa phong lan tím. Mở cửa quán, căn phòng lạ với những chiếc bàn hình xoắn ốc cuộn tròn và mỗi bàn chỉ có độc nhất một chiếc nghế, ngồi đó ai cũng đeo tai phone. Mỗi người là một khoảng không gian riêng. Tôi cảm thấy sự xuất hiện của tôi trong khoảng không gian này đối với họ tôi như không hề tồn tại, quán không xa hoa, quán không rực rỡ ánh đèn, các chất liệu được làm bằng vải mềm từ bàn và ghế ngồi . Cả gian phòng được trang bày nhã nhặn hợp với màu đỏ ấm cúng của quán .Tôi nghĩ bụng tại sao không phải màu nào khác mà lại màu đỏ, rồi chợt nghĩ ra màu đỏ là màu nóng màu thường xoa dịu bớt cái lạnh của mùa.
Thật lạ tôi thường hay dạo Bờ Hồ. Vậy mà đến hôm nay tôi mới phát hiện ra quán café này! Chàng trai ấy – người đã mở cửa và chỉ cho tôi lên tầng 3. Hình như quán ở đây không có nhiều người phục vụ như bao quán café khác, tôi từng ghé vào.
Anh đặt cuốn menu trên bàn.
Tôi cũng không buồn xem.
Tôi nói mà mắt vẫn hướng ra ngoài, cho em một ly café nâu thật đặc anh ah.
Anh!
Em có muốn nghe nhạc không ?
Câu hỏi ấy làm tôi quay lại ngước mắt nhìn anh
Tôi nhắc lại “nhạc?”
Có lẽ anh đã quen với những câu hỏi bất ngờ kiểu như tôi .
Anh lật cuốn menu đến trang gần cuối là những list nhạc trữ tình, những bản nhạc không lời với nhiều thể loại đàn bầu sacsphone ghita, dương cầm, vĩ cầm những bản nhạc nổi tiếng của Mozza và Beethoven… Tôi yêu ghita vì thế tôi chọn ghita .
Anh mang ly café lên, anh cúi người cắm cái tai phone ở dưới bàn và đưa cho tôi .
Giờ thì tôi hiểu tại sao, những cái bàn được làm theo hình xoán ốc cuộn tròn. Tôi to mò hỏi anh:
- Quán này mở từ bao giờ vậy anh ?
- Quán mở lâu rồi em ah ! nó chỉ mở vào mùa đông thôi!
-Vậy ah !… Không trách gì hôm nay em mới thấy .
Anh cười và Anh chúc tôi có một buổi tối dễ chịu.
Anh rời khởi bàn .
Tôi đeo tai phone vào mắt nhìn thẳng ra Bờ Hồ, “CANON IN D” – Đó là bản nhạc chàng trai Hà Nội từng mang đến cho tôi nghe. Tôi bắt đầu chìm ngập trong tiếng đàn ghita “chìm ngập trong suy nghĩ về chàng trai Hà Nội tôi yêu, về anh và tôi về mùa đông Hà Nội của 1 năm về trước…
Mùa đông trước.
Có cô gái lang thang trên phố cùng ai? Có cô gái nép người mình vào lưng ai?
Quàng khăn đôi cùng ai ? Có cô gái cứ đứng bình yên bên hồ trong vòng tay ai?
Nghe những bản nhạc ghita cùng ai ? Có bàn tay ai sưởi ấm một bàn tay. Mùa đông trước mùa cô gái và chàng trai là một đôi. Mùa đông trước giáng sinh bên hồ có tuyết có đôi .
Anh đến bên tôi đúng 1 năm, anh đi cùng tôi mổi năm một mùa .Ngày anh đến là một mùa hè rực cháy và cũng ra đi vào đúng mùa hè làm lòng tôi chảy đỏ . Anh đi bỏ lại tôi bơ vơ giữa mùa thu Hà Nội gió heo may với mùa đông Hà Nội rét buốt.
Hà Nội và n lần kỷ niệm cùng anh…
Tràng Tiền palaza nhìn thấy 2 ông bà tôi nghĩ đền ngày chúng tôi cũng già và đi bên nhau như thế! Thang máy lên xuống … hôn vào má . Một que kem ốc và vỏ ốc quế … Tôi và anh cùng bật cười vì cái giá phải trả cho 1 lần đi…wc
Công viên Thống Nhất, tôi cùng anh đi dạo vòng quanh , hồ 3 bể hồ 7 bể
Hồ Bí Mật. Trò chơi nhìn thẳng vào mắt nhau xem ai nhấp nháy mắt trước,anh thua nhiều lần tôi phạt … Hồ Bí Mật, quà giáng sinh tuyết bay. Sách “Bên nhau trọn đời” chúng tôi gom lại tuyết rồi im lặng bên nhau…
Hồ Tây. Đạp vịt, anh mang theo 2 cái bánh bao và một cuốn sách tôi giở một trang sách bất kỳ. Một câu truyện có Hà Nội của anh và quê hương của tôi.
Hồ Tây. Đi hết một vòng đường Hàn Quốc tôi với anh dừng lại. Trên xe máy của anh có những con số trùng hợp đến kỳ lạ… Cầu Trung Quốc câu truyện của tôi, tôi sẽ sinh thật nhiều con để alô đi tìm anh. Anh nói khi nào anh buồn anh sẽ ra Hồ Tây, anh đứng ở đâu tôi phải tìm thấy.
Lăng Chủ Tịch. Lần đầu tiên tôi đặt chân vào, tôi thì thầm giới thiệu anh với Bác, tôi giống như bao người… khóc!
Trường Đại Học Bách Khoa.
Ghế đá nơi tôi ngồi đợi anh …
Ghế đá nơi anh ăn khoai tây chiên.
Ghế đá nơi anh ăn khoai lang
Ghế đá anh rời xa tôi …về với một hạnh phúc mới
Hà Nội .
Sẽ không còn ai ngồi sau xe anh nghêu ngao hát “cảm ơn tình yêu”.
Hà Nội .
Sẽ không còn ai ngồi sau xe ôm anh thật chặt khi anh đi qua hầm.
Phòng trọ này có thật nhiều kỷ niệm về anh … những lúc tôi vội vã nấu cơm cho anh ăn những lúc tôi ngồi đợi cơm anh …
Mùa về Để nhớ một thời …Để quên một thời …
Hà Nội ta nợ con đường gốm sứ 1 lời hứa …
Hà Nội ta nợ Bác một lời hứa.
Anh là cả Hà Nội trong trái tim tôi là nỗi đau là ký ức là nước mắt là hạnh phúc ngot ngào. Là tất cả những gì đầu tiên trong tôi …
Trong tất cả những lỗi lầm, lỗi lầm trong tình yêu được người đời dễ dàng đồng cảm và tha thứ nhất . Vì thế người ta không hề trách tôi, có trách thì trách tình yêu đấy nhưng khi yêu thì làm sao trách móc được mà có trách thì làm sao trách cho hết được .Chẳng lẽ lại trách “vì yêu vì tin vì hy vọng vì mơ ước” ư ? Nhưng khi yêu bất cứ cô gái nào cũng như tôi triệu triệu năm sau những cô gái khi yêu cũng giống như tôi “cứ yêu cứ tin cứ hy vọng cứ mơ mộng trong tình yệu ’’
Tôi đưa tay khuấy nhẹ ly café uống 1 ngụm, café đặc đắng lắm nhưng thấm thía gì so với nỗi cay đắng trong lòng tôi .
Tôi nhìn xuống phố, lòng thành phố lung linh ánh đèn. Bất chợt tôi nghĩ … biết đâu đấy, biết đâu anh đang đi dưới kia sau xe anh là người con gái anh yêu , người con gái anh thường gọi bằng cái tên thật ngọt ngào trên fb “Olive”. Những lời anh nói về cô gái ấy với bạn bè anh , những từ ngữ anh nói làm trái tim tôi đau đến quặn lòng .
Đã có lúc tôi muốn chốn chạy thực tại .Tôi muốn mình lạc vào một thành phố khác , Xa Hà Nội xa anh người tôi chọn yêu suốt cả cuộc đời, xa những kỷ niệm yêu thương ngày cũ.
Nhưng tôi vừa hiểu ra rằng dù tôi có chạy hết một vòng trái đất dù tôi có sức chạy đi chạy lại nhiều lần thì tôi sẽ không bao giờ chạy hết được những nỗi đau trên khắp cơ thể mình, trong tận sâu đáy trái tim.
Tôi chạy làm sao hết ?
Chạy làm sao tới ?
Vì thế, tôi vẫn quyết định sống ở Hà Nội, vẫn ăn uống ngủ và thức dậy đi học , vẫn sinh hoạt trong căn phòng mang niều kỷ niện về anh. Tôi vẫn đi lại qua những con đường ngày trước tôi và anh cùng đi . Tôi vẫn trở lại cái hồ anh đặt tên “Hồ Bí Mật” – Hồ nơi có tuyết vào mùa giáng sinh năm ấy mùa giáng sinh đầu tiên tôi không sợ mùa đông vì có anh.
Có môt bàn tay đặt lên vai tôi, tôi tháo tai phone ra.
Anh nói :
Đã hết giờ đóng cửa lâu rồi em ah! Nhưng anh thấy em cứ suy tư mãi , ly café vẫn còn nên anh để em ngồi một lúc nhưng giờ thì hết thời gian bù giờ rồi .
Anh nói :
Dưới phố hôm nay mùa đông sẽ về phủ khắp Hà Nội đấy!
Tôi cảm ơn anh và khẽ cười.
Vâng ! Mùa về …
Tôi rời quán café mùa …
Bỏ lại ly café uống dở
Bỏ lại sau lưng những con gió rít của mùa đông
Bỏ lại nổi nhớ và kỷ niệm cũ mang tên anh
Bỏ lại mùa giáng sinh đang đến gần
Bỏ lại mùa đông trước
Bỏ lại một tình yêu cũ
Bỏ lại bài hát
Tình nhớ
Của cố nhạc sỹ Trịnh
Tình ngỡ đã quên đi
như lòng cố lạnh lùng
Người ngỡ đã xa xăm
bỗng về quá thênh thang
Ôi áo xưa Ⱡồ₦g lộng
đã xô dạt trời chiều
Như từng cơn nước rộng
xóa một ngày đìu hiu
Tình ngỡ đã phôi pha
nhưng tình vẫn còn đầy
Người ngỡ đã đi xa
nhưng người vẫn quanh đây
Những bước chân mềm mại
đã đi vào đời người
Như từng viên đá cuội
rớt vào lòng biển khơi
Khi cơn đau chưa dài
thì tình như chút nắng
Khi cơn đau lên đầy
thì tình đã mênh ௱ôЛƓ
Một người về đỉnh cao,
người về vực sâu một
Để cuộc tình chìm mau
như bóng chim cuối đèo
Tình ngỡ ૮ɦếƭ trong nhau
nhưng tình vẫn rộn ràng
Người ngỡ đã quên lâu
nhưng người vẫn bâng khuâng
Những ngón tay ngại ngùng
đã ru lại tình gần
Như ngoài khơi gió động
hết cuộc đời lênh đênh
Người ngỡ đã xa xưa
nhưng người bỗng lại về
Tình ngỡ sóng xa đưa
nhưng còn quá bao la
Ôi trái tim phiền muộn
đã vui lại một giờ
Như bờ xa nước cạn
đã chìm vào cơn mưa
2 tháng 11 năm 2011
Gửi từ email Hồ Trang