Ban công leng keng - P2

Tác giả:

Những bồn chồn, lo lắng biến thành tất cả trách cứ, dỗi hờn và giận dữ. Người ta lo lắng khi người ta yêu thương, người ta cũng giận hờn khi người ta yêu thương. Nhưng dù giận rất nhiều, những trẻ con của tuổi 17 vẫn gieo lên gương mặt Mét Tám sự giả bộ thờ ơ.


- Đi chơi vui không?


Min ngờ ngợ nhận ra chút gì lạnh nhạt trong giọng cậu bạn, nhưng cô nhóc không nhớ mình đã quên trận bóng quan trọng nên vẫn cười tươi:


- Vui cực! Nich bảo tôi mặc như này trông dễ thương ý!


Sự hồn nhiên của Min làm cơn giận của Mét Tám bùng lên, và lần đầu cậu to tiếng với cô nhóc:


- Trông bà thật lố bịch trong chiếc váy đó!


Dứt lời, Mét Tám phóng xe đi. Gió tạt vào khuôn mặt nóng bừng mà chẳng thể làm nguôi ngoai cơn giận.


Min sững sờ, cô nhóc không hiểu tại sao Mét Tám nổi nóng nhưng lời cậu nói thật quá đáng và đã xúc phạm lòng tự trọng của một đứa con gái là Min. Min ấm ức hét toáng lên:


- Đồ đáng ghét! Đồ tồi!


Làm sao Min hiểu được điều thật lòng Mét Tám nghĩ, làm sao Min hiểu cảm giác mất mát và như bị bỏ rơi mà Mét Tám đã cảm nhận. Min không hiểu, vì trong mắt cô nhóc, giờ chỉ có những rung động dễ thương, dịu nhẹ như một vạt nắng ban mai.


III. Lạc mất thương yêu.


Min nghe về tin tức của trận chung kết giải bóng rổ của trường và hiểu ra lí do khiến Mét Tám giận. Dẫu sao Min vẫn thấy Mét Tám trẻ con và thật quá đáng nên biết mình sai trước, cái tôi to bự vẫn không để Min lên tiếng xin lỗi. Sáng nay chạm mặt trên hành lang, hai đứa đã lướt qua nhau như người xa lạ. Min chờ một lời xin lỗi, Mét Tám chờ một lời xin lỗi và chẳng có lời xin lỗi nào được nói ra.


Hai tuần, không một cuộc hẹn cuối tuần, ban công vẫn đầy gió, chuông vẫn kêu và Su Su vẫn thảnh thơi sưởi nắng, chỉ có Mét Tám bắt đầu thấy trống rỗng và hình như là rất nhớ. Dù vẫn thấy Min trên trường, nhưng bên cạnh cô bạn luôn có chàng Nich, Mét Tám cảm giác như mình đang dần mất đi một thứ gì đó quan trọng vô cùng. Trong cậu nhen lên một nỗi sợ, sợ Min có thể quên cậu, dễ dàng quên cậu. Tự tôn của chàng 17 hạ thấp một tẹo và một tối, cậu ngồi viết những dòng thư, vò đầu bứt tai, viết rồi xóa, xóa rồi lại viết.


“Thực ra bà mặc chiếc váy đó rất xinh. Thực ra nữa là sinh nhật năm 15 tuổi của bà, tôi đã định tặng bà một chiếc váy có mấy dấu chấm như thế. Tôi đã muốn là người đầu tiên thấy bà mặc váy cơ >


Nằm trên giường, Mét Tám lim dim mắt nghĩ về cảnh hai đứa làm hòa, có thể cậu sẽ ăn vài cú đấm vì tội đã phát ngôn bừa bãi. Nhưng chẳng sao, Mét Tám thích để bị đánh vì Min giận trông xinh ^^. Su Su vừa rúc vào trong chăn với Mét Tám, gại gại cái đầu như muốn được ôm ấp và sưởi ấm. Không thương tiếc, Mét Tám đá phóc nó xuống dưới đất và gầm gừ đe dọa: “Mày tưởng ngồi canh tao ốm cả chiều nay mà được đặc cách à? = = ”. Rồi Mét Tám đã ngủ một giấc ngon sau trận sốt hồi chiều. (Không biết ai vừa mới ốm và ai mới nhớ nữa. Mét Tám nên đổi tên thành Su Su.)


Bạn đã từng định làm điều gì đó, chuẩn bị kĩ lưỡng từng hành động, lời nói, nhưng ngủ một giấc dậy tự nhiên thấy tất cả thật điên rồ và tự xóa hết khỏi đầu chưa? Sáng ngủ dậy, Mét Tám đã ném luôn mảnh giấy nhắn được cho là hoàn chỉnh và nắn nót nhất tối qua vào sọt. Thay vào, cậu xé một mảnh giấy nham nhở của trang cuối một quyển vở, rồi lấy 乃út ghi nguệch ngoạc “Mấy cốc kem và Su Su đang chờ bà trên ban công đấy”.


***


Cuối tuần đi chơi với Nich, nhưng Min thấy nhớ Su Su và Ban công Leng Keng kinh khủng, nhớ cả thằng bạn có nụ cười nham nhở. Nỗi nhớ làm những giận dỗi tan biến nhanh như bong bóng xà phòng. Cô nhóc hì hụi cả buổi chiều làm socola. Một hộp sẽ tặng Nich trong Valentine tới, Nich bảo là muốn nói điều quan trọng với Min trong ngày ấy và cô nhóc cười từ sáng tới giờ. Một thỏi nho nhỏ dành cho Mét Tám để làm lành. Sẽ không xin lỗi đâu, hai đứa sẽ tự xí xóa và vẫn tự cho là mình không sai.


Hai đứa đều đã hết giận và đều đã chuẩn bị để vui vẻ trở lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng đôi khi mọi chuyện không như ta nghĩ. Mét Tám tìm Min ở thư viện để lén bỏ vào cặp cô nhóc mảnh giấy. Nhưng cậu chàng thấy Min đang cùng Nich đọc một cuốn sách truyện và cười vui. Ra là Min đâu có quan tâm tình bạn với Mét Tám có tan vỡ hay không. Một chút tự ái, Mét Tám ném mảnh giấy nhắn ra ngoài cửa sổ và trở về lớp.


Khi Min tới lớp Mét Tám mang theo socola và định sẽ tào lao đủ chuyện vân vân và mây mây sau nửa tháng hai đứa lơ nhau, nhưng Min thấy Mét Tám đang ngồi bóc những tấm thiệp của các đàn em hâm mộ tặng. Những tấm thiệp xinh xắn cho Vanlentine sớm. Trông cậu ta có vẻ thích thú. Ra là Mét Tám đâu có quan tâm tình bạn với Min có tan vỡ hay không. Một chút tự ái, Min ném thỏi socola cho một tên nào đó đi ngang hành lang, hắn ngớ người rồi thờ thẫn nhìn theo Min mà mường tượng và lâng lâng. Min về lớp.


Vậy đấy, yêu thương cũng có lúc chơi trò ú tim, trốn trong một bụi hoa hay lẫn vào những đám mây xám xịt của một ngày tiết trời âm ẩm se se lạnh. Và người ta nhầm tưởng là đã đánh mất yêu thương.


IV. Cú rơi tuổi 17- Yêu thương không bao giờ biến mất, chỉ ngủ quên.


Cảm xúc luôn là một bản nhạc đầy thăng trầm, lúc bay bổng lãng mạn, lúc da diết sâu lắng, lúc lại là một quãng rơi đầy bất ngờ và hẫng hụt.


Min đã thao thức cả đêm trước ngày Valentine, vì hồi hộp, vì đợi chờ. Khi người ta biết trước sẽ được nghe những lời ngọt ngào, làm sao mà không bồi hồi xao xuyến, nhất lại với một cô nhóc lần đầu cảm nắng.


Nhưng Min đã hoàn toàn sững sờ và trượt một cú dài đau điếng. Nich xuất hiện ở chỗ hẹn với một cô nàng má lúm cười duyên. Nich giới thiệu với Min đây là điều quan trọng anh chàng muốn Min biết, là mối tình thầm kín của anh. Min thấy như có bàn tay ve vuốt sống lưng khi Nich giới thiệu với cô gái ấy, Min là một cô em gái dễ thương học cùng trường mà anh chàng tình cờ quen.


Rốt cuộc tình cảm ấy là gì? Tất cả chỉ là ngộ nhận? Tất cả chỉ là những cảm xúc mình Min tự vẽ nên, tự mường tượng ra? Min thấy mình lúc này như trơ trọi, như một kẻ ngốc không hơn.


Một mình về nhà, Min vừa đi vừa lau nước mắt. Nước mắt tủi thân. Nước mắt tự giận mình. Nhưng cô nàng mới lớn nào mà chả có lần tự ngộ nhận. Cơn say nắng mỗi người mỗi khác nhưng ai mà cấm mình được nghĩ là người ấy cũng nhớ mình như mình đã nhớ. Min thấy Nich và cô nàng kia thật xứng đôi, có chút tủi thân nhưng không hề ghen tức. Lại thêm một sự ngộ nhận nữa? Thực ra Min đâu có thích anh chàng Nich nhiều như cô nhóc đã nghĩ. Tuổi 17 thường thích làm quá lên, nghĩ quá lên, rồi một ngày lại nhận ra mọi việc chẳng có gì nghiêm trọng tới thế.


Cơ mà Min vẫn muốn khóc, vì trong nhỏ là những hụt hẫng và những gì nữa lộn xộn không thể gọi tên.


Trên đường về đi qua con ngõ tắt, Min lần đầu chạm mặt trực diện với những tên du côn đã từng bám theo cô nhóc. Nhưng Min nhận ra mấy tên này không phải những tên học cùng trường có ý muốn trả đũa, có lẽ chỉ là đám vô công rồi nghề chuyên đi rình rập các cô gái. Thật chẳng chuyện nào ra chuyện nào.


Trông Min trong chiếc váy xinh xắn lại đang nước mắt tèm nhem, mấy gã tóc đỏ có vẻ hứng khởi. Min thở dài thườn thượt, lau nước mắt. Cô nhóc chẳng bao giờ mơ tưởng sẽ lại có bạch mã hoàng tử đến cứu như các cô nàng ưa thích ngôn tình vẫn thường mơ tưởng. Mà thực ra ngày đó, Nich đâu phải hoàng tử âm thầm đi theo bảo vệ Min. Với Min, chỉ mình mới giúp được chính mình thôi.


Hai chiếc giày 乃úp bê của Min bay thẳng vào đầu hai gã côn đồ đang nhe răng cười và tiến lại. Những ý nghĩ xấu xa hiện rõ trên mặt chúng làm Min điên tiết. Mấy tên còn lại ngỡ ngàng vì chiến hữu bất ngờ bị đòn đau, liền lập tức cảnh giác và chuẩn bị xông tới. Miệng chúng lải nhải gì đó Min nghe thấy sao mà ngứa tai. Biết một thân một mình chống chọi thì nguy hiểm, nhưng đang lúc thừa thãi tay chân và trống rỗng trong lòng, Min quyết chiến một phen. Những chiêu thức hạ gục những tên tóc ngắn hay dùng trong trường hiện lên trong đầu cô nhóc, nhưng bất ngờ, một bàn tay tóm lấy tay Min và kéo cô nhóc cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng...


Min bị kéo chạy miết theo. Tới khi thoát khỏi con ngõ và mất dấu những tiếng hô hò chạy đuổi của mấy gã tóc đỏ, Mét Tám mới dừng lại, thở hồng hộc. Ở đằng sau, Min cũng đang hổn hển không ra hơi.


Đến khi hai đứa có thể thở đều lại thì Min nhận ra Mét Tám vẫn nắm chặt tay mình. Mét Tám lập tức buông tay. Những giây phút im lặng trôi qua nặng nề. Min định lên tiếng nhưng nghẹn họng. Mét Tám định mở lời nhưng lại đứng gãi đầu gãi tai. Rốt cuộc, Min ngồi sụp xuống và khóc, khóc to, khóc như chưa bao giờ được khóc.


Mét Tám lúng túng, rồi cậu chàng đưa cho Min cánh tay mình. Không ngại ngần, Min lau nước mắt và cả xì mũi lên tay áo ấy, xong lại khóc to hơn.


Nắng chiều lăn trên hai tấm lưng của cô cậu 17, vẽ những đường nét của yêu thương...


V. Ban công Leng Keng


Con Su Su ngồi trên thành cửa, lim dim mắt và thi thoảng gật gù cái đầu. Lặng im quá. Chỉ có tiếng chuông gió leng keng, leng keng...


- Ra ông là người luôn đi theo tôi và đánh lạc hướng mấy tên du côn à...


-...


- Tôi nhận ra mình là kẻ ngốc. Tôi thích Nich có một tẹo, một tẹo thôi. Và thực ra, tôi đã nhớ... nhớ... nhớ Su Su rất nhiều.


-...


- Tôi còn ngỡ là sẽ có một thay đổi vĩ đại...


...


Mét Tám ôm con Su Su lên, “mi” một cái lên cái mũi ươn ướt của nó. Nó dụi dụi mặt tỏ vẻ hài lòng. Sau nửa giờ đồng hồ để cô nhóc Min tự độc thoại (và chắc là đã tự nhận thấy mình sai, dù không chịu nói '=.=), Mét Tám buông thõng một câu, xong rồi cười toe:


- Tôi thì chẳng có thay đổi nào! Tôi vẫn thích bà từ hồi xưa xửa xưa đến giờ.


Gió đưa tiếng chuông bay tới đồng hoa cỏ nội xanh rì ngoài kia, nơi có nắng ấm và một chân trời xa típ tắp, nơi có những yêu thương ngọt ngào...


VI. Mét Tám - Những bí mật Min không biết.


Tôi không thích mèo, nếu không muốn nói là ghét. Con Su Su cứ chui lên giường tôi mỗi tối, gại gại cái đầu vào bụng tôi, nhột nhột không ngủ được. Nó còn hay ăn vụng và làm rơi vãi đồ khắp phòng tôi. Nhưng tôi vẫn thích “mi” nó, mà phải là lên mũi cơ. Tại sao à? Vì Min mỗi khi tới nhà tôi thường “mi” lên mũi nó đầu tiên. Có biết thế nào là “hun” gián tiếp không?


Còn bí mật này nữa mà tôi muốn mang theo xuống mồ. Tôi sẽ toạc đầu và dập mũi nếu Min biết. Min chẳng thể nhận ra vì vẫn nghĩ tôi là tên ngốc chỉ biết cắn ống hút và nhe răng cười, còn không biết tự bảo vệ mình khỏi những gã thích gây sự nữa (Cảm giác lúc Min xông tới đánh những gã như thế bảo vệ tôi thật thú vị). Ở trường, những tên du côn vẫn thường tránh Min và khép nép khi gặp cô nàng. Tại sao à? Vì chúng là đàn em của tôi.