Tôi muốn kể một câu chuyện "có thật" mà chính tôi đã chứng kiến sau một đêm lang thang trên phố. Hi vọng, bất kỳ ai có thể hiểu được ý nghĩa của nó xin gửi tôi "chút đồng cảm" về cuộc sống, xã hội và tất cả những gì xung quanh chúng ta. Nếu bạn là người có lương tâm, hãy suy nghiệm về điều tôi nói, vì khi bạn gieo điều gì, chính bạn sẽ tự gặt lấy nó.
Đêm, đêm ở đây và đêm ở kia có gì khác nhau? Đêm là nhiệm mầu, là bức rèn phủ kín vầng dương sáng lóa. Từng dấu chân lê thê vụn bước về phía cuối chặn đường dài hun hút. Ai tuyệt vọng, ai thở than? Đêm, đêm là giấc ngủ chập chờn với giá lạnh, là thói quen dưới ánh đèn mịt mờ nơi góc phố, là chiếc băng ca "ghé đến muộn màng".
Đêm, đêm nghe tiếng oan nghiệt ՐêՈ Րỉ dưới đám "tre già" xào xạc... Từng mảnh đời gào thét lên con sóng dập vùi. "Đêm" lại nhởn nhơ, điên cuồng say men rượu. Đêm trót cười cợt, giọng trêu ngươi?
Đêm, đêm gục đầu dưới chiếu manh co mình vật vã. Đêm cũng là đêm cô bé không cha gùy mọt trong bế tắc...
Đêm nay, bỗng dưng Anne thấy lòng mình trống trải... liền chạy bắn ra thành phố Lustan điệu bộ gấp gáp, Có vẻ như cô ta không hề vướn víu cuộc hẹn nào trước đó. Có gì cô ấy lại vội vã? Đứng giữa trong tâm Lustan hùng vĩ, Anne ngước nhìn dãy nhà cao sòng sọc, những tòa cao ốc khổng lồ, sáng chói vô tình làm "nhòe mắt" cô ta trong chốc lát. Anne rảo vòng quanh vài làn đường lớn, hồn lặng thinh dần chìm vào vô thức. Bánh xe đổ bóng xuống mặt lề, cô ta chầm chậm bước xuống. Bên kia đường, cô bé "bán hoa" đương chờ đợi dòng người lao xao lướt qua từng hồi. Em chẳng chỉ khoảng chừng mười sáu. Chẳng hiểu sao em lại lún chân vào con đường dơ bẩn này? Anne băng qua... ngần ngượng mở lời thăm hỏi...
- Này cô bé trông em nhợt nhạt quá, Em "đi" nhiều vậy, thế đã ăn gì chưa?
- Chị mới ra nghề à? Xin lỗi, đoạn dường này là của tôi, chị làm ơn đi chỗ khác cho (cô bé mạnh miệng trả lời)
- Không đâu. em đừng hiểu lầm, chỉ là chị muốn... em cứ ra giá đi?
- À! Ra là vậy... 50$ nếu chơi thâu đêm, phải bao luôn địa điểm, được thì đi.
- OK em, ko thành vấn đề...
Cuộc thỏa thuận kết thúc ngắn gọn, Anne cầm lái đến khách sạn cao cấp Green Town. Có lẽ, từ khi bước chân vào nghề cho đến thời điểm này. Cô bé bán hoa vẫn chưa một lần chạm chân đến những nơi sang trọng dù chỉ đơn thuần là nhà nghỉ.
Bước vào sảnh, cô bé mới phát hiện, người vừa đi cùng với mình chính là giám đốc tòa nhà lộng lẫy này. Anne nắm tay em lên phòng, khóa chặt cửa... khẽ nói:
Chị nghĩ em nên đi tắm trước...
Cô bé bán hoa thích thú, lạ lẫm với mọi thứ trước mắt... em cỡi hết nội y mình tại đó chẳng chút ngần ngại, tận hưởng dòng nước ấm áp mà đã bao giờ dám mơ đến.
Chờ một hồi lâu, Anne thoáng thấy cô bé Tʀầռ tʀʊồռɢ bước ra, mình mẫy in hằng những dáu tay tím rịm. Em lại gần Anne, bắt đầu thể hiện "bản năng nghề nghiệp" của mình...
Anne hốt hoãn, bật tung cả người lên, cô ta bảo:
- Em không biết mình đang làm gì với một người đồng giới sao cô bé?
- Tại sao tôi cần phài biết? Biết hay không chẳng có gì quan trọng. Chị bỏ tiền bao tôi thì tôi làm vừa lòng chị. Hay chị chê tôi không đủ chuyên nghiệp ư? Từ chập tối đến giờ chì là người thứ ba rồi... nếu không thích kiểu đấy thì tôi có sẵn "đồ chơi" đảm bảo chị sẽ cực khoái đến tận sáng. (Cô bé bán hoa sợ khách không thỏa mãn, nên vô tình tăng áp lực lên Anne bằng "ngôn ngữ cơ thể"...)
- Khoan đã, chị sẽ trả đủ, thấm chí trả gấp ba lần với điều kiện em đừng làm thế... ngồi im đó, trò chuyện với chị được chứ? Chị không phải Les cô bé à (Anne dịu dàng đối đáp)
Thời gian lặng thầm trôi qua, cô bắt đầu kể lại chuỗi ngày quá khứ... Và có lẽ, hàng lệ đẫm trên môi Anne cũng vừa chạm đến tâm hồn cô bé. Cả hai dần đếm nỗi đau trong sự khắc khoải...
Trước đây Anne là một siêu mẫu nóng bỏng, một con đĩ cao cập Cô ta cập kè với rất nhiều đại gia khét tiếng từ thành phố Lustan với giá trên ba mươi ngàn đô một giờ đồng hộ Anne vội bán rẻ trinh tiết của mình chỉ vì tham vọng giàu có , danh lợi và cả sự ham muốn xác dục... Thậm chí, nhiều đêm Anne say tít trong sự thắc loan. Thế giới kẻ đồng tinh...
Đối với Anne, tiền là giải pháp hiệu quả nhật Có tiền, cô có thể nắm được mọi thứ trong tay... kể cả căn bệnh hiểm nghèo mà cô đang đối diên. Anne mang căn bệnh thế kỷ trả thù bọn đằng ông thèm khát sắc đep. Cuối cùng, lòng thù hận cũng không thể giúp cô thoát khỏi cái chệt Anne đã ૮ɦếƭ trong đói khát, cô đơn và "nuối tiếc" Chính quyết định sai lầm và một phút "bồng bột" đã mang cô vào cõi âm ti vĩnh viên...
Anne mỉm cười, nhìn cô bé... ánh mắt đầy sự đồng cảm, xót thương... em có cha mẹ chứ?
Cô bé nức nở trả lời, cha em bị HIV vì ông sa vào loại người như em và chị... Ông ta đã ૮ɦếƭ rát thê thảm... mẹ em tuổi cao, sức yếu... chẳng cách nào chăm lo cho bọn em... nên em buộc nghĩ học, bươn chải chốn thành thị sinh nghiệp... Em rất khinh bỉ cái nghề này, nhưng chị biết không... kẻ mà em vẫn gọi là "cha" hắn đã... đã... lấy đi hết niềm tin, cuộc sống và ước vọng của em, dẫu em là máu mủ của hắn. Hắn làm em đau, mỗi khi hắn uống rượu, hắn chẳng khác con thú hung tợn trong tâm trí em. Khi biết chuyện, hắn đã đánh đập dã man, ђàภђ ђạ mẹ đến ૮ɦếƭ... em câm hận hắn, nên thề với lòng... sẽ hãm sát kẻ nào dám dẫm chân lên cuộc đời mình... Em biết con quỷ HIV đang chạy trong máu bọn chúng... chúng phải xuống địa ngục.
Anne úp mặt xuống giường, cô run rẩy với cái lạnh gió bấc.
- Chị chính là kẻ lây bệnh cho cha em... thù hận chỉ khiến chúng gánh chòng thêm tội ác và hủy phá chính mình... Đó là lý do chị muốn ngăn em lại, để sống với những ngày ít ỏi trên đất.
Cô bé bán hoa tiến gần đến Anne, thân xác dần biến sắc đến đổi Anne không còn nhận ra em nữa.
- Tối hôm qua, nếu chị tìm đến em sớm hơn, em hẳn ko bị tên ɓạσ ∂âɱ ấy khiến mình "quỳ mọt trong bế tắc..." Hãy để linh hồn chị trôi dạt về tuổi thơ. Là nơi chúng ta có thể làm lại từ đầu.
Diệp Đăng (J_Green)